Cô khóc vì muốn được anh lau nước mắt.
Nhưng cô lại đau vì trái tim tan vỡ. Cô không thể tự lừa dối mình khi người đàn ông mình yêu bị người khác chiếm lấy. Cả đêm Dương Văn không về nhà, Hà Yến Lam gọi cho cô, cô ta õng ẹo rằng anh đang ở chỗ cô ta.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng vẫn là một người phụ nữ mềm yếu. Cô chịu đựng tất cả chỉ vì yêu anh, nhưng dường như đối với cô từ "yêu" lại quá xa vời.
Cô muốn giữ anh ở cạnh mình. Phải. Nhưng đôi tay cô quá nhỏ bé, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể.
"Dương Văn, uống nhiều lắm rồi! Cậu về nhà đi!"
"Không... tôi..."
Chưa nói hết thì anh đã nôn ra tới mật xanh mật vàng.
"Vĩnh Khoa, cậu ấy làm sao vậy? Tự dưng lôi tụi mình ra đây rồi ngồi nốc rượu!"
"Mộc Miên à, hay là tôi với cậu đưa cậu ấy về nhà đi!"
"Cũng được! Dù sao tôi cũng buồn ngủ lắm rồi! Ngày mai còn có ca phẫu thuật thay tim, thiệt tình!"
Chiếc xe dừng trước cửa nhà, Mộc Miên dìu anh ra khỏi xe.
"Cậu ta nặng quá!"
"Để tôi phụ một tay!"
Uyển Sang thực chất là vẫn chưa ngủ, cô đang viết tiểu thuyết. Nghe có tiếng xe, cô vừa ra xem thì nhìn thấy anh say bét nhè.
"Chị Dương à, chúng tôi trao trả cậu ta đây!"
"Xin lỗi, nhưng hai người là..."
Mộc Miên vuốt lại mái tóc, choàng tay lên vai Vĩnh Khoa. "Tôi là Mộc Miên, cậu ấy là Vĩnh Khoa, chúng tôi là bạn thời đại học của anh Dương đây!"
"Xin lỗi, tôi không biết! Hân hạnh!"
"Không sao! Không sao!"
Mộc Miên xua tay, cô nàng có vẻ dễ gần. Còn Vĩnh Khoa thì nhã nhặn. Theo Uyển Sang nghĩ là thế.
"Thôi trễ rồi! Chúng tôi về đây!"
"Vậy khi nào rảnh mời hai cậu vào nhà chơi nhé!"
"Nhất định! Nhất định!"
Vĩnh Khoa vào trong xe, tay vẫn còn vẫy vẫy chào cô.
Khi xe họ rời đi, Uyển Sang mới khó khăn lôi anh vào trong nhà. Nếu anh không phải chồng cô thì cô sẽ mặc kệ anh ngủ ngoài sân.
"Anh đừng có quơ tay nữa mà!"
"Àa..."
Uyển Sang lấy một cái khăn nhúng nước ấm lau mặt cho anh. Khổ là anh nằm không yên, hai tay cứ quơ loạng xạ.
Sau khi thay đồ cho anh xong, cô chồm tới lấy cái mền trùm anh lại, chỉ chừa ra cái đầu. Cô mà tức thêm chút nữa là sẽ dùng dây thừng buộc anh với cái giường cho không ngồi dậy được nữa.
Khi Dương Văn thức dậy thì đã gần trưa.
Anh lắc lắc cái đầu đi xuống lầu, đang thắc mắc có phải tối qua cô dùng búa nện vào đầu mình hay không?
"Anh chịu dậy rồi à?"
"Ờ!"
Cô ngồi khoanh chân xem ti vi, vừa xem vừa ăn vặt coi như không thấy anh ngồi kế bên.
"Anh đói bụng!"
"Đói thì tự đi mà nấu!"
"Anh muốn em nấu!"
"Không thích!"
"Nhưng anh thích!"
"Kệ anh!"
Cô định đứng dậy đi thì bị anh kéo lại. Tay anh xoa xoa bụng cô.
"Nhột!"
Cô đẩy tay anh ra. Cảm giác áy náy, cay cay mắt lại khơi dậy. Cô cắn môi dưới, chăm chú nhìn anh.
"Anh muốn ăn!"
"Để em nấu là được rồi!"
"Ừ!"
Cô vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một gói mì ăn liền.
Anh nhìn món cô nấu mà nhăn mặt. "Anh không ăn mì đâu!"
"Không ăn thì em ăn!"
"Được rồi, anh ăn!"
Buổi chiều anh không đến công ti mà ở nhà chơi với cô.
"Anh xúc đất vào chậu đi!"
"Ừ!"
"Anh tưới cho chậu hoa chuông đi!"
"Ừ!"
"Anh bón phân cho cây đi!"
"Ừ!"
Cả buổi anh bị cô sai hết việc này tới việc kia mà không oán giận gì. Cô bật cười. Anh giống như chú cún ngoan ngoãn vậy.
"Anh uống nước đi!"
"Ừ!"
Anh cầm cốc nước ngửa cổ uống. Con Nam đã nằm một đống kế bên anh, nhưng giờ anh lại thấy ghét nó, vì nó nằm chính giữa anh và cô.
"Đi chỗ khác chơi!"
Nó vẫn mở to hai mắt vẫy đuôi.
"Chắc nó nghĩ anh đang khen nó ngoan!"
"Nó là chó lai kì đà à? Dạo này em nuôi nó mập lên đó, chỉ ăn với ngủ!"
Cô nhún vai. Không ăn với ngủ thì biết làm gì, chẳng lẽ bắt nó nấu ăn hay tắm cho anh?
Cô nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, cô biết ngay sau đó mặt anh sẽ tối sầm lại và đi một mạch vào nhà.
"Em có mệt không?"
"Không."
"Em nhớ không được thức khuya quá! Con sẽ không khỏe đâu!"
"Ừm!"
"Sao vậy?"
"Không có gì!"
"Nói cho anh biết đi!"
"Không có gì mà!"
Anh nhìn thẳng vào cô. Cứ mỗi khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh thì cô lại không thể xem như không có chuyện gì.
"Ông ta bị suy thận, cần phẫu thuật ghép thận!"
"Và ông ta muốn em hiến thận?"
Cô gật đầu. Chuyện này cô cũng đã nói với mẹ. Bà ấy chỉ thở dài mà không nói gì, chỉ bảo quyền quyết định là của cô. Bà ấy tôn trọng dù cô có quyết định như thế nào.
"Anh không đồng ý!"
"Nhưng... dù sao ông ấy cũng là... ba em!". Cô lí nhí.
Từ "ba" này rất lâu rồi cô chưa từng mở miệng gọi. Thậm chí lâu đến nỗi cô không nhớ cách viết của nó như thế nào nữa rồi.
"Ông ta có từng xem em là con chưa? Dù không phải như vậy anh cũng không cho!"
"..."
"Em đang có thai, chuyện này ảnh hưởng rất nhiều tới con. Em không biết sao?"
"Được rồi, em sẽ nghe theo anh!"
End chap 25.