Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt thanh tú của cô một cách chói chang. Cô khẽ cựa mình nheo mày. Cô ngồi dậy, day day thái dương, đầu cô như muốn nổ tung ra. Mắt cô đảo quanh phòng một lượt, không có Hạo Khang, chỗ kế bên cô cũng đã lạnh đi từ bao giờ.
Cả thân thể cô được quấn trong chiếc chăn không một mảnh vải, có nghĩa sự việc đêm qua là thật, cô không hề mơ. Cô tung mền, cứ thế mà đứng lên đi vào phòng tắm, dù gì đây cũng là phòng của anh với cô, chẳng ai dám tùy tiện xông vào nên cô cứ vô tư như thế mà đi đi lại lại trong phòng.
Dù gì cũng đã trễ học nên cô cứ thong thả chuẩn bị, tiết ba rồi hẳn đến trường. Sau khi tắm sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, trang điểm xinh đẹp xong cô liền đứng lên xách cái balo của mình mà tung tăng đến trường. Khi cầm balo lên thì trong đó rớt ra một tờ giấy màu vàng. Cúi người nhặt lên, đó là chữ của Hạo Khang.
"Ở nhà ngoan, đừng phá đừng nghịch, chờ mười ngày sau anh về! Anh không yêu em nữa nếu em nghịch ngợm đấy nhé!" Trong tờ giấy chỉ vài dòng ngắn gọn nhưng anh đã nói hết tất cả những gì anh muốn nói. Thế là Hạo Khang đi rồi, mà anh đi đâu nhỉ?
Cô đi xuống nhà, mấy cô hầu gái trong nhà liền cúi đầu chào cô. Cô nhẹ phất tay ra hiệu cho bọn họ cứ tiếp tục công việc của mình. Ngồi phịch lê sofa, tay cô mân mê cái đuôi tóc của mình, nãy giờ cô cứ thắc mắc mãi là Hạo Khang đi đâu mà đến tận mười ngày. Ôi thôi mệt, không nghĩ, không nghĩ nữa. Càng nghĩ thì não cô càng xoắn lại.
Đứng lên, cô đi đến nhà xe, nơi chứa một khối tài sản đắt tiền của Hạo Khang. Anh có hứng thú về sưu tập xe thể thao, từ những chiếc có thiết kế mềm mại đến những chiếc có thiết kế góc cạnh.
Đi lượn vài vòng, cô chọn lấy chiếc lamborghini màu nâu của anh, loay hoay mãi cô chẳng biết chìa khóa xe anh để đâu. Chạy lòng vòng mãi cô cũng chẳng thấy chìa khóa, mệt quá nên cô dựa vào tường.
"Kịch"
Bức tường đằng kia nứt làm đôi à không tách làm đôi mới đúng. Từ từ có một bức tường khác hiện lên, bên trên bức tường đó là một dàn chìa khóa đủ các loại. Cô tiến đến nhìn thử một chút, chìa khóa nào cũng có một móc khóa biển số xe ứng với biển số của một chiếc. Thì ra Hạo Khang thiết kế nhà theo kiến trúc tường ẩn tường. Thú vị!
Cô chạy đến xem biển số của chiếc xe cô thích rồi quay lại tìm kiếm. Cô phải chạy đi chạy lại năm lần thì mới tìm được chiếc chìa khóa đó. Cô nhẹ tay ấn cái nút màu đỏ cạnh đó, cái bức tường lùi lại rồi hai bức tường kia dần dần khép lại và lành lặn như ban đầu.
Dạ Nguyệt cô tiến lại xe, tay sờ lên từng đường cong của xe. "Tít" cô nhấn nhẹ nút trên chiếc chìa khóa, đèn xe liền nhấp nháy, cô mỉm cười hài lòng. "Cạch" mở cửa bước vào xe, đóng cửa lại, cuối cùng thì ước mơ được ngồi sau vô-lăng cũng đã thành hiện thực. Xe của anh cũng là xe cô.
Nhấn vào cái nút kia trên xe, mui xe liền được hạ xuống. Đeo mắt kính vào, nhẹ nhếch mép, cô liền lao xe ra khỏi nhà xe.
Chạy ra đến đường lớn thì cô chẳng dám nhấn ga nữa, xe đâu quá trời qúa đất, đây cũng là một trong những lý do khiến Hạo Khang không bao giờ đi những thể loại xe như vậy khi đến trường.
Đến trường, cổng trường vắng tanh, mười phút nữa mới hết tiết hai. Cô khẽ nhịp tay lên vô lăng, nhìn vào phòng bảo vệ.
Thằng cha bảo vệ cũng trừng mắt nhìn cô, cô với thằng cha này có thù hay sao ấy. Gặp ai không sao, gặp cô thì mặt liền biến sắc. Trên mặt chả hiện rõ hai từ "căm ghét". Nói cho cùng, suy cho đúng thì cô và thằng chả không hề ưa nhau. Thật là bực mình, rõ ràng là mới sáng sớm nhưng vận xui đã cản ngay mặt.
Cô lui xe đi, không học nữa, hôm nay nghỉ. Cô lao xe thẳng đến khu shopping gần đó, đi mua sắm cho đời thanh thản.
Đang tung tăng "lao" xe trên đường thì "ầm". Đầu cô đập vào vô lăng. Cô nhíu mày, nhăn mặt dùng tay xoa xoa trán. Dường như có gì đó vừa va chạm vào xe cô. Nhìn vào gương chiếu hậu, cô cảm thấy có gì đó thật sự không ổn.
Mở cửa bước xuống xe, cô nhìn về phía đầu xe, không có gì cả. Nhẹ nhàng cô bước về phía sau xe, cách đó không xa có một người đang nằm dưới đất, máu chảy rất nhiều.
"Ôi lạy thánh! Khi không ông lại lao vào xe tôi làm gì?" Cô hét lên, chạy đến bên cạnh người đàn ông đó. Tuổi của ông ta chỉ tầm bốn mươi nhưng khuôn mặt có vẻ cằn cõi. Máu ở khóe miệng ông cứ chảy ra.
"Cô...cô...cô...giúp...giúp...tôi...!" Ông ta nói đứt quãng, bàn tay run run đưa lên không trung, cô nắm lấy bàn tay đó.
"Được được, tôi sẽ giúp ông! Ông yên tâm, ông cần tôi làm gì? Tôi có rất nhiều tiền!" Cô nói trong hoảng loạn, nếu ông ta chết thì cô mang tội sát nhân.
"Con...gái...gái...tôi..." Nói đến đây thì ông lấy hơi lên, mặt cô tái đi. Bàn tay ông trượt ra khỏi bàn tay cô. Cô há hốc mồm. Nhanh chóng cô đứng lên chạy đến chiếc xe, đề máy cho xe lùi lại. Cô dùng hết sức của cô để đỡ ông ta lên xe, điều duy nhất cô có thể làm được là đưa ông ta đi bệnh viện.
Chiếc xe lao trên đường như một con quái vật, bệnh viện rất xa, ông ta phải cố gắng. Tay cô run lên, nước mắt cô ứa ra, cô thật sự sợ hãi.
Đến bệnh viện, cô nhanh chóng gọi bác sĩ, đưa ông ta vào phòng cấp cứu. Đứng bên ngoài, tay cô run run nhấn số của gia đình ông ta. Bàn tay cô lạnh ngắt. Tiếng "tút...tút" kéo dài ở đầu dây bên kia thật là thử thách lòng người.
"Alo" một giọng trung niên vang lên. Cô không biết nên nói sao, môi cô mấp máy rất nhiều lần nhưng không thể nào thốt thành tiếng.
"Có phải là người nhà của ông Dũng không? Ông Văn Dũng đấy!" Cô cố hết sức bình sinh mà nói.
"Phải! Ai vậy?"
"Ông Dũng bị tai nạn, hiện đang ở bệnh viện Chấn thương chỉnh hình, bà đến ngay!" Nói rồi cô cúp máy. Lúc này đây cô muốn bỏ chạy thật nhanh nhưng vì tính người cô không thể nào làm vậy được. Nhìn bề ngoài có vẻ nhà ông ta rất nghèo.
Cô ngồi phịch xuống ghế, tay vò vò đầu. Nếu cô không tự tiện lấy xe thì chắc rằng không có chuyện này. Thật là...
Chả biết bao lâu thì cô thấy người nhà ông ta chạy vào. Một người phụ nữ đen đúa và một cô gái chắc chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Không hẹn mà gặp, cả hai đều bắt gặp ánh mắt của nhau.
Vừa định đứng lên chào hỏi thì cửa phòng cấp cứu bật mở.
"Dạ Nguyệt tiểu thư!" Một vị bác sĩ lên tiếng. Đây là người quen của ba cô. Cô nhìn ông ta, ông khẽ lắc đầu. "Bệnh nhân Văn Dũng không qua khỏi. Ông ấy mất rồi!" Rầm, đất trời quay cuồng. Hai mẹ con bà kia cũng liền lao vào chất vấn ông bác sĩ. Ông ta đẩy bà ta ra rồi bước đi. Cô lùi lại mấy bước, tựa lưng vào tường cố đứng vững.
"Chính cô, cô đã hại chết chồng tôi! Cô sẽ phải trả giá!" Bà ta nắm đầu cô nhưng cô chẳng phản ứng. Có phải cô sẽ phải đi tù không.
"Nè bà kia, dừng tay lại! Buông tiểu thư ra!" Một vài bảo vệ chạy vào can ngăn, bọn người này đều biết cô, ba cô cũng đã tốn không ít tiền của vào đây. Nên bọn họ cũng nể trọng cô vài phần.
"Anh làm thủ tục nhận xác và mai táng cho ông ta, đây, thiếu thì báo tôi!" Cô đưa một xấp tiền cho người bảo vệ.
"Vâng!" Anh ta liền nhanh chóng đi làm thủ tục, cô bước từng bước khó nhọc ra về.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com