• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Bị bắt

Cô về đến nhà, ngã phịch trên ghế, mặt mày không còn chút sức sống. Mấy người làm liền pha cho cô một ly nước cam đem đến.

"Thiếu phu nhân, người uống chút nước!" Một cô hầu đặt ly nước cam xuống, cô gật đầu, khẽ xua tay. Cô ta liền lui xuống không dám hé lời, chỉ sợ một câu nói dư thừa mà mất việc.

Dạ Nguyệt ngồi yên tại chỗ hơn nửa ngày, đầu óc cô cứ suy nghĩ mãi về việc người đàn ông tên Văn Dũng đã bị cô tông trúng. Thật sự người chết cũng đã chết, người sống cô đây lại phải lo cảnh vào tù ra tội.

Đứng lên, cô đi lên phòng, cô nghĩ mình cần được nghỉ ngơi. Cô quá mệt mỏi rồi.
"Ting toong..." tiếng chuông cửa khiến cô giật bắn mình. Mặt cô vì thế liền chuyển sắc, đôi chân cô cảm thấy đứng không vững. Tay cô run run vịn lấy thành cầu thang, không lẽ nhanh vậy đã đến.

"Ai tìm thì bảo tôi không có ở nhà nhé!" Cô nói với cô hầu gái định chạy ra mở cửa, cô ta liền gật đầu. Dạ Nguyệt vì thế cũng cảm thấy an tâm mà lên phòng.
Từ bang công phòng của cô nhìn ra cô có thể thấy có một tốp cảnh sát đang đứng trước cửa. Chắc chắn họ tìm cô.
Khẽ cắn môi dưới, tay chân cô rụng rời cả ra. Lần mò từng bước khó nhọc cô mới có thể quay vào phòng. Ngồi xuống giường, phải rồi, cô phải gọi cho Hạo Khang, chỉ có Hạo Khang mới có thể giúp được cô lúc này.

Cô nhấn nhanh số Hạo Khang. "Thuê bao quý khách..." đây là câu nói tệ nhất trong ngày. Cô liền cầm lá thư ban sáng lên, Hạo Khang có tỉ mỉ ghi lại cách để cô liên lạc với anh. Tay cô thoăn thoắt nhấn số trên màn hình.

"Tút...tút..." Âm thanh kết nối vang lên, tay cô liền cảm thấy cầm điện thoại không vững.

"Alo" giọng nói quen thuộc vang lên. Mắt cô liền trào ra hai hàng lệ.

"Khang...giúp em!" Cô nói, chẳng nhìn thấy mặt anh nhưng cô biết anh đang hoảng hốt. Cô lấy tay quệt nước mắt nói tiếp: "Em mượn xe anh, chạy...chạy...em tông phải một người...ông ta...ông ta chết rồi! Em không có giết ông ta...anh...em không có giết người!"

"Em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, hít sâu vào rồi thở ra, có anh đây!" Anh dùng giọng trầm ấm vỗ về cô. Dạ Nguyệt khóc nấc lên, cô rất sợ.

"Em không muốn vào tù! Em không muốn, em không có giết người đâu anh!" Cô nói.

"Anh biết em không có, không ai có quyền bắt em! Tin anh!" Nói đến đây anh ngắt kết nối. Cô thẫn thờ nghe tiếng tút tút vang lên.
***
Tại Italy

Tay anh khẽ nhịp lên bàn, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

"Vụ gì vậy?" Một người đàn ông trạc tuổi anh bước đến, đặt lên bàn ngay trước mặt anh một ly rượu vang đỏ. Tay anh khẽ cầm ly rượu lên, thở dài.

"Cô ấy lại gây ra chuyện, mình mới đi chưa đầy một ngày mà cô ấy đã gây ra chuyện lớn, thật sự mệt mỏi!" Anh khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm rượu nhỏ.

"Vợ cậu có vẻ nghịch nhỉ?" Người đàn ông đó khẽ cười.

"Không phải nghịch mà là quá nghịch. Thôi, chuẩn bị máy bay giùm mình, mình cần quay về gấp. Nếu về trễ chắc cô ấy sẽ bị dọa mà chết! Mình không nỡ để cô ấy chết sớm như vậy!" Anh nói, nhếch mép cười, người đàn ông cũng cười theo.
***
Cô ngồi trong phòng, hai tay đan vào nhau, cô phải làm gì bây giờ. Cô thật sự không muốn phải vào đó với bọn họ. Tại sao số cô lại xui xẻo đến vậy cơ chứ.
"Cốc...cốc..." Cô giật phắt người, dáng người loạng choạng đứng lên đi đến cánh cửa. Tay cô không còn một xíu lực, rất lâu cô mới có thể mở được cánh cửa.
Sau cánh cửa là hai người đàn ông trong trang phục cảnh sát. Họ chào cô một cách lịch sự, cô cũng chỉ gật đầu nhẹ. Việc gì đến cũng đến, lần này, họa cô gây ra không nhỏ, e rằng Hạo Khang không tài nào giúp được.

"Cô có phải là Thiên Dạ Nguyệt?" Một người đàn ông nói. Cô cũng chỉ nhẹ gật đầu, cả thân hình cô như mềm nhũn, muốn quỵ lúc nào thì quỵ. "Vậy mời cô theo chúng tôi!" Nói rồi người đàn ông còn lại liền đỡ cô đi. Bước chân cô cứ đi như vậy, thật sự chả biết là mình sẽ được đưa đến đâu. Điện thoại cô rớt xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh.
***
Tại đồn cảnh sát

"Hôm nay cô đã đi đâu?"

"Đi học!"

Đã hai tiếng trôi qua nhưng bọn họ chỉ hỏi cô đúng câu này. Miệng cô khô khốc, đắng chát. Cô khẽ đưa lưỡi, liếm liếm cái môi đang muốn nứt ra vì khát.

Căn phòng này quả thật rất tối, chỉ có cái đèn chói mắt đang chiếu ở trên đỉnh đầu cô là thứ ánh sáng duy nhất. Đầu óc cô quay cuồng mệt mỏi.

"Tôi mong cô hãy nói thật! Hôm nay cô đã đi đâu?"

"Tôi đã nói với các anh là hôm nay tôi đến trường và tôi không có vào trường!" Cô muốn hét lên nhưng giọng cô không còn đủ lớn để hét lên nữa.

"Thôi được, chúng ta dừng ở đây. Một lát sẽ tiếp tục!" Nói rồi tên cảnh sát đó bỏ đi. Cô muốn gọi với theo xin ly nước nhưng chẳng kịp. Bóng dáng của hắn ta đã khuất nhanh sau cánh cửa bằng sắt đó.
Cô tựa đầu vào thành ghế, mấy giờ rồi? Sao Hạo Khang chưa đến?

Miệng cô khô khốc, tai cô ong ong lên, chẳng nghe rõ gì là gì nữa. Chừng một tiếng sau, bọn họ lại trở lại. Lần này, họ lại tra tấn cô bằng hình thức khác, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Cô chẳng biết gì cả, tại sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy? Cô đã bảo là đi học thì xem như đã nói toàn bộ sự thật, có cần dùng đến cực hình không?

Một tiếng hai tiếng rồi ba tiếng trôi qua, có lẽ bây giờ đã là chiều. Cả thân thể cô vẫn còn tê bởi dòng điện họ dùng để lấy khẩu cung. Rất cố gắng, cô muốn mở thật to hai mắt để chờ đợi Hạo Khang nhưng không thể, một chút sức lực cuối cùng, bọn họ cũng đã rút cạn của cô.
Cảnh vật xung quanh cô mờ nhạt dần và cuối cùng là một màu đen kịt bủa vây cô.
***

Hạo Khang đã gọi điện nhờ Hàn Luân giúp đỡ. Hàn Luân là một bác sĩ rất có tiếng trong nghề và cũng là bạn thân của anh. Mọi việc, Hạo Khang hiện tại chỉ biết trông chờ vào Hàn Luân, chỉ khi có được bảng kết luận của bác sĩ, anh mới cứu được Dạ Nguyệt.

Anh đã sai vài người đến bảo vệ biệt thự nhưng cuối cùng lại chậm trễ một bước, Dạ Nguyệt đã bị áp giải đi trước đó. Chỉ có điều, anh không biết ở trong nơi u tối ấy, cô đã phải chịu đựng những sự giày vò gì.

Hàn Luân bước vào bệnh viện một cách gấp gáp, mọi người đều nghiêng người cúi đầu chào anh nhưng anh chẳng còn thời gian mà quan tâm bọn họ. Nếu việc này anh giải quyết không xong cho Hạo Khang thì cái mạng của anh chắc cũng đi theo người tên Văn Dũng.

Cầm tất cả hồ sơ bệnh án của ông ta, Hàn Luân bước vào nhà xác lạnh lẽo. Mắt anh nheo lại, xem xét qua một lượt rồi sửa tất cả lại.

"Tôi xin lỗi, ông phải chịu thiệt rồi!" Hàn Luân khẽ nói với cái xác đó, anh cũng nhận thấy rằng mình bị tự kĩ rất nặng rồi.
Anh trùm chiếc khăn trắng lên người ông ta rồi quay lưng bước ra, bước chân anh tiến nhanh về phòng viện trưởng - đó là văn phòng làm việc của ba anh.

Mở cửa bước vào, anh cầm lấy con dấu trên bàn đóng vào hồ sơ, thế là xong. Chỉ có như vậy, phu nhân của Hạo Khang thoát tội, anh thoát chết. Làm bạn với Hạo Khang hơn chục năm, vào ra sinh tử không biết nhiêu lần, anh quá hiểu rõ tính khí của Hạo Khang, giờ thì nhiệm vụ hoàn thành, chỉ cần chờ đợi Hạo Khang về đến đây thì mọi chuyện tất cả sẽ được thu xếp ổn thỏa.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK