"Tai nạn? Tai nạn?"
Thái độ Ngô Minh trở nên ngơ ngơ. Hắn ta từ từ buông dao xuống.
Dương Văn khi nhận được tin nhắn của Uyển Sang thì ngay lập tức lái xe đến. Anh vừa chạy lên tầng thượng, Ngô Minh trở nên kích động. Con dao nắm chặt trong tay.
"Là mày! Là mày hại chết con trai của tao. Mày cướp vợ tao! Tao phải cho mày biết cảm giác mất con là như thế nào!"
Hắn chỉa dao vào Dương Văn. Tiếng An Nhiên khóc ré lên phía dưới.
"Ngô Minh! Thả An Nhiên ra!"
'Mày tưởng tao dễ dàng buông tha cho mày sao? Nằm mơ đi!"
"Tôi cầu xin anh! Thả con bé ra đi! Nếu muốn giết anh giết tôi là được rồi!". Uyển Sang khóc không ra hơi. Cô run lên từng hồi khi nghĩ đến việc An Nhiên sẽ mãi mãi rời xa mình. Vậy thì cô bằng lòng chết thay con bé.
"Anh Minh! Anh nghe em đi!"
Uyển Sang cố trấn tĩnh. Cô đi từ từ gần tới Ngô Minh, hắn ta từ từ thụt lùi. Miệng không ngừng đe dọa.
"Anh bắt tôi đi! Thả con bé ra! Đừng lo, tôi không lừa anh đâu!"
"Cô không được tới đây!"
"Được được! Tôi không tới! Anh vào đây đi! Vào đây bắt tôi!"
Uyển Sang nghĩ mình đã thành công với việc khiêu khích anh ta. Bước chân từng chút nhích lên. Cô chỉ cần kéo dài thời gian cho Dương Văn vòng ra sau. An Nhiên nhất định sẽ không sao! Con bé sẽ bình an!
"Cô... không. Không phải! Cô lừa tôi! Cô gạt tôi! Cô phải chết! Ya...!"
Mảnh kim loại lạnh tanh ghim vào bụng Uyển Sang. Cơn đau quặn lên. Uyển Sang cố gắng giữ cho mình đứng vững. Máu chảy ra lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Uyển Sang!"
Tiếng Dương Văn hét lên. Và sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng "Chết đi!". Và tiếng Hà Yến Lam cũng hét lên. Và tiếng An Nhiên kêu "Mẹ!". Giống như tiếng gọi của con người vào thời khắc vĩnh biệt thế gian.
Chết không phải là đau khổ nhất. Mà khi chết phải xa lìa những người thân yêu, đó mới là nỗi đau không thể che lấp và mãi mãi không thể xóa nhòa.
Uyển Sang cảm thấy bụng mình ứa máu ra trên nền đất lạnh. Đau không gì tả nổi.
Cô nhìn thấy An Nhiên rơi xuống dưới kia, con bé nằm bất động. Máu cũng lênh láng. Cô thoáng nghe thấy tiếng gọi "mẹ". Tay cô dù có muốn giữ, con bé lại ngày càng tuột ra, rơi xuống, và rơi xuống.
Nước mưa tuôn rơi trên đầu cô, mưa lạnh lắm.
"Không!"
Cô hét lên. Bật dậy. Vết thương ở bụng bị động, đau rát đến óc.
"Em tỉnh rồi!"
"Đây là đâu? Sao em lại ở đây? An Nhiên? An Nhiên đâu?"
"Em bình tĩnh đi! Cẩn thận vết thương bị rách!"
"Em hỏi anh An Nhiên đâu?". Cô níu lấy tay Dương Văn một cách yếu ớt. Nỗi sợ bao trùm cô. Hình ảnh An Nhiên rơi xuống hiện ra trước mắt cô.
Thật sự rất khủng khiếp!
"An Nhiên... vẫn bình an! Em không cần lo!"
"Vậy con bé đâu?"
"Con bé... em nên tĩnh dưỡng đi! Không cần lo!"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Chưa bao giờ cô cảm nhận sự né tránh trong đôi mắt ấy. Nỗi lo sợ lại lần nữa bủa vây.
"Anh gạt em! An Nhiên đã xảy ra chuyện rồi phải không? Anh nói đi!"
"Em bình tĩnh đi!"
"Có phải... có phải..."
Một tuần sau.
Uyển Sang nhìn vào di ảnh, lòng cảm thấy hối tiếc.
Cô mới vừa hoàn hồn sau vụ việc đó, bây giờ vẫn còn bất an.
Dương Văn đến cạnh cô. Anh ôm nhẹ cô vào lòng. "Không sao chứ?"
Cô lắc đầu.
Ánh nắng chiều trở nên ảm đạm.
"Em muốn vào thăm cô ấy!"
"Quan tài ở phía trong! Anh đưa em đi!"
Uyển Sang để mặc cho anh lôi mình đi. Trong đầu cô giờ chỉ mong sóng yên biển lặng.
Hà Yến Lam...
Cảm ơn cô đã hy sinh...
Cảm ơn cô đã cứu lấy một sinh mạng nhỏ bé...
Và cảm ơn... vì tất cả...
Vài tháng sau...
"Tình hình của cô bé tiến triển không lạc quan cho lắm!". Vị bác sĩ nhất gọng kính. "Dù được cô Hà ôm chặt lấy khi rơi xuống, nhưng do vùng đầu bị chấn thương, tuy không chết nhưng cô bé có khả năng thành người thực vật suốt đời!"
"Cầu xin ... cầu xin bác sĩ cứu con tôi! Bác sĩ muốn tôi làm gì cũng được!"
"Cô Uyển Sang, anh Dương, tôi chỉ nói về trường hợp xấu nhất thôi! Hai vị cũng đừng quá bi quan! Nếu như trong vòng một tuần tới, cô bé có thể tỉnh lại, thì sẽ không sao. Nhưng mà... điều này còn tùy vào ý chí sinh tồn của cô bé!"
Uyển Sang không ăn không ngủ trong một tuần nay. Cô chỉ biết ngồi ngây ngốc cạnh An Nhiên, nhìn con bé sắc mặt xanh xao, dây truyền nước mắc chằng chịt xung quanh.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy. An Nhiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cô đau lòng. Cô khóc. Nói chuyện với con bé, ngón tay lạnh tanh không nhúch nhích.
Cô dựa đầu vào vai anh. Khoảnh khắc chờ đợi lúc nào cũng giày vò con người. Và khi không còn có thể chờ đợi nữa, tất cả sẽ biến mất không vết tích một cách tàn nhẫn.
Kì tích thật sự khó đến như vậy với cô ư?
Hay là ông trời tàn nhẫn đến như vậy? Luôn muốn tìm cơ hội cướp An Nhiên đi. Thật tàn nhẫn!
End chap 41.