Tôi nhìn Lương Thành, cảm thấy chuyện này thật nực cười, Hàn Mộng nói, cô ta cùng Lương Thành ở bên nhau trước cả khi chúng tôi kết hôn, khi đó Lương Thành đã đinh hôn với tôi rồi, lại vừa lên chức phó tổng giám đốc, sợ ảnh hưởng không hay nên không có hủy hôn ước, do đó Hàn Mộng phải miễn cưỡng ở lại bên cạnh Lương Thành, luôn giữ mối quan hệ mờ ám sau lưng tôi.
Chuyện này trong lòng anh ta hiểu rõ nhất, nhưng Lương Thành lại thẳng thắn nói một câu khiến trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo vô cùng: “Có lẽ là có, nhưng anh quên mất đó là cảm giác như nào rồi”.
Nghe giọng Lương Thành bình thản nói, ánh mắt không chút gợn sóng, sự dịu dàng từng có trước đây như biến thành một đám mây mù trôi dạt trên bầu trời, tôi cho rằng hạnh phúc đã trong tầm tay mình nhưng sự thật lại không phải như vậy, đó chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống, lăn trên da mặt tôi lạnh lẽo vô cùng, tôi lấy tay lau đi, cầm bút kí tên lên bản thỏa thuận li hôn.
Cuối cùng, tuổi trẻ và tình cảm năm năm của tôi chỉ còn lại là một dấu chấm.
Tôi bước đi lảo đảo ra khỏi tòa án, cảm thấy bầu trời hôm nay trong xanh vô cùng, ráng chiều đỏ rực xuyên qua những tia nắng vàng khiến cả bầu trời xanh cùng những đám mây trở lên vô cùng đẹp.
Nghe tiếng xe vù qua, tôi mới sốc lại tinh thần, nhìn Thẩm Thiên đang ngồi trên ghế lái, tay vịn trên vô lăng.
“Lên xe” giọng nói của Thẩm Thiên trở lên trầm hơn, tôi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn anh ấy nói: “Em đã hẹn Lâm Tiêu cùng nhau đi ăn tối rồi”.
“Anh có chuyện muốn nói với em”. Thẩm Thiên ra hiệu bảo tôi cài dây an toàn, không giải thích gì liền khởi động xe.
Nhìn Thẩm Thiên một chân đạp ga, xe lao càng lúc càng nhanh, trong lòng tôi cảm thấy bất an.
Cho tới khi xe dừng lại ở cổng biệt thự hoa viên, quản gia mở cửa cho hai chúng tôi, Thẩm Thiên trực tiếp đi vào trong thư phong, tôi cũng dè dặt đi theo.
Một tập văn kiện để trên bàn, Thẩm Thiên bước tới nói: “Em xem trước đi”.
Tôi nghi ngờ cầm lên, nhìn từng dòng chữ trên đó, là giấy chứng nhận do bệnh viện viết.
Dương Hàm, 22 tuổi, bệnh Uremia (bệnh về đường tiết niệu/ ure máu)!
Ba thông tin này bỗng hiện lên trước mắt tôi, sau đó tôi không thể nào tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên, lẽ nào Dương Hàm chính là cô gái tối hôm qua anh ấy ôm ở trong phòng bệnh sao?
Nhìn lại một lần nữa, tôi nhìn thấy thông tin về tôi, thận của tôi hoàn toàn phù hợp với Dương Hàm.
Nếu làm phẫu thật, Dương Hàm sẽ có một tia hy vọng để sống sót, mà phí làm phẫu thuật là hơn một trăm vạn tệ, ngón tay cầm tài liệu của tôi run run, đột nhiên hiểu ra tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Tây Doanh, một người ngày ngày bận rộn hận không thể phân thân ra, sao có thể có thời gian đến giúp tôi chuyện kiện cáo li hôn cỏn con này chứ, sao có thể nhẫn nại ở bệnh viện những ba ngày chăm sóc cho tôi được.
“Ý của anh là…” lời còn chưa nói xong, Thẩm Thiên đã cướp luôn lời của tôi: “Đúng, Dương Hàm cần quả thận của em, mà anh tìm khắp cả nước rồi, trước mắt tìm được chỉ có thận của em là phù hợp với cô ấy mà thôi”.
“Cô ấy là ai” giọng tôi run run nói “bạn gái?”
Ánh mắt Thẩm Thiên trở lên u tối, kiên định vô cùng nhìn tôi nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh”.
Nhất thời, các tế bào trên người tôi không còn chút sức lực nào, cả cơ thể trở lên tê liệt, tôi lấy tay vỗ lên Lưu Hải để che đi sự hoảng loạng của mình, giống như một sợi dây treo lơ lửng ở trên không đột nhiên bị đứt, cười còn khó coi hơn là khóc.
Vào giây phút này, mọi hy vọng hão huyền của tôi đều đổ xuống sông xuống biển, cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.
“Nếu ngay từ đầu anh tiếp cận tôi là có mục đích, vậy tại sao lúc tôi xin anh giúp tôi báo thù, anh không nói luôn điều kiện của mình ra, tại sao còn lên giường với tôi? Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, vậy tôi tính là gì? Niềm an ủi tình một đêm của anh sao, hay là công cụ giúp anh giải tỏa nhu cầu sinh lý, hay là cái gì?” Tôi nghiêng đầu, không hiểu hỏi Thẩm Thiên.
Anh ta quay lưng lại với tôi, một câu cũng không nói.
Thư phòng yên tĩnh chỉ có giọng nói gấp gáp của tôi, tôi cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, “tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi?”.
Giọng nói của Thẩm Thiên trở nên run rẩy nói: “Tối qua, tình trạng bệnh tình của Dương Hàm trở lên xấu đi, bác sĩ nói đã tới giai đoạn cuối rồi, giờ là lúc cần đưa ra quyết định”.
Ánh chiều bên ngoài cửa sổ dần biến mất, ánh trăng chiếu vào trong phòng, xuyên qua cửa sổ kính sát đất chiếu lên áo sơ mi trắng của Thẩm Thiên, anh ấy dần dần quay đầu lại, “Tôi không muốn làm tổn thương em, nhưng Dương Hàm là người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi, chỉ cần em đồng ý giúp cô ấy, bất luận là tiền hay sự nghiệp, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ giúp em”.
Giọng điệu của Thẩm Thiên như đang cầu xin tôi, tôi cười khổ một tiếng, sao lại giống với lần tôi cầu xin anh ấy như vậy chứ.
“Tôi muốn anh, được không?” Ngón tay tôi run rẩy, nhìn vào mắt của Thẩm Thiên, trong thư phòng yên tĩnh, nhìn con ngươi thâm sâu của anh ấy lóe vụt qua một dòng cảm xúc kì lạ. Anh ấy thẫn thờ nhìn tôi rất lâu, cuối cùng bỏ tập văn kiện xuống, đi về phía tôi.
Anh ấy lần này một chút do dự cũng không có, trực tiếp đỡ lấy đầu tôi, rồi hôn xuống.
Nụ hôn nồng nhiệt, hòa cùng vị mặn của những giọt nước mắt, giống như đêm hôm đó, Thẩm Thiên hôn tôi rất lâu, tôi mới ôm chặt lấy anh đáp lại nụ hôn của Thẩm Thiên, cả người tôi mềm nhũn ra, ngã vào trong vòng tay anh.
Giày trên chân tôi đột nhiên tuột ra, Thẩm Thiên ôm tôi đặt lên bàn làm việc của anh ấy, cởi cà vạt ra.