• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Hạ độc?
 
Editor: Bonnie
 
Các nhân viên công tác trong phim trường đang ồn ào, bận rộn chuẩn bị bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo.

 
Trong đầu Tả Minh Nhiên ‘đùng’ một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía An Kỳ chỉ.
 
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu tối bước ra từ phòng nghỉ dành riêng cho Nhậm Lộ Ninh, tuy không nhìn được khuôn mặt từ phía chính diện, nhưng có thể thấy được dáng người không cao, cơ thể hơi béo.
 
Nếu không phải An Kỳ nói, Tả Minh Nhiên rất khó có thể liên hệ người này với nhân vật thủ đoạn độc ác trong nguyên tác.
 
Trà gừng ấm áp bị đổ tứ tung lên người, Tả Minh Nhiên không rảnh bận tâm, cả đầu đều là ba chữ mà An Kỳ vừa nhắc tới.
 
-- Văn Thế Khải.
 
Tả Minh Nhiên không tự chủ được cắn chặt môi dưới, đầu lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ lo âu.
 
Văn Thế Khải không phải là một người qua đường giáp bình thường, mà là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác. Khi nguyên tác đi được một nửa, người giúp Thang Văn Bân khiến ‘Tả Minh Nhiên’ rơi đài, Thang Văn Bân mất đi chỗ dựa vững chắc nhanh chóng tìm cho mình một người để củng cố địa vị, mà người này không phải ai khác, chính là người đại diện kim bài thủ đoạn cứng rắn trong truyền thuyết Văn Thế Khải.
 

Tả Minh Nhiên thở dài, cô vốn cho rằng mình không làm theo nguyên tác sẽ không sao, tuyệt đối không nghĩ tới nguyên tác còn có tính cưỡng chế. Tuy nói không hẳn bắt buộc cô làm theo nguyên tác, nhưng mọi người có liên quan đến cô trong nguyên tác đều xuất hiện trước mặt cô.
 
Thời Song Hạ và Mao Mao thì không cần nói, dù sao hai người họ cũng là người có quan hệ thân mật với cô nhất.
 
Ngoại trừ hai người họ và cô ra, Thang Văn Bân là nhân vật phản diện lớn nhất trong nguyên tác. Chẳng qua bởi vì hiện tại Tả Minh Nhiên đã thay đổi thành người khác, trực tiếp làm cho Thang Văn Bân giai đoạn trước bất lợi, sau đó làm cho tình tiết trong nguyên tác chết non.
 
Ngay sau đó thân là nam phụ Trương Lập xuất hiện, chẳng qua cũng chỉ giới hạn trong lần hoạt động đó, hai người ngay cả phương thức liên lạc cơ bản cũng không có, giao tình lại càng không.
 

Sau đó là Phạm Chân Chân, nữ phụ độc ác cấu kết với ‘Tả Minh Nhiên’ trong nguyên tác cùng nhau làm việc xấu. Nhớ tới cái này, Tả Minh Nhiên nheo mắt. Phạm Chân Chân biến thành tình địch là chuyện cô không hề nghĩ tới, đây là vì giữ gìn sự cân bằng của thế giới mà tự động thêm tình tiết, hoàn toàn thoát khỏi nguyên tác.
 
Trước mắt Văn Thế Khải, người phải xuất hiện khi gần hết nguyên tác lại xuất hiện, thân phận lại là người đại diện của tiểu sinh đang nổi Nhậm Lộ Ninh.
 
Mặc kệ là do sự cưỡng chế của nguyên tác hay là do nguyên nhân nào khác, những thứ vốn nên có quan hệ với ‘Tả Minh Nhiên’ liên tiếp xuất hiện, ngoại trừ nam chính và nữ chính trong nguyên tác thì trên cơ bản những người này đều đã xuất hiện đầy đủ trước mặt cô rồi.
 
Tả Minh Nhiên tìm niềm vui trong sự đau khổ, ước chừng cô sẽ sớm gặp được nam nữ chính trong nguyên tác, sau khi tập hợp đủ mấy nhân vậy chính cô có thể gọi rồng để thực hiện điều ước.
 
An Kỳ lấy khăn bông ra giúp cô lau nước đọng trên người đi, ngẩng đầu thấy nét mặt của cô, lại kết hợp với phản ứng lúc nãy, sửng sốt sau đó do dự mở miệng hỏi: “Chị Nhiên, chị với người kia có phải có mâu thuẫn gì hay không ạ?”
 
Tả Minh Nhiên còn đang suy nghĩ, thuận miệng hỏi lại: “Người nào á?”
 
An Kỳ hạ giọng nói: "Đương nhiên là Văn Thế Khải đó! Chị Nhiên, nghe nói ông ta rất lợi hại! Chúng ta có cần nói cho chị Thời để chị ấy đến đây một chuyến không ạ?”
 
Tả Minh Nhiên phục hồi lại tinh thần, nhận lấy khăn bông trong tay An Kỳ, “Em định nói gì? Chị vốn không biết ông ta.”
 
An Kỳ cười hì gì, chắc chắn nước dính trên người Tả Minh Nhiên đã lau sạch sẽ, may mà thời tiết lạnh, lại đang quay ở bên ngoài, quần áo trên người không phải là loại dày bình thường.
 
Tả Minh Nhiên xốc cổ áo lên nhìn nhìn, quần áo bên trong sạch sẽ, trà gừng không thấm vào trong, dứt khoát vứt khăn bông sang bên cạnh, tùy ý nói: “Thôi, đừng lau nữa.”
 
Bên kia đang quay cảnh nam chính và nữ phụ diễn, Tả Minh Nhiên cầm kịch bản đối lời thoại với An Kỳ.
 
Trong lòng Tả Minh Nhiên có việc, mấy chữ cũng nói lắp ba lắp bắp, An Kỳ gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Chị Nhiên, đoạn này không phải hôm qua chị đã học thuộc rồi sao?”
 
Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, "Giữa trưa ăn quá nhiều, quên mất rồi."
 
An Kỳ: "..."
 
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Tả Minh Nhiên từ trên ghế nằm đứng dậy, tại chỗ xoay hai vòng, giống như vô tình hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy em nói người đại diện Nhậm Lộ Ninh rất lợi hại, ông ta lợi hại thế nào?”

 
An Kỳ đếm trên đầu ngón tay, “Một ảnh đế, hai diễn viên, bây giờ còn dắt thêm một nhóm nhạc nam nổi tiếng, đúng rồi, Trương Lập cũng từng hợp tác với ông ấy!”
 
"Trương Lập?" Tả Minh Nhiên kinh ngạc, "Bọn họ từng hợp tác rồi?”
 
“Đúng vậy, chẳng qua chỉ hợp tác một hai tháng, em nghe chị chuyên viên trang điểm của đoàn phim bên cạnh nói đó.”
 
Không biết có phải bên cạnh mỗi người nghệ sĩ đều có một trợ lý mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng hay không, trước kia là Mao Mao, hiện tại là An Kỳ, Tả Minh Nhiên đỡ trán, “Em làm quen với cách vách khi nào thế?”
 
Rõ ràng người này hận một ngày 24h đều ở cạnh cô, thế mà còn có thời gian trống để tám chuyện.
 
An Kỳ khoát khoát tay, “Bọn em có nhóm để nói chuyện mà, nếu không thì suốt ngày ngốc ở đoàn phim nhàm chán lắm.”
 
Lý do này khiến người khác không thể phản bác được, Tả Minh Nhiên nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra lên mạng.
 
Văn Thế Khải không phải là người đại diện bình thường, ông ta lăn lộn trong giới mười mấy năm, thậm chí còn có giới thiệu trên công cụ tìm kiếm, ngắn ngủn mấy dòng chữ, không nhiều lắm nhưng tên tuổi lại không hề nhỏ.
 
Tả Minh Nhiên một tay chống cằm, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại di động.
 
Trong nguyên tác không có tình tiết Trương Lập quen biết với Văn Thế Khải, còn có lần trước Thời Song Hạ nhắc đề ân oán giữa chị ấy với người đại diện của Nhậm Lộ Ninh, những thứ này là do thế giới tự động thêm vào, dùng để sửa chữa toàn bộ nguyên tác.
 
Là nam phụ nguyên tác, nhân cách của Trương Lập gần như hoàn mỹ, trong tình cảm thì dịu dàng thâm tình, trong sự nghiệp thì diễn xuất tốt lại chuyên nghiệp, mặc dù biết nữ chính không thích mình cũng không vì cưỡng ép tình yêu mà hắc hóa, mà là người giúp đỡ cho tình yêu của nam nữ chính nở hoa, hơn nữa gia thế bất phàm cùng bề ngoài xuất sắc, gần như là được xưng tụng là nam phụ hoàn mỹ.
 
Huống chi, Trương Lập có thể bỏ diễn một bộ phim bởi vì nữ chính là cô, đổi lại là Văn Thế Khải, sợ là hai người sẽ đánh nhau tại chỗ.
 
Nhớ tới Văn Thế Khải trong nguyên tác, Tả Minh Nhiên sâu xa thở dài.
 

Văn Thế Khải không chỉ là một người đại diên kim bài đơn giản như vậy, ông ta còn được công ty truyền hình và điện ảnh nổi tiếng trong nước Tinh Duyệt giúp đỡ, nghệ sĩ trong tay không nhiều lắm, nhưng người nào cũng đều là người nổi tiếng trong giới, cũng bởi vì vậy trong nguyên tác, sau khi người này bị loại bỏ mới dẫn tới sự oanh động lớn đến vậy.
 
Mặc kệ thế nào, hiện tại cô là Tả Minh Nhiên trong sách, cho dù có chuyện thoát khỏi nguyên tác xuất hiện thì cô cũng phải sống qua ngày, không thể trêu vào chẳng lẽ cô trốn còn không được sao? Cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, tóm lại cô sẽ không để mình lưu lại đến nỗi như trong nguyên tác.
 
Vốn thời gian trong kế hoạch quay chỉ còn hơn nửa tháng, tất cả cảnh quay trong phim trường đều đã hoàn thành, thời gian thuê sắp hết, toàn bộ đoàn phim đẩy nhanh tiến độ quay mà mắt thường còn nhìn thấy được.
 
Buổi tối diễn thêm mấy cảnh đêm, ngược lại lần này Nhậm Lộ Ninh lại thành thật ở lại, ngồi cạnh đạo diễn nghe giảng cách diễn.
 
Từ trước đến giờ Ôn Phỉ Phỉ có gì đề có thể viết lên mặt, trước kia đối xử với Tả Minh Nhiên như thế, hiện tại gặp Nhậm Lộ Ninh đương nhiên sắc mặt cũng không hòa nhã.
 
Đạo diễn Vương nói hết mấy cảnh buổi tối cần quay một lần, “Trước cứ như vậy, cụ thể thế nào đợi lúc chính thức quay chúng ta nhìn tình hình rồi điều chỉnh.”
 
Vị trí không lớn, dù Ôn Phỉ Phỉ chọn nơi xa nhất, cách Nhậm Lộ Ninh cũng không xa, nghe thấy đạo diễn Vương nói như vậy, từ trên ghế bật dậy, “Được rồi mà, em sắp chết đói rồi, cũng không biết còn cơm hộp không nữa.”
 
Ôn Phỉ Phỉ nghịch ngơm nói chọc cho mọi người cười vang một trận, không khí vốn yên lặng biến mất, ngay cả đạo diễn Vương cũng chỉ vào cô cười, “Cô đấy nha, người khác vào đoàn đều gầy đi, cô đấy, quay phim xong cũng không quản được miệng, nhìn Hiểu Phi đã sầu thành dạng gì rồi.”
 
Ôn Phỉ Phỉ và đạo diễn Vương đã quen biết từ trước, quan hệ hai người không tệ, nghe vậy nói thẳng buổi sáng cô sẽ nhẹ đi 1kg.
 
Mấy người lại đùa giỡn một hồi mới giải tán.
 
Tả Minh Nhiên trở lại phòng nghỉ của mình, An Kỳ và Trang Bách ngồi đối diện nhau, ánh mắt sững sờ nhìn hộp đựng cơm trên bàn.
 
Tả Minh Nhiên bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt làm cho kinh ngạc, “Hai người đang làm gì thế?”
 
Hai tay An Kỳ bụm mặt, cứng ngắc quay đầu lại, “Bọn em đang nghĩ xem có nên ăn hay không.”
 
Tả Minh Nhiên tháo khăn quàng cổ xuống nói: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
 
“Không phải không hợp mà là quá hợp.” Trang Bách nói: “Đồ ăn của Vị Danh Cư, ăn một miếng đều là ăn tiền.”
 
Tả Minh Nhiên: “Cơm của Vị Danh Cư? Có người mời à?”
 
“Là người đại diện Nhậm Lộ Ninh đưa đến.”
 

Động tác tay Tả Minh Nhiên ngừng lại, “Văn Thế Khải?”
 
An Kỳ đau khổ gật đầu, trời biết nửa tiếng trước lúc cô mở cửa thấy Văn Thế Khải có tâm trạng gì, nghệ sĩ hai nhà chưa biết ai hơn ai, trên mạng lại xé nhau điên cuồng, dưới loại tình huống này An Kỳ quả thật phải hoài nghi bọn họ có hạ độc mưu hại các cô hay không.
 
Vị Danh Cư là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố B, bình thường muốn ăn cơm phải đặt trước nửa tháng, hiếm khi thấy nhà hàng còn giao hàng.
 
Tả Minh Nhiên đưa mắt ngó về trên bàn, cười nói: “Ăn đi, chẳng lẽ ông ta còn hạ độc trong đó hay sao.”
 
An Kỳ thầm nghĩ em không nghĩ như vậy đâu.
 
Nhưng tốc độ Trang Bách nhanh hơn An Kỳ, bên này Tả Minh Nhiên vừa dứt lời, bên kia Trang Bách đã đưa tay ra lấy đũa, tốc độ nhanh chóng kia khiến người ta tặc lưỡi.
 
An Kỳ la to: “Anh chừa tôi chút chứ!”
 
Thân là ngôi sao nữ, cơm tối cô có thể ăn ít chút nào hay chút đó, An Kỳ lấy một phần salad rau củ đưa cho cô, chưa kịp nói gì, cửa phòng nghỉ đã ‘ầm’ một tiếng bị người đẩy ra, Ôn Phỉ Phỉ cả người quấn một cái áo bông xanh quân đội xông tới, “Chị Nhiên! Hiểu Phi ngược đãi em!”
 
Tả Minh Nhiên nhìn Hiểu Phi vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa, cười ôn hòa với anh ta, quay đầu lại nói với Ôn Phỉ Phỉ: “Chuyện gì thế?”
 
Ôn Phỉ Phỉ thở phì phò cho cô xem salad rau củ trong tay mình, lên án: “Nhiều món ngon như vậy mà chỉ cho em ăn cái này!”
 
Tả Minh Nhiên nở nụ cười, nâng cao hộp đựng cơm trong tay mình, mỉm cười nói: “Trùng hợp quá, chị cũng ăn y hệt em.”
 
Ôn Phỉ Phỉ: “...”
 
Ôn Phỉ Phỉ ai oán nhìn về phía Trang Bách đang ăn ngấu nghiến phía sau, người sau bị ánh mắt nhìn chằm chằm làm toàn thân run rẩy, không dấu vết trốn ra sau An Kỳ.
 
Tả Minh Nhiên buồn cười xoa nhẹ tóc Ôn Phỉ Phỉ, “Được rồi, sau khi quay xong cảnh này chị mời em đi ăn, muốn ăn gì cũng được.”
 
Mắt Ôn Phỉ Phỉ sáng rực lên, “Được đó, muốn ăn gì cũng được, không được đổi ý.”
 
Tả Minh Nhiên gật đầu, "Yên tâm, có Hiểu Phi và An Kỳ làm chứng cho em, tuyệt đối không lừa em đâu.”
 
Ôn Phỉ Phỉ cảm thấy mỹ mãn theo Hiểu Phi rời đi, Tả Minh Nhiên ngã xuống ghế sô pha thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK