• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Tâm sự chút?
 
Editor: Bonnie
 
“Nhà họ Phạm?” Tả Minh Nhiên rất nhanh tìm trong ký ức được một người, “Phạm Chân Chân hả?”

 
“Ừ.”
 
Yến Vân Dương không nghĩ tới cô còn nhớ rõ tên này, anh gật gật đầu, giơ cánh tay bật đèn trên trần xe.”
 
Ngọn đèn màu vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, Tả Minh Nhiên tắt đèn pin trong điện thoại đi, suy nghĩ rồi hỏi: “Khi nào thì đi?”
 
Yến Vân Dương nhéo nhéo mũi, anh đã một ngày một đêm không ngủ, trong đầu lướt qua vài thứ, anh ngồi thẳng dậy, hai tay chống lên đầu gối, thấp giọng nói: “Buổi tối ngày mốt.” Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Tôi cũng mới biết tin này lúc chiều.”
 
Trong giọng anh có chút bất đắc dĩ, Tả Minh Nhiên không chú ý tới, cô nghĩ tới lịch trình của mình rồi nói: “Ngày kia chắc là có thể, cụ thể thì để tôi hỏi An Kỳ.” 
 
Tiếng động ồn ào bên ngoài truyền đến, Tả Minh Nhiên nhắn cho An Kỳ một tin, An Kỳ trả lời cực nhanh, trực tiếp gởi một phần lịch trình đến.
 
Tả Minh Nhiên nhìn nhìn, ngày kia cảnh quay của cô không nhiều, nếu quay thuận lợi không chừng có thể xong trước khi tan tầm, hơn nữa còn vì thời tiết cảnh diễn đêm gần như không có.
 

Xác nhận xong lịch trình, Tả Minh Nhiên ngẩng đầu, định nói cho Yến Vân Dương biết chuyện này nhưng lại thấy anh đã nhắm mắt lại, dưới mắt có một vòng tròn đen hơi mờ.
 
Nhớ tới người này bận rộn ba ngày hai bữa đều vắng nhà, còn có thể kêu người đưa cơm đến đoàn làm phim cho cô, cho dù chỉ là làm bộ thì cũng có thể xem như đạt tiêu chuẩn của Oscar.
 
Tả Minh Nhiên mấp máy môi, không thể nói trong lòng có cảm giác gì.

 
Yến Vân Dương không có ngủ, Tả Minh Nhiên vừa tắt điện thoại di động là anh đã thức dậy. Anh mở mắt ra đúng lúc chạm vào ánh mắt Tả Minh Nhiên, hai người trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Yến Vân Dương dời ánh mắt đi trước, khụ một tiếng nói: “Còn có vấn đề gì không?”
 
“Không có gì.”
 
Tả Minh Nhiên yên lặng rũ mắt xuống, nhắn tin cho An Kỳ.
 
An Kỳ đang ở bên ngoài nhiều chuyện với Trang Bách, hiểu biết của bọn họ với Yến Vân Dương không sâu, An Kỳ là vì thời gian đi theo Tả Minh Nhiên ngắn, còn Trang Bách đã gặp Yến Vân Dương một hai lần nhưng hai người không nói chuyện nhiều, hiểu biết của Trang Bách với Yến Vân Dương cũng chỉ là ông chồng giàu có của Tả Minh Nhiên mà thôi.
 
Kết hợp với những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, An Kỳ vỗ vỗ ngực nói: “Em đã nói những tài khoản Blogger trên mạng đều trợn mắt nói bậy, chị Nhiên của chúng ta và Yến tổng ân ái có thừa, ngay cả cãi nhau cũng không có, suốt ngày bịa đặt bọn họ ly hôn.”
 
Trang Bách vừa sửa soạn lại cọ trang điểm, vừa an ủi An Kỳ: “An à, đâu phải em không biết mấy người trên mạng đó, anh hùng bàn phím, nếu tin lời bọn họ thật, có mấy mạng cũng không đủ để bị tức chết.”
 
An Kỳ phẫn nộ nói: “Nếu không thì sao phải nói là chị Nhiên chúng ta có tính tình tốt chứ, nếu người khác mà bị bịa đặt như vậy, không biết đã phát ra bao nhiêu thông báo của luật sư rồi.”
 
Trang Bách nhịn không được cười ra tiếng, "Theo chị Nhiên vài năm, em là người đầu tiên nói chị Nhiên tốt tính.”
 
An Kỳ phản bác nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
 
"Là do em không biết..." Nói xong, Trang Bách còn thật sự ngẫm nghĩ, chọc chọc cằm nói: “Chẳng qua hiện tại tính tình chị Nhiên tốt hơn không ít, An Kỳ, em đã bắt kịp thời điểm tốt.”
 
Hai người vừa nói chuyện vừa canh chừng xe bảo mẫu cách đó không xa, điện thoại di động trong túi vang lên hai tiếng, An Kỳ vội vàng lấy ra xem, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười hòa nhã vui mừng.
 
Trang Bách liếc mắt nhìn An Kỳ, bĩu môi nói, “Nét mặt này là sao đây? Gả con gái à?”
 
An Kỳ “Xùy” một tiếng với Trang Bách, “Chị Nhiên kêu em đưa một ít nước nóng và thảm qua đó.”
 

Trang Bách lẩm bẩm nói: “Tôi biết là tôi không nên hỏi mà, lần này tốt rồi, cẩu lương tống thẳng vào họng.”
 
Không gian trong xe bảo mẫu cách đó không xa không lớn lắm, Tả Minh Nhiên với Yến Vân Dương ngồi đối diện nhau, trong lúc này chỉ còn tiếng máy sưởi rất nhỏ.
 
“Tôi…” Yến Vân Dương định nói chuyện, nhưng chưa kịp nói cửa xe đã bị người bên ngoài gõ vang.
 
“Chị Nhiên.” An Kỳ mở cửa xe, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trong xe, cười hì hì nói: “Đồ đạc em mang đến rồi, chị xem còn thiếu gì không ạ?”
 
Tả Minh Nhiên cúi đầu nhìn, An Kỳ làm việc hiệu quả không tệ, ngoại trừ nước nóng và thảm còn có một cái gối hình chữ U, Tả Minh Nhiên nhận đồ, gật đầu nói: “Hết rồi, em ở ngoài chờ chị đi, một lát chị xuống ngay.”
 
Trong phim trường vẫn còn đang quay, cô là nữ chính không thể vắng mặt quá lâu.
 
Đem đồ đạc trong tay đưa cho Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên vô cùng tự nhiên mở miệng: “Chỗ tôi còn hai cảnh nữa sẽ kết thúc, nếu mệt thì anh ở trong xe ngủ một chút đi.”
 
Yến Vân Dương sửng sốt, nhìn mấy thứ bị nhét vào trong ngực ngẩn người, Tả Minh Nhiên khoát tay với anh, mở cửa xe nhảy xuống, đi tới hai bước, lại quay đầu, vịn cửa xe nói: “Tôi sẽ trở lại ngay.”
 
Cửa xe đóng lại ngay trước mắt, nhiệt độ từ ly nước truyền từ trong lòng bàn tay ra ngoài, lan đến các bộ phận cơ thể.
 
Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dưới màn đêm mờ mịt, bóng dáng Tả Minh Nhiên gầy yếu, bóng lưng kéo dài gần như muốn hòa nhập vào bóng đêm.
 
Yến Vân Dương thu hồi ánh mắt, sau một lúc lâu, thở dài một hơi. 
 
Anh còn cho rằng Tả Minh Nhiên sẽ đưa chìa khóa để anh tự về, không nghĩ tới vậy mà để anh về cùng cô.
 
Máy sưởi trong xe khiến người ta buồn ngủ, Yến Vân Dương uống một hớp nước, đè nén cảm xúc đang lộn xộn trong đầu.
 

Buổi chiều máy bay vừa hạ cánh, anh đã bị vị gọi là cha gọi về nhà cũ. Mấy tháng không gặp, dù hiện tại mọi người đang cạnh tranh túi bụi vì công việc, nhưng việc riêng vẫn giữ cho nhau chút thể diện, nhưng điều Yến Vân Dương tuyệt đối không nghĩ tới chính là cha anh vậy mà lại mang đứa bé kia trở về. Cứ coi như cha anh lấy lý do là giúp bạn chăm sóc con nhưng một thằng con trai hơn hai mươi tuổi đầu tại sao không chăm sóc ở nhà.
 
Sau khi hai người tranh cãi ầm ĩ một trận rồi tan rã trong không vui, một mình anh lái xe về nhà, lúc mở cửa thấy phòng khách tối đen trống vắng,chuyện đã xảy ra vô số lần trong quá khứ lại vào lúc này làm anh khó có thể chịu được nên anh đã lái xe đến phim trường chứ không phải vì lý do anh không đem chìa khóa như lúc nãy anh nói với Tả Minh Nhiên.
 
Sau khi bước xuống xe bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, Tả Minh Nhiên rùng mình một cái, vội vàng kéo chặt lấy áo khoác bên ngoài, dặn dò An Kỳ: “Đi tìm thư ký trường quay hỏi xem cảnh diễn phía sau của chị có thể chuyển lên phía trước được không, ngày kia chị có việc bận.”
 
An Kỳ đồng ý, thuận miệng nói: “Nhưng mà chị Nhiên ơi, em nhớ hôm kia chị không có công việc nào mà.”
 
Tả Minh Nhiên vỗ nhẹ lên đầu An Kỳ, nhỏ giọng nói: “Việc riêng, lát về chị nói em nghe.”
 
Dứt lời, hai người quay lại trường quay, đạo diễn đang xem lại cảnh quay lúc nãy, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đi đến, vội vàng vẫy gọi cô lại, “Minh Nhiên đến đến đến, đến xem đoạn này này.”
 
Tả Minh Nhiên liếc mắt ra hiệu cho An Kỳ, đi qua đó một mình, cười tít mắt nói: "Đạo diễn Vương, để tôi nhìn cái gì vậy ạ đây là?”
 
Đạo diễn Vương chỉnh về đoạn đầu video clip, “Vừa rồi Phỉ Phỉ cùng Lộ Ninh diễn chung, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhìn không ra chỗ nào, cô tới nhìn giúp tôi xem.”
 
Nhân viên công tác bên cạnh nhường chỗ cho cô, Tả Minh Nhiên cảm ơn, ngồi xuống nói: "Đạo diễn Vương, ông đánh giá tôi quá cao rồi, bản thân tôi còn không biết diễn thì có thể nhìn ra cái gì?”
 
Đạo diễn Vương cười như là tượng phật Di Lặc, “Không phải người xưa có câu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà thôi.”
 
Tuy ngoài miệng từ chối nhưng khi video bắt đầu chiếu, Tả Minh Nhiên vẫn cố gắng chăm chú xem.
 
Phân đoạn này là cảnh cãi vã giữa Ôn Phỉ Phỉ đóng vai nữ phụ và Nhậm Lộ Ninh đóng vai nam chính vì vấn đề tình cảm, trong video diễn xuất Ôn Phỉ Phỉ vẫn luôn online, nghiền ép một mình Nhậm Lộ Ninh không ngẩng đầu nổi, nhưng Tả Minh Nhiên biết sự không ổn trong lời đạo diễn Vương không phải ở đây, dù sao diễn xuất Nhậm Lộ Ninh đã quá rõ ràng, cũng không đến mức bây giờ mới phát hiện.
 
Cảnh quay ngắn ngủi kết thúc, Tả Minh Nhiên vuốt cằm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Ở đây có kịch bản không ạ?”
 
“Xem của tôi xem của tôi đi.”
 
Ôn Phỉ Phỉ không biết chạy tới vào lúc nào, nghe Tả Minh Nhiên hỏi như vậy, vội vàng đưa kịch bản của mình qua, “Đây, chính là tờ này.”
 
Tả Minh Nhiên mặt không chút thay đổi gật đầu, ánh mắt lướt qua từng dòng trên kịch bản, đạo diễn Vương cũng bị khí thế này của cô làm cho kinh ngạc, yên lặng không nhúc nhích nhìn cô đọc kịch bản.

 
Nửa phút sau, Tả Minh Nhiên nhìn vào hai câu trong kịch bản, nghiêm túc nói: “Không hẳn nguyên nhân là do bọn họ, đạo diễn Vương, ông xem hai câu này đi, có phải sẽ ổn hơn nếu thay đổi nó không?”
 
Dù sao đời trước cũng là một tác giả, cũng từng làm biên kịch vài ngày, về mặt diễn xuất cô không góp ý được gì, nhưng nếu vấn đề kịch bản, cô vẫn có thể nhìn ra chút ít.
 
Tả Minh Nhiên nói đơn giản qua vấn đề, cuối cùng còn nói: “Nếu đây là một quyển tiểu thuyết, từ góc nhìn của độc giả, tôi có thể nhìn ra chỗ đó, cụ thể thế nào thì cần đợi biên kịch đến xem xét.”
 
Dù sao cũng không phải công việc của mình, không có đạo lý gì mà lại đi đạp đổ chén cơm của người ta, Tả Minh Nhiên nói thế thì dừng, trả kịch bản cho Ôn Phỉ Phỉ.
 
Biên kịch ở trong phim trường, rất nhanh đã thay đổi lời thoại rồi quay lại lần nữa.
 
Tả Minh Nhiên rút chút thời gian, nói với đạo diễn Vương tối ngày mốt cô có việc, đạo diễn Vương cũng dễ tính, sau xác khi xác định hai ngày sau Tả Minh Nhiên không có cảnh nào quan trọng thì đồng ý ngay.
 
Quay xong hai cảnh, Tả Minh Nhiên khoác áo khoác lên xe, lái xe đã chờ trên xe, Tả Minh Nhiên mở cửa xe, An Kỳ đang ríu rít nói gì đó sau lưng cô, bỗng nhiên thấy Tả Minh Nhiên xoay người, ngón trỏ để trên môi suỵt nhẹ một tiếng.
 
“Sao… Sao thế ạ?”
 
An Kỳ sờ sờ mũi nhìn vào trong xe, nhìn thấy Yến Vân Dương đang đắp thảm ngủ, nhất thời hoảng sợ, “Má ơi!” An Kỳ che miệng lại, cuống quít hạ thấp âm thanh, “Yến tổng chưa đi á.”
 
Tả Minh Nhiên không nói gì, An Kỳ lùi ra sau, tự giác ôm đồ lên ghế phụ.
 
Xe bảo mẫu im ắng rời khỏi thành phố điện ảnh, sau lưng bọn họ, một chiếc xe màu đen có rèm che đậu trong bóng đêm, người đàn ông ngồi chỗ tay lái giơ máy ảnh lên, nhắm về phía trước mà chụp, từ khi Tả Minh Nhiên bước ra đã chụp vô số tấm ảnh.
 
Trận tuyết lớn đến sớm hơn so với dự báo thời tiết, Thang Văn Bân xách mấy đồ mua từ siêu thị vào cửa, hệ thống sưởi trong phòng không biết đã tắt khi nào, căn phòng không lớn vừa tối vừa lạnh, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể ở chỗ thế này.
 
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình do ai tạo thành, Thang Văn Bân khó chịu chửi rủa, đưa tay mở đèn.
 
Đèn nhấp nháy hai lần, Thang Văn Bân chưa kịp phản ứng, một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, lập tức đẩy anh ta xuống đất.
 
Cửa đóng lại, Quan Tâm Nhị biến mất đã lâu tháo mắt kính, từ trên cao nhìn xuống Thang Văn Bân, nhíu mày nói: “Tâm sự chút?”
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK