(Ngoại truyện này sẽ xen vào các nhân vật Yay, Joe và Jenny)
Hội thao ở trường trung học của Hạo Nhiên, Dạ Thi và Hàn Kỳ đều là do một tay Hạo Khang cùng Hàn Luân tài trợ kinh phí 100%. Chỉ là vì Dạ Thi bảo mấy đứa trong trường không xem cô ra gì nên cô muốn Hạo Khang phải làm vụ này dằn mặt. Hạo Nhiên thì không có ý kiến gì về vấn đề này.
Do là nhà tài trợ chính của hội thao nên hôm nay gia vợ chồng Hạo Khang cùng vợ chồng Hàn Luân phải đến trường. Hai chiếc xe hơi sang trọng vừa đổ xịch lại thì thầy hiệu trưởng đã chạy ra niềm nở đón tiếp.
Hạo Khang vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng khi tiếp xúc với đám đông, Dạ Nguyệt thì cười nói rất vui vẻ. Hàn Luân tỏ ra rất hòa đồng, bắt tay với rất nhiều người, Hà Lam thì lúc nào cũng toát lên vẻ thanh tú, nhẹ nhàng. Hạo Khang cũng nể mặt nên trò chuyện với hiệu trưởng vài câu.
Dạ Thi thấy ba mẹ tới liền chạy ra, cô còn vui vẻ kéo theo hai người con trai đó là Hàn Kỳ và Hạo Nhiên.
"Ba mẹ, chú Luân, cô Lam! Mọi người tới sớm thật!" Cô cười chẳng thấy tổ quốc. Hạo Khang chỉ xoa đầu con bé rồi đi vào. Ba lúc nào cũng vậy, luôn trong nóng ngoài lạnh như thế.
"Chú biết mục đích của con đấy tiểu Thi, con ghê gớm thật, có thể làm thay đổi quyết định của ba con thì không phải nhân vật tầm thường." Hàn Luân ngắt mũi Dạ Thi, cô xoa xoa mũi mỉm cười.
"Chú à, hôm nay có cuộc thi chạy giữa các ông bố với nhau. Chú và ba con cùng tham gia nhé?"
"Hỏi ba con đấy!" Hàn Luân nhún vai, tạm biệt đám trẻ anh đi vào trong.
Hội thao bao gồm nhiều hoạt động khác nhau. Hạo Nhiên chỉ tham gia hai hoạt động là bắn cung và bơi lội. Hàn Kỳ thì chạy maraton, phóng phi tiêu và bơi lội. Còn Dạ Thi, cô nằm trong đội cổ vũ của trường nên chỉ tham gia hoạt động bắn cung giống anh trai.
Phần thi đấu đầu tiên là phần bắn cung. Gồm hai trăm mười lăm học sinh tham gia, đây là một bộ môn khó nên rất ít học sinh tham gia.
Hạo Khang ngồi thư giãn trên ghế nhìn hai đứa con của mình thi đấu, anh muốn xem qua bao nhiêu năm đào tạo thì tài nhắm bắn của chúng đã đạt tới mức độ nào.
Không khí của buổi thi đấu cực kì căng thẳng, mọi thứ im lặng như tờ. Chỉ có tiếng mũi tên xé gió lao về trước và tiếng mũi tên cắm vào bia.
Cách lên cung của Hạo Nhiên rất điêu luyện, nhìn rất giống với các vị tướng tài giỏi thời xưa. Hạo Nhiên không hổ danh là con trai của Hạo Khang, là hoàng tử bắn cung của toàn trường. Bắn phát bắn trúng. Chỉ một lần, cậu đã bắn ngay hồng tâm.
Hạo Nhiên khẽ cười, liếc sang Dạ Thi, cô nhìn cậu rồi bước lên. Nét giương cung của Dạ Thi thanh thoát đến mức như một vị nữ thần. Cô hạ cung thấp xuống rồi bất ngờ đưa cao lên, lợi dụng sức gió bắn một lần hai mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên tán dương.
Sau một hồi thi đấu thì chỉ còn lại hai thí sinh là Dạ Thi và Hạo Nhiên. Cuối cùng thì cũng có lúc hai anh em nhà họ Vương đối đầu nhau.
"Anh sẽ không nhường em!" Hạo Nhiên nói, Dạ Thi cười.
"Không cần!" Cô rất tự tin, với tài năng của cô, chắc chắn cô sẽ thắng.
Luật bắn lần này là bốn mũi, ba trên bốn trúng hồng tâm thì sẽ thắng, nếu cả hai cùng điểm sổ thì sẽ so mũi thứ tư. Nếu cả bốn mũi đều vào hồng tâm thì sẽ bắn mũi phụ, mũi phụ phải làm rớt một trong bốn mũi kia và cắm vào hồng tâm. Luật lệ hơi khó nhưng đối với hai đứa trẻ nhà họ Vương thì đó không có gì.
Cả hai cùng lên sàn đấu, họ đã sẵn sàng.
Trận đấu thật sự căng thẳng, cả hai người đều ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại. Bốn mũi tên đều trúng vào hồng tâm, sau một lúc hội ý thì ban tổ chức quyết định cho bắn mũi phụ.
Hạo Nhiên bắn trước, mũi tên vụt bay cắm phập vào hồng tâm. Mũi tên đầu tiên ban nãy rơi xuống đất, một tràn pháo tay tán dương nổi lên, mặt Hạo Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ liếc sang Dạ Thi.
Cô cũng giương cung lên, ngắm rất chuẩn, khi chuẩn bị bắn thì Hạo Nhiên nói nhỏ vào tai cô.
"Hàn Kỳ bị thương rồi!" Chỉ bao nhiêu đó khiến cô giật mình, mũi tên bị bắn lệch hướng. Cô không quan tâm, liền quay đầu tìm kiếm Hàn Kỳ, ngay lúc đó cô chợt nhận ra mình đã bị lừa. Hàn Kỳ đang ngồi kế ba cô, Hàn Kỳ đang nói cái gì đó với Hạo Khang, đôi lúc thấy Hạo Khang nhíu mày rồi mỉm cười.
Dạ Thi quay sang nhìn Hạo Nhiên, một kẻ chơi xấu.
"Vương-Hạo-Nhiên! Em giết anh!!!!!"
Dạ Thi phóng lại bóp cổ Hạo Nhiên, nhanh chóng Hạo Nhiên né được, cô trượt chân ngã xuống. Cả thân hình của cô đáp đất một cách đau điếng. Hạo Nhiên chạy lại đỡ Dạ Thi lên, nước mắt của cô chảy dài hai hàng. Ở khuỷu tay trầy một xíu, rươm rướm máu.
Hạo Khang cũng nhanh chóng bước ra, mặt anh hiện rõ nổi lo lắng cho con gái.
"Con có sao không? Đau ở đâu?" Hạo Khang nhìn tay chân của Dạ Thi, thấy chỉ trầy vài vết nhỏ thì mới yên tâm, đứng lên bế cô vào trong. Dạ Nguyệt liền lấy khăn ướt lau sạch vết thương.
"Cô Nguyệt, cô để con làm cho!" Hàn Kỳ cầm hộp bông băng đứng đối diện, Dạ Nguyệt liền mỉm cười đứng lên nhường chỗ cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ như thừa hưởng dòng máu từ ba nên cách vệ sinh vết thương rất thành thạo.
"Đau thì nói anh nhé!" Hàn Kỳ nói, Dạ Thi gật gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Dạ Thi nhìn Hàn Kỳ ở cự ly gần như vậy, bỗng chốc mặt cô nóng ran. Cô gửi thấy mùi dầu gội đầu của Hàn Kỳ, một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
"Ui..."
"Đau sao?" Mặt Dạ Thi nhăn nhó, khẽ gật đầu.
Sau khi băng bó xong thì Hàn Kỳ rời đi để thi bơi lội. Hạo Nhiên quấn chiếc khăn quanh hông đứng đối diện cô, tay khẽ nâng cằm cô lên.
"Anh xin lỗi!" Hạo Nhiên nói năng rất ngắn gọn, không cần biết cô có bỏ qua hay không, cậu liền quay lưng bước đi. Cô không trách anh mình, chỉ tại cô không cẩn thận.
***
Đến cuối ngày, Hạo Nhiên lấy được hai giải, Hàn Kỳ hai giải, cô thì một giải.
Vết thương không nghiêm trọng, chỉ trầy ngoài da nên cô vẫn có thể đi lại bình thường được. Hai gia đình vui vẻ ra về, người lớn đi trước, Dạ Thi, Hạo Nhiên, Hàn Kỳ đi sau. Cả hai người con trai vui vẻ nắm tay cô bước đi, bóng của họ in dài trên mặt đất.
***
Hạo Nhiên cho hai tay vào túi quần, đeo mắt kính đen đứng giữa sân bay khiến người qua lại dòm ngó không ít.
Hàn Kỳ đẩy hành lý cho Dạ Thi, cô vui vẻ đi kế bên, vừa nói vừa cười. Hạo Khang, Dạ Nguyệt, Hà Lam, Hàn Luân đi sau, Hạo Khang ôm eo Dạ Nguyệt, vừa đi vừa nói gì đó trong rất hạnh phúc. Hà Lam khoác tay Hàn Luân, cũng vui vẻ nói chuyện, lâu lâu lại khều Dạ Nguyệt nói gì đó.
"Người lớn thật chậm chạp!" Hạo Nhiên tặc lưỡi nói một câu.
Từ xa, một cô gái tóc nâu với nước da trắng bước xuống xe vẫy tay chào mọi người. Đó chính là Jenny. Jenny mặc chiếc quần bò màu đen, mái tóc dài cột cao lên để lộ chiếc cổ thanh tú.
"Chị Jenny!" Dạ Thi chạy lại ôm chầm lấy Jenny. Cô mỉm cười xoa đầu Dạ Thi.
"Chào em, Dạ Thi!" Jenny phát âm tiếng trung khá chuẩn. Mọi vừa bước ra tới, Jenny lễ phép chào hỏi.
"Ba và mẹ con có một buổi tiệc nên bảo con ra đón mọi người, chắc giờ này họ cũng về tới nhà, mọi người lên xe đi!"
***
Chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự khá cổ kính, xung quanh là hàng rào sắt khít đến nỗi một con ruồi cũng khó bay qua. Căn nhà này vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt vô cùng. Khuôn viên bên trong cực kì rộng, hoành tráng như một cung điện.
Jenny dắt mọi người đi xuyên qua khu vườn, hương hoa tulip thoang thoảng đâu đó trong không khí. Joe rất thích hoa tulip nên Yay đã cho người trồng một vườn hoa trong khuôn viên.
Mọi người cảm thấy đi rất lâu nhưng vẫn chưa vào đến nhà, Dạ Thi bị cuống hút bởi cái hồ bơi ở đây, nhìn cứ như là một hồ nước ở trong khu rừng, khung cảnh xung quanh cực kì nên thơ.
Gần đến bậc thềm vào nhà, Yay vui vẻ chạy ra đón.
"Xin chào mọi người! Hạo Khang, Hàn Luân chào! Chào chị dâu! Chào ba đứa!" Mọi người vui vẻ mỉm cười, riêng Hạo Khang vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng đó, anh chỉ nhếch khóe môi lên. "Này, Vương lão gia, thời gian bỏ quên anh à? Sao mà anh cứ trẻ như mười hai năm trước vậy? Vẫn vẻ ngang tàn ngày đó không thay đổi nhỉ?" Yay khoác tay lên vai Hạo Khang, anh liếc nhìn.
"Xong chưa?"
"Ừ, rồi!"
Hạo Khang bỏ đi vào nhà, Yay đứng đó nhìn, Hàn Luân tiến tới vỗ vai rồi bỏ đi vào theo Hạo Khang.
Joe ở trong đang tự tay làm bánh, thấy Dạ Nguyệt và Hà Lam cô liền chạy lại tiếp đón.
"Lâu lắm mới gặp hai người đấy! Tôi nhớ hai người chết được." Joe không nói được tiếng trung nên khi giao tiếp với cô thì mọi người dùng tiếng anh.
"Tôi cũng nhớ cô lắm!" Hà Lam lên tiếng.
"Hình như cô đang nướng bánh, tôi xem được không?" Dạ Nguyệt hỏi, Joe vui vẻ kéo tay cả hai vào bếp. Căn bếp ở đây cực kì sang trọng, rất rộng rãi.
Joe và Yay biết nhau sau một buổi bán đấu giá bộ trang sức làm bằng kim cương tím. Ở phút cuối của buổi đấu giá, anh cứ tưởng mình đã thắng nhưng Joe lại đưa ra giá cao hơn anh.
Yay bị trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức với Joe. Một cô gái với mái tóc vàng cùng nước da trắng đến mê người. Ngay lập tức anh đưa giá cao hơn khiến cô trở tay không kịp nên đã thua.
Khi nhận bộ trang sức, Yay đã tặng bộ trang sức đó cho Joe.
"Chào cô, tôi có thể làm quen với cô không?" Joe hơi bất ngờ nhưng lấy lại phong thái nhanh chóng.
"Được!"
"Tặng cô món quà, xem như làm quen. Về nhà hãy mở ra nhé." Anh đưa cho cô một hộp nhung đỏ, Joe nhíu mày nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau một lúc trò chuyện, anh đã xin được số điện thoại của cô và biết được tên cô. Thì ra cô là con gái của một thương nhân giàu có, sau khi biết được gia cảnh thì anh mới thấy rằng với con số ban nãy thì chỉ là "tiền lẻ" của cô.
Họ bắt đầu tìm hiểu và tiến đến hôn nhân trong vòng năm tháng. Có lẽ quá nhanh nhưng đối với họ như vậy là đủ rồi.
***
Hạo Khang đứng ngược sáng, quay lưng về phía Jenny. Jenny cũng đứng đó, cả hai im lặng rất lâu khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.
"Em có muốn về nước thăm mộ mẹ và ba của em không?" Hạo Khang hỏi.
"Em nghĩ không cần đâu anh. Họ đã đem lại quá nhiều đau khổ cho anh và chị Dạ Nguyệt. Chuyện qua rồi, bỏ qua đi!" Jenny nhẹ nói. Thế là cả hai lại chìm vào im lặng.
***
Đêm xuống, trời ở Italy không quá lạnh, rất dễ chịu. Dạ Thi đi ra hồ bơi, cô mặc một bộ bikini do mẹ mình thiết kế, cô bơi vài vòng cho dễ ngủ. Bỗng Hàn Kỳ xuất hiện, không biết từ khi nào mà anh đã xuất hiện ở một góc hồ bơi.
Dạ Thi bơi lại, đứng nước đối diện với Hàn Kỳ. Anh cảm nhận có người đang đứng gần nên liền mở mắt.
"Tiểu Thi à! Sao chưa ngủ?"
"Sao anh cũng chưa ngủ?"
"Anh không ngủ được." Hàn Kỳ nhẹ gạt vài giọt nước trên mặt cô ra.
"Em cũng vậy!" Dạ Thi bơi sang một bên, tựa vào thành hồ bơi. Ánh đèn hắt vào gương mặt của Hàn Kỳ khiến anh đẹp tựa một thiên thần.
"Hàn Kỳ ạ!" Dạ Thi bỗng lên tiếng, Hàn Kỳ nhìn qua. "À...em...em muốn nói..."
"Em muốn nói gì?"
"Em...em rất thích anh, Hàn Kỳ!" Dạ Thi nói xong, mặt nóng ran lên. Hàn Kỳ ngạc nhiên rồi bật cười.
"Ừ!"
"Không phải thích kiểu kia."
"Kiểu kia là kiểu gì?" Hàn Kỳ thắc mắc.
"Không phải là giống với anh Nhiên. Mà là..."
"Anh biết rồi!" Hàn Kỳ đưa tay xoa đầu cô, bàn tay anh trượt xuống má cô. Hai tay anh áp lên hai cái má đang nóng ran đó. "Anh cũng rất thích, rất thích Dạ Thi."
Lời nói của Hàn Kỳ khiến Dạ Thi vui mừng khôn xiết, cô mỉm cười mãi. Hàn Kỳ cũng mỉm cười.
Trong đêm khuya, lại có hai trái tim đang đập cùng một nhịp.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com