Chương 47: Trốn thoát (1)
Edit: Bon đã thi xong
Beta: Cảm ơn chị Mây cute phô mai que đã beta cho em *moah moah*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Chân Chân khoan thai đến muộn hơn hai mươi phút so với kế hoạch của tổ tiết mục, dù vị đại tiểu thư này bắt bọn họ chờ thêm vài giờ thì trước màn ảnh vẫn phải giả vờ nhiệt liệt hoan nghênh.
Tả Minh Nhiên và cô ta thù mới hận cũ cộng lại tạo nên ngọn núi cao, số lần hai người gặp nhau đếm đủ trên một bàn tay nhưng số lần bình tĩnh nói chuyện không mang theo đao kiếm thì không có lần nào, người nào không biết còn tưởng hai người có thù oán sâu đậm lắm.
Hiện tại trên mạng cô đang rơi vào cơn bão trên hot search, cũng không thèm cho cô ta sắc mặt tốt. Thấy cô ta bước đến, chỉ nâng mí mắt lên nhìn, ngay cả câu "hoan nghênh" cũng không muốn nói.
Cameraman định zoom cận cảnh bỗng run tay, vội vàng chuyển ống kính sang người khác.
Ai yo, anh ta còn tưởng cô minh tinh này sẽ không để tâm những lời nói trên kia, dù sao thiếu chút nữa đã bị người khác ném trứng gà vào mặt mà vẫn có thể quay bình thường, không ngờ lại là đang cố gắng nén giận.
Nhưng mà nhìn Phạm Chân Chân vừa mới đi lên, cameraman thầm nghĩ, người khác không sao, sao cô ta đến là có chuyện?
Đạo diễn trong xe phía sau cũng nghĩ như thế, tổng đạo diễn là một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi cao gầy, chuyện trước chưa đi, chuyện sau đã đến. Nếu không phải ông ta có trái tim kiên cường thì chỉ sợ hiện tại ông ta không ở đây mà đang ở trong xe cứu thương rồi.
Nhìn vẻ chán ghét nhau của hai người trong màn ảnh, tổng đạo diễn giọng run run hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý cầm điện thoại phía sau, cũng không rõ đầu đuôi thế nào, mờ mịt nói: "Không biết nữa ạ, có khi nào hai người đã biết nhau từ trước không?"
Tổng đạo diễn: "..."
Cũng không thể nói tổ tiết mục không cập nhật tin tức, nếu không phải lần này chạm nhau ở đây, thật đúng là chẳng có mấy người biết ân oán giữa hai người. Dù sao danh xưng bình hoa của Tả Minh Nhiên không phải là giả, ra mắt mấy năm đều vẫn luôn hoạt động trong giới diễn viên mà Phạm Chân Chân lại trái ngược hoàn toàn với cô, thời gian ra mắt ngắn, còn xuất thân từ chương trình tuyển chọn, đi theo con đường thần tượng ca hát, nhìn thế nào cũng không thấy có quan hệ gì với giới diễn viên.
Hai người cùng ở trong giới giải trí nhưng nhìn sao cũng không thấy có chỗ nào liên quan, phóng viên lại không moi được tin tức dữ dội nào cũng là bình thường.
Dự đoán gió tanh mưa máu sau khi chương trình phát sóng, tổng đạo diễn đau khổ ôm ngực, ước gì được quay lại mấy tháng trước, đem hai hợp đồng chưa ký nhét vào máy cắt giấy cho thành mảnh vụn.
Chương trình thực tế cần có drama để lăng xê là chuyện thường gặp, nhưng tiền đề là nó cần nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được và sẽ không gây ra những hậu quả khôn lường khác.
Hai người ngồi trên một chiếc xe buýt, mỗi người có một chỗ dựa, người là Yến thị, người kia là thiên kim tiểu thư duy nhất của nhà họ Phạm, nếu hai người thật sự đấu đá nhau trong chương trình, mới thật sự là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.
Tổng đạo diễn tức giận thở phì phò nói: "Đến điểm quay, nhớ tách hai người này ra hai nơi, cách nhau xa đến như vậy, tôi không tin đỉnh núi to thế mà hai người họ còn có thể chạm mặt nhau."
Sau khi người đã lên xe đông đủ, lái xe đưa họ đến địa điểm quay do nhóm chương trình sắp xếp trước theo đúng lộ trình.
Tả Minh Nhiên và Ân Như Tâm ngồi chung một chỗ, Phạm Chân Chân cách hai cô một lối đi, ngồi một mình, vẻ mặt có chút lúng túng.
Thật ra Phạm Chân Chân ôm tâm tư lên đến xem trò cười không sợ lớn chuyện, vốn định tranh thủ cơ hội này để cười nhạo Tả Minh Nhiên, không nghĩ tới cô ta chưa kịp mở miệng, đã bị đối phương không nể mặt.
Không chỉ thế, ngay cả tiện nhân hai mặt Ân Như Tâm kia, cho là đã ôm đùi lớn của Tả Minh Nhiên, dám xúc phạm cô ta.
Không thể kiếm được chỗ tốt từ Tả Minh Nhiên, còn bị người ta trào phúng phong long, nếu không biết tất cả hành động đều có máy quay quay lại, Phạm Chân Chân thiếu chút nữa đã quăng một cái tát qua.
Cho dù
Tả Minh Nhiên cầm kịch bản của người biết tương lai, đừng nói chủ đề, dù là việc gì xảy ra cô cũng từng tận mắt thấy, trong túi đều là đồ bảo vệ tính mạng.
Thế nhưng cô không thể nói, không chỉ vậy còn phải giả bộ đoán mò theo người khác.
Cũng may trạng thái "Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh" kéo dài không lâu, từ khách sạn đến địa điểm quay đi hết một giờ, ai cũng mong đến sớm, ngồi xe lắc lư cả đoạn đường, mọi người đều thấy khó chịu, sau khi xác nhận đã đủ tư liệu cho việc biên tập thì mọi người kéo nhau ngủ bù.
Tả Minh Nhiên khó chịu nhưng đầu óc lại tỉnh táo. Tìm nơi camera không quay đến, cô nở điện thoại, thấy nửa giờ trước Yến Vân Dương nhắn tin cho cô, "Có anh ở đây."
Điện thoại trong túi rung lên vài lần, trong lòng Phạm Chân Chân hoảng sợ, xác nhận không có ai chú ý đến mình thì lặng lẽ lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
"Phạm tiểu thư, hướng gió trên mạng hiện giờ rất có lợi cho chúng ta, dựa theo thoả thuận, hiện tại cô nên trả cho chúng tôi hai mươi vạn thù lao."
Phạm Chân Chân biến sắc, trả lời: "Không phải đã nói trước khi nào xong mới trả sao?"
Đối phương nói: "Phạm tiểu thư, mấy lời này chỉ nói cho vui thôi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không phải tiền trao cháo múc mới là nguyên tắc cơ bản nhất sao?"
Phạm Chân Chân có chút tức giận, còn muốn nói thêm gì đó, đối phương nhanh chóng gửi tin thứ hai đến, "Nếu Phạm tiểu thư nói được mà không làm được, sợ là chúng ta chỉ có thể kết thúc lần hợp tác này, tôi nghĩ Tả Minh Nhiên rất muốn biết ai là người hại cô ta đấy."
Đối phương uy hiếp rõ ràng, Phạm Chân Chân nắm chặt điện thoại, nửa ngày sau mới trả lời: "Được, đợi lát nữa sẽ chuyển khoản cho mấy người, nhưng mà tôi có một yêu cầu, thêm hot search Tả Minh Nhiên ỷ thế hiếp người và ức hiếp hậu bối."
****
Để điện thoại di động xuống, Quan Tâm Nhị ấn thái dương thở dài.
Cô ta không muốn làm căng với Phạm Chân Chân, dù sao hiện tại chỉ có Phạm Chân Chân có khả năng giúp bọn họ đối phó Tả Minh Nhiên, một khi mối quan hệ với Phạm Chân Chân vỡ, muốn tìm một người vừa có thù oán với Tả Minh Nhiên vừa có tiền có thế cũng không dễ.
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn số điện thoại quen thuộc, trên mặt Quan Tâm Nhị lộ ra vẻ chán ghét, hít sâu một hơi mới nhận điện thoại.
"Tiền đâu?" Một giọng nữ sắc bén truyền từ cuộc gọi ra, "Tôi cho cô biết, hiện tại trên mạng đang chửi chúng ta, nếu không đưa tiền cho tôi, hiện tại tôi sẽ khai ra các người!"
Đè nén sự chán ghét, Quan Tâm Nhị nói: "Yên tâm đi, tiền sẽ không thiếu phần mấy người, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển khoản qua, về phần nhận tiền mấy người chắc cũng không cần tôi dạy đâu nhỉ?"
"Chỉ cần có tiền, cái gì cũng dễ nói."
Cúp điện thoại, Quan Tâm Nhị ngồi xuống ghế sofa, tức giận quăng điện thoại sang bên.
Nếu không phải người nhà họ Tả không ngày nào không đòi tiền, sao cô ta lại làm căng với Phạm Chân Chân, đối phương là đại tiểu thư nhà họ Phạm, nếu như thật sự giữ được quan hệ, sau này cô ta cần gì phải nhìn sắc mặt người khác.
Quan Tâm Nhị càng nghĩ càng giận, cầm gối dựa trên sofa ném ra ngoài
Danh Sách Chương: