Tắm xong, cô khoác áo ngủ đi ra. Hình như quên mất là trong nhà vẫn có người. Trực tiếp nhảy lên sofa ngủ.
Cô sờ trúng cái gì đó có năm cái dài dài. Cô lại nhớ tới câu chuyện kinh dị mà cô đồng nghiệp Hân Kim kể, đột nhiên da gà da vịt nổi lên hết. Cô lết không nổi nữa, yếu ớt kêu cứu mạng.
Anh cười không nổi. Không ngờ cô gái này lại nhát gan tới như vậy.
"Là tôi!"
Anh đi bật đèn. Khi ánh sáng trắng lọt vào mắt, cô nhíu chặt đôi mắt.
"Sao.... sao thầy lại ở trong nhà em?"
"Ăn tối chưa?"
Cô lắc đầu. Anh kéo cô tới bàn ăn, lộc cộc xì xèo cái gì đó. Rồi mang dĩa thịt xào nấm đông cô tới đặt trước mặt cô.
"Ăn đi!"
Cô khó hiểu. Anh định đầu độc cô chăng?
"Không có thuốc độc đâu!"
Cô động đũa. Ăn ngon lành. Quả thật là chiều nay cô vẫn chưa ăn gì.
"Sao thầy lại ở trong nhà em hoài vậy?"
"Tôi không ngại."
Uyển Sang:"...."
Hai tuần trôi qua, anh vẫn đóng đinh ở nhà cô. Cô mệt không buồn hỏi nữa. Anh ngủ trên sofa, cô thì chăn êm nệm ấm trong phòng.
"Thầy Dương, sao lại là kem đánh răng trà xanh?"
"Tôi thích."
Cô trước giờ không xài loại này. Mắc mớ gì anh lại đổi cái khác.
"Thầy Dương, khăn tắm sao lại thế này?"
"Cái màu đỏ là của tôi. Cái màu cam in heo Puu là của em!"
"Không thích. Màu chói quá!"
"Tôi thích!... Đừng gọi thầy nữa, tôi không còn dạy nữa!"
"Chớ gọi bằng gì?"
"Gì cũng được!"
"Chú!"
"Không"
"Bác!"
"Không"
"Cha!"
"Không"
"Ông ngoại!"
"Không"
"Bà ngoại!"
"Không"
"Anh!"
"Tốt!"
Cô nổi quạu. Anh làm những chuyện này khiến cô bực mình. Anh can thiệp quá nhiều vào đời tư của cô.
Tốt. Giờ cô không cần nể anh từng là thầy của mình nữa. Xả hết bực mình ra bên ngoài.
Có điều cô thấy anh rất rảnh rang thì phải. Suốt ngày anh chỉ ngồi xem ti vi, thỉnh thoảng có nghe anh nói trong điện thoại "dự án" gì đó.
Cô cũng không còn hơi sức đâu quan tâm. Cứ mỗi buổi tối sau khi đi làm về, anh đều bắt cô ăn hết một chén canh bự. Nhờ thế mà cô tăng mất hai cân.
Hà Quan có gọi điện nói là hôn lễ sẽ được tổ chức nhưng bị dời lại. Khi nào bắt đầu sẽ thông báo với cô.
Uyển Sang không biết nên mừng hay không nữa.
Hơn nửa tháng sống cùng bảo mẫu, cô phát hiện anh có những sở thích kì lạ. Đầu tiên là về phương diện thẩm mĩ. Anh dường như thích gam màu chói chang. Không chỉ khăn lông, ngay cả drap giường của cô, khăn trải bàn, thảm lau chân.... đều mang một màu chói mắt.
Cho là cô không nói gì đi, nhưng sở thích ăn uống cũng quái gở. Trứng chiên nửa chín nửa sống, bí đỏ lúc nào cũng có trong món ăn, từ canh bí đỏ, bánh bí đỏ, bí đỏ om mực,.... Ngay cả trong tủ lạnh cũng có nước ép bí đỏ. Cô sợ cứ như thế cô sẽ mắc hội chứng khủng hoảng bí đỏ mất.
"Này, bộ bí đỏ đè anh sao? Cái gì cũng có bí đỏ hết?"
"Anh thích!"
Cô không nói nữa. Dù sao cô cũng bị anh đầu độc bằng bí đỏ rồi. Cô tưởng tượng đến một ngày cái mặt của cô biến thành trái bí. Nhất định là rất kinh khủng!
Hôm nay trời mưa to, lại là chủ nhật. Cô quyết định lười thức dậy một ngày. Ôm chăn vùi mặt ngủ nướng.
Anh bị cô ôm đến nghẹt thở, có muốn chui ra cũng không được.
"Trương Uyển Sang!"
"Cái gì?"
"Dạo này em mập lên đó!"
"Tại ai?"
"Không biết! Chắc tại ông hàng xóm!"
"Cái gì?". Cô ngóc đầu dậy "Nhờ bí đỏ của anh đó! Không biết, em sẽ tống anh ra ngoài nếu anh còn tha bí đỏ về nhà!"
Vậy là nhờ đó, tuần sau Dương Văn lại bổ sung bí đao vào thực đơn.
Hôm nay cô muốn đi siêu thị mua thực phẩm. Cô đi trước, anh đẩy xe đi sau.
"Em không thích bí đỏ!". Cô nói, anh lưỡng lự rồi bỏ trái bí đỏ xuống.
"Anh không thích cà chua!"
"Sao vậy? Cà chua cũng sặc sỡ mà."
"Nhưng anh không thích!"
"Em thích!"
Cô kiên quyết bỏ cà chua vào trong xe, anh lấy ra bỏ trở lại. Giằng co một hồi không ai lấy được cái gì.
" Giờ thì em biết có một món cả anh và em đều ăn được!"
"Gì?"
"Đó là cơm trắng!"
Anh bật cười. Nụ cười hiến hoi trên gương mặt anh.
Đi một hồi thì anh và cô gặp vợ chồng Quyển Dung cũng đang mua sắm. Có vẻ như họ rất hạnh phúc, tay trong tay mua cả đống đồ. Trông thấy cô và anh, Quyển Dung có chút bất ngờ.
"Chào thầy Dương! Hai người... thật không ngờ nha!"
"Cái gì mà ngờ hay không ngờ? Minh Khánh! Anh có đối xử tốt với Quyển Dung hay không đấy?"
"Cô yên tâm. Quyển Dung là người vợ tuyệt vời. Tôi sẽ không để cô ấy có chuyện!"
"Cậu đừng có đánh trống lảng. Khai mau! Hai người bắt đầu từ khi nào?". Quyển Dung không để cô thoát, nhất quyết tra hỏi tường tận.
End chap 18.