Cô mân mê cánh hoa trắng. Hoàn toàn không hay biết anh đã đứng sau lưng cô từ khi nào.
Khi cô quay lại, chạm phải người anh.
"A..."
Anh nhìn cô. Rồi liếc nhìn ra phía sau lưng cô. Môi anh khẽ cười.
"Thích không?"
"Ưzm... thích!"
"Tôi hỏi An Nhiên!"
Anh lạnh lùng quăng một câu rồi quay người lau vết bẩn trên mặt An Nhiên.
Uyển Sang cười không nổi. Anh là đang cố ý chơi khăm cô sao?
"Anh... trả điện thoại lại cho tôi!"
Dương Văn dường như làm lơ cô, chăm chỉ xúc đất vào khay An Nhiên đang bưng trên tay.
"Tôi nói anh trả điện thoại cho tôi!"
Cô cố vặn lớn tiếng thêm một chút.
"Không!"
"Anh...!"
"Mẹ ơi, mẹ thấy con có giỏi không?". An Nhiên vẫy vẫy cô, một tay cầm xẻng, tay kia nắm đất thành một cục.
"Ờ! An Nhiên giỏi nhất!"
Con bé cười hì hì. Rồi lại tiếp tục chơi.
"Dương Văn! Anh mau trả điện thoại cho tôi! Nếu không tôi sẽ đưa An Nhiên đi!"
Anh không nói.
"Này! Anh nghe chưa hả?"
"Cô muốn gọi cho hắn sao?"
"Hắn? Hắn nào?"
"Nói cho cô biết, đừng hòng rời khỏi đây!". Anh lạnh lùng nhìn cô, bế An Nhiên lên. "Chúng ta đi rửa tay rồi ăn cơm nhe!"
"Dạ!". Con bé ngoan ngoãn. "Mẹ ơi, con đi rửa tay nhe!"
"Ừ!"
Đợi anh đi rồi, Uyển Sang tức anh ách. Cô giậm chân liên tục lên sàn nhà, đá vào thùng nước bên cạnh. Không những nó không bị móp mà chân cô lại bị đau.
"Ba ơi! Mẹ làm gì vậy?"
"Chắc là mẹ con đang giận!"
"Vậy ba phải hôn mẹ rồi! Lúc trước mẹ giận, chỉ cần con hôn mẹ là mẹ hết giận liền!"
"Ừ! Mình đi rửa tay!"
"Dạ!"
Từ cửa kính nhìn ra vườn, An Nhiên ngây ngốc giật giật áo Dương Văn.
Anh bất giác cười. Nhìn bộ dạng cô như vậy trông rất đáng yêu.
Tại bệnh viện Trung Kiên thành phố Z, Mộc Miên vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì điện thoại đã reo.
Cô không thèm nghe, cúp máy.
Hồi chuông lại liên tục đổ.
"Alo!"
"Tạ Mộc Miên! Uyển Sang đâu?"
"Anh điên rồi à? Uyển Sang ở đâu chẳng lẽ anh không biết? Mắc gì hỏi tôi?"
Cô tức giận. Hét lên trong điện thoại. Những y tá đi ngang nhìn chằm chằm rồi xì xào.
Cô đành nhỏ tiếng lại một chút.
"Tôi gọi cho Uyển Sang không được. Đến nhà thì cửa đóng. Vũ Nghi thì bảo hai ngày rồi cô ấy không đi làm. Tôi muốn hỏi cô ấy có ở chỗ cô không?"
"Không có. Chắc tại Uyển Sang đi đâu đó thôi!"
"Nhưng chẳng lẽ cả An Nhiên cũng mất tích. Cô giáo của con bé cũng nói nó không đi học!"
Mộc Miên ngắt cuộc gọi. Cứ nghe cái tên Lâm Ngọc Minh này lải nhải nữa chắc cô điên mất.
Mộc Miên ra khỏi bệnh viện, vào bãi đậu xe. Lái thẳng tới nhà Từ Vĩnh Khoa. Chuyện mẹ con Uyển Sang mất tích chắc chắn không ít thì nhiều liên quan tới anh ta.
"TỪ VĨNH KHOA!"
"Hê hê! Chào cô bạn! Làn gió nào mang cậu tới đây?"
Từ Vĩnh Khoa cười méo xẹo. Mỗi lần nghe giọng điệu ngọt như vậy là chắc chắn không có chuyện tốt.
"Lốc xoáy đưa tôi tới! Khai ra mau!"
"Khai? Khai chuyện gì?"
"Đừng có giả nai! Dương Văn làm gì Uyển Sang rồi?"
"A... tôi..."
"Hửa?"
"Hazi... tôi chỉ nói đại là nếu yêu người ta thì giam cầm cô ấy bên cạnh mình là được rồi. Chỉ nói chơi thôi, ai ngờ tên đó làm thiệt!"
"Cậu rảnh quá!"
"Nhưng mà Mộc Miên, tôi thắc mắc tại sao thám tử tôi tìm không điều tra được về con bé kia. Có phải do cậu giật dây hay không?"
"Thì sao? Tôi từng nói, sẽ để cậu ta hối hận vì đã đối xử như vậy với Uyển Sang! Tôi phải cho cậu ta nếm mùi khổ sở!"
"Vậy thì...?"
"Vậy thì, An Nhiên là con gái của Dương Văn. Chắc cậu ta nghĩ là của Lâm Ngọc Minh chứ gì?"
"Cậu quá ác độc! Chia rẽ cha con người ta!"
"Ác mới sống lâu! Tôi cấm cậu nói cho cậu ta biết! Nếu không đừng mong tôi để cậu yên. Tôi sẽ xới cả nhà cậu lên!"
Mộc Miên đe dọa xong thì lái xe rời khỏi. Từ Vĩnh Khoa trợn ngược mắt. Người đàn ông nào lấy phải cô bạn này chắc sẽ tàn đời mất thôi.
Uyển Sang ở trong nhà, cả ngày hết ăn rồi lại ngủ. Cô sắp chết vì chán rồi.
Cô không lấy được điện thoại, mấy ngày không đi làm. Chắc chắn kéo dài thêm nữa là cô bé Vũ Nghi kia sẽ báo cảnh sát rằng cô bị bắt cóc lấy nội tạng. Hoặc là kinh khủng hơn nữa, UFO bắt cô làm thí nghiệm chẳng hạn.
Uyển Sang lật lật tạp chí, phẫn nộ nhìn Dương Văn nhàn nhã ngồi đối diện nhâm nhi cà phê.
"Dương...!"
"Suỵt!"
Anh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, cô liếc nhìn An Nhiên nằm ngủ ngon lành trên sofa. Đầu đặt trên đùi anh, nhất thời nín thin.
Một lúc sau, Uyển Sang chịu không nổi nữa. Đùng đùng xoắn tay áo lên bảo anh ra ngoài nói chuyện. Cô ư ư a a trong miệng, chỉ phát ra âm gió.
Dương Văn vờ như không hiểu. Vẫn vuốt tóc An Nhiên. Cô mặc kệ họ, đi ra ngoài vườn.
Tâm trạng không tốt, cô bực tức ngắt lá.
Cô hầu thấy vậy, mặt mài tái mét. Vội ngăn cô lại.
"Cô Uyển Sang, đó là cây ông chủ thích nhất. Cô làm như vậy thì..."
"Tôi mặc kệ!"
Cô hầu không nói gì nữa. Bỏ đi.
"Muốn nói gì?"
"A trời đất ơi! Anh muốn hù chết tôi sao hả?"
Dương Văn bỏ tay vào túi quần, hút thuốc. Làn khói nhàn nhạt tỏa ra xung quanh làm Uyển Sang choáng váng.
Cô đột nhiên có cảm giác chân mình có thứ gì mềm mềm ấm ấm. Cô nhìn xuống, hai mắt lại tròn xoe.
Hếp chap 36.