Cô muốn lừa mình một lần...
"Anh..."
Dương Văn không giống như trong tưởng tượng của cô, cũng không giống như ba năm trước. Anh giờ toát ra khí lạnh theo chất của một doanh nhân khiến cho người đối diện có cảm giác lạnh giá. Đôi mắt nhìn chằm chặp Uyển Sang, mang theo những thứ muốn nói từ con tim.
Dương Văn bây giờ đang rất gần cô, nhưng cô lại thấy thật xa cách. Chẳng lẽ thời gian làm phai bớt đi những tình cảm ngày xưa, hay là vì cảm giác của một mình cô.
Một giây trước cô từng muốn chạy đến cạnh anh. Ôm anh thật chặt và khóc thật to.
Nhưng hiện tại, thứ cô có thể làm chỉ là đứng chôn chân nhìn anh.
Dương Văn dang cánh tay ôm lấy cô.
Cô vùi mặt vào ngực anh, hít lấy mùi hương quen thuộc. Giờ chỉ còn cảm giác bình yên và an toàn bủa lấy cô. Chỉ cần thời gian dừng lại là đủ...
Anh siết chặt eo cô hơn. Cảm nhận cả người cô run lên, hai bờ vai nhỏ cũng run theo.
Cô khóc...
Anh vuốt tóc cô, để cho ngón tay len lỏi vào trong những lọn tóc mỏng manh mềm mại. Tìm kiếm môi cô, hôn lên đấy.
"Đừng..."
Uyển Sang đẩy anh ra. Cô đột nhiên nhớ lại cái đêm ba năm trước, anh và Hà Yến Lam...
Nếu như từ lúc đó cô đã dứt khoát từ bỏ, thì hôm nay càng không thể để mình lại một lần nữa rơi vào lưới tình. Chẳng phải anh yêu Hà Yến Lam sao? Vậy tại sao lại tìm đến cô?
Tình cảm không phải cứ muốn là được. Có rất nhiều chuyện con người ta càng không thể quyết định.
"Anh đi đi.."
Dù vậy, cô vẫn nghẹn ngào nói ra những lời đó.
Dương Văn bỗng chốc hụt hẫng. Hai cánh tay dừng lại trong không trung từ từ hạ xuống. Ánh mắt hiện lên vài tia thất vọng.
"Tại sao?"
"Không tại sao cả! Chỉ là tôi không muốn gặp anh!"
"Em đã nói chúng ta sẽ trở lại như lúc trước?"
"Phải, tôi đã nói. Nhưng nói và làm là hai chuyện khác nhau."
"..."
"Tôi muốn ngủ. Anh đi đi. Và... đừng làm phiền cuộc sống của tôi!"
Cánh cửa đóng lại. Cô thoáng thấy ánh mắt anh nhìn cô trước khi cánh cửa ngăn cách hai người. Ngay cả cô cũng không ngờ Trương Uyển Sang mình lại trở nên dũng cảm khi vậy khi đối diện cùng anh.
Cô đã nói, phải cho anh biết, không có anh, cô vẫn sống tốt.
Bây giờ thì cô đã làm được. Biểu hiện bình thản và xuất sắc, tốt đến nỗi cô tránh được anh và... ngồi khóc dưới đất.
Thì ra, cô nghĩ mìng sẽ làm được, nhưng chỉ là khi không có anh mà thôi!
Uyển Sang mở cửa sổ. Gió biển từ bên ngoài tràn vào trong lạnh buốt. Lạnh như cô bây giờ.
Điều đau nhất là khi muốn yêu nhưng không thể.
Ngồi trên bậc cửa nhìn ra xa, tối om...
Cô không nhìn thấy gì ngoài những bóng sáng phía xa. Cứ ngồi như thế cho đến tẫn khuya, dù có ngủ cũng không được. Hình ảnh của anh sẽ hiện ra ngay trước mắt cô, cô sợ mình sẽ mất kiềm chế mà chạy đi tìm anh.
Đối với phụ nữ, người đàn ông mà họ hận nhất, không muốn nhìn thấy nhất là người làm họ đau. Và cũng là người họ yêu nhất.
Uyển Sang mở điện thoại, nhấn vào số Quyển Dung. Cô thật sự không còn ai để tâm sự những lúc như thế này.
Dù biết rằng, có gọi cũng chỉ nghe thấy tiếng tut tut kéo dài không dứt mà thôi. Quyển Dung từ lâu đã không thể nghe máy được nữa. Chỉ là muốn xem như cô ấy đang nghe mình nói và nói ra tất cả.
Tâm trạng cô sẽ thoải mái hơn nếu tự lừa mình như thế!
Ngày hôm sau cô có hẹn tư vấn cho học sinh ở hai trường phổ thông ở đây. Hiệu trưởng bảo cô có thể đến vào 8 giờ sáng.
Uyển Sang trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm mắt, bôi soi dưỡng môi, mặc bộ váy trắng. Sau đó ra khỏi nhà nghỉ.
Cô luôn tự dặn mình nhất định không được quay đầu tìm kiếm người đó. Nhưng vẫn không nhịn được nhìn ra phía sau lưng. Điều đó là duy nhất mà cô có thể làm.
Uyển Sang đón một chiếc taxi để đến trường phổ thông. Cố gắng trưng ra bộ mặt rạng ngời nhất có thể, nhưng nét ảo não vẫn khó có thể dấu đi hoàn hảo.
Buổi tư vấn diễn ra rất suôn sẻ. Ngày mai cô vẫn còn một cuộc hẹn ở trường phổ thông khác. Nên phải ở lại thêm một ngày.
Uyển Sang nhớ An Nhiên không chịu nổi. Dù rất yên tâm giao cho Mộc Miên nhưng vẫn lo con bé không biết có ngoan hay không.
Cô đành gọi điện về nhà. Máy vừa kết nối, giọng nói lanh lảnh nũng nịu đó lại vang trong điện thoại.
"Mẹ...ẹ..."
"Sao vậy con gái? Không vui khi mẹ gọi à?"
"Hổng phải đâu! Tại... mẹ Mộc Miên với chú Ngọc Minh đang cãi lộn tùm lum nè mẹ. Làm con nhức hết cả đầu!"
An Nhiên lên giọng xuống giọng làm cô phải bật cười. Vừa cười vừa tưởng tượbg đến dáng vẻ của Mộc Miên và Lâm Ngọc Minh, thiệt là không thể không cười ha ha.
"Vậy thì sao họ lại cãi nhau nè?"
"Dạ. Mẹ Mộc Miên thì nói muốn đi chợ mua đồ vừa nấu cơm. Còn chú Ngọc Minh thì lại bảo ra ngoài ăn cơm. Vậy là sực lộn!"
Không ngờ hai người họ lại có thể cãi nhau vì một chuyện như vậy. Cô không tác hợp cho họ thì cũng uổng!
"Hai người cãi hoài làm con chưa được ăn gì hết hà mẹ!"
"Vậy sao được! Con không can họ đi!"
"Khỏi. Con đã gọi điện kêu ba phần mì Ý rồi. Con đang ăn nè mẹ!"
"Ngoan lắm! Vậy thì con ăn no nhé! Khi về mẹ sẽ mua quà cho con!"
"Dạ. Máy bay!"
"Bye con!"
An Nhiên chắc chắn là vừa ăn vừa phồng má rồi. Con bé này lúc nào cũng ranh ma nhưng lại đáng yêu và hiểu chuyện nữa.
Cô tự bảo mình nên vui vẻ như An Nhiên, ăn hết phần cơm trưa. Sau đó buổi chiều cô định đi dạo một vòng, dù sao đến đây cũng nên tham quan một tí.
Uyển Sang về nhà nghỉ tắm rửa, thay một cái áo sơ mi trắng, quần short jean. Tóc thì cột cao. Nhìn mình, cô tự khen rằng mình cũng đâu đến nỗi già.
Cô đi loanh quanh bờ biển, ngắm nhìn những ngư dân đang làm việc. Mùi gió và vị mặn của biển làm tâm hồn cô khoan khoái.
Trên bãi cát có những cái thuyền thúng to, ngoài kia cũng có người chèo đi đánh cá.
"Chị Uyển Sang!"
Cô nghe tiếng gọi thì quay đầu tìm theo bản năng. Một cậu bé khoảng mười bảy mười tám gì đó đang tiến về phía cô. Cậu cởi trần, lộ ra làn da rám nắng và hơi ốm.
"Em là..."
"À! Chắc chị không biết em. Hồi sáng chị tư vấn ngoại khóa ở trường em đó!"
"Thì ra là thế! Vậy em tên gì?"
"Em tên Mạc Hưng! Nhà em ở đằng kia kìa!"
Vừa nói vừa chỉ vào mấy ngôi nhà lá san sát phía gần biển.
"Chị đi dạo hả?"
"Ừ. Nhưng không biết ở đây có chỗ nào đặc biệt không?"
"Vậy chị ra cồn nổi đi! Cái đó chắc được coi là đặc biệt!"
"Cồn nổi hả?"
"Dạ. Chị cứ đi thẳng ra đó!" Cậu lại chỉ ra phía biển "Bây giờ chị có thể đi bộ ra đó, nước chỉ tới trên mắt cá. Nhưng phải trở về trước khi thủy triều lên, nếu không thì phải gọi thuyền hoặc tới trưa hôm sau mới vô bờ được!"
"Ờ! Vậy chị sẽ ra đó! Cảm ơn em nha!"
Cậu bé cười hì hì, sau đó tạm biệt cô chạy ra đám đông. Cậu bé đẩy một chiếc thúng ra biển, rồi trèo lên đó. Có một người đàn ông nữa cũng ngồi trên đấy, có lẽ là ba cậu. Chắc là sắp ra khơi.
End chap 32.