“Nhưng, sự việc bị bại lộ” tôi đoán, mắt Dương Hàm sáng lên: “Đúng, là tôi tiết lộ”.
“Tôi tố cáo quá trình bố Thẩm Thiên tự mình thao túng thị trường cổ phiếu. Tôi nặc danh tố cáo bọn họ, lại cầu cứu bố tôi mượn thế lực của tập đoàn Hương Thủy, cứu bố Thẩm Thiên ra. Về sau, Tập đoàn Tây doanh biết ơn gia đình chúng tôi, kể cả Thẩm Thiên, từ sau việc đó, thái độ của anh ấy với tôi cũng không giống như trước nữa, tôi rất vui, mối quan hệ với Thẩm Thiên càng lúc càng gần hơn”.
“Nhưng bố của Thẩm Thiên quá thông minh, ông ấy lại nhận ra tất cả đều là tôi âm thầm ở trong bóng tối giở trò quỷ, ông ấy gọi tôi tới, hỏi tôi dốt cuộc muốn làm gì. Ông ấy biết thứ tôi muốn không phải là tập đoàn Tây Doanh. Bởi vì, từ nhỏ tiền và quyền tôi đều có, so với tập đoàn Tây Doanh không hề ít hơn. Tôi khi đó không một chút giấu giếm nào, bị nhìn ra suy nghĩ, tôi cứ giấu cứ che mãi không bằng thẳng thắn thừa nhận” Dương Hàm dừng lại một chút “tôi nói tôi thích Thẩm Thiên, cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy”.
“Lúc đầu, bố của Thẩm Thiên rất tức giận, ông ấy không tán thành tình yêu không chừa thủ đoạn này của tôi, ông ấy mắng tôi, nói với tôi, tình yêu là sự cống hiến và trả giá không màng lợi ích của bản thân, càng không được chiếm giữ và tâm cơ như vậy. Nhưng tôi về nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ thông, trong lòng tôi biết rõ, Thẩm Thiên không thích tôi, nếu tôi không dùng cách như vậy, làm sao tôi có thể có được anh ấy chứ?” Dương Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút bất lực, cô ấy giống như một có gái đã từng có cả thế giới, còn bây giờ thì lại mất đi tất cả.
Nước mắt chảy ra, Dương Hàm nói tiếp, khi cô ấy nói, thần sắc kích động nhìn tôi: “Ai ngờ, ngày tiếp theo, bố của Thẩm Thiên gọi điện cho bố mẹ tôi, muốn hai chúng tôi kết hôn, nói hai gia đình chúng tôi đều là những doanh nghiệp lớn ở thành phố A, nếu như liên hôn, thế lực sẽ không ngừng lớn mạnh. Bố mẹ tôi khi đó hỏi qua ý tôi, tôi cũng không vội vàng trả lời, mà nghĩ rất lâu, cuối cùng Thẩm Thiên tới nhà tìm tôi, nói đính hôn trước, đợi cho tới khi tốt nghiệp đại học rồi, chúng tôi sẽ kết hôn”.
“Chuyện tốt đột nhiên tới, cùng đồng nghĩa với việc báo ứng cũng tới. Không tới hai tháng sau, tôi kiểm ra phát hiện bệnh suy thận, tôi liền tiếp nhận điều trị. Lúc đó, tôi cho rằng nếu tôi nằm viện, tôi sẽ mất đi Thẩm Thiên. Nhưng anh ấy lại một mực chăm sóc cho tôi, anh ấy luôn nói với tôi, chúng tôi đã có hôn ước, anh ấy sẽ đợi tôi khỏe lại rồi mới cưới tôi. Anh ấy là một người biết giữ lời, cho dù tôi nằm trên giường bệnh không cử động được, bên cạnh anh ấy cũng không có bất cứ người phụ nữ nào khác quấn lấy”. Dương Hàm nói tới đây, im lặng một lúc, nhìn tôi nói: “Cô là người đầu tiên”.
“Cái gì?” tôi sững người, nghe Dương Hàm nói: “Tôi nhìn thấy cô và Thẩm Thiên trong biệt thự từ những bức ảnh của cánh phóng viên, dáng vẻ anh ấy ôm cô dịu dàng như vậy, tôi liền biết anh ấy nhất định đã động lòng. Người đàn ông giống như anh ấy, sẽ không tùy tiện chạm vào bất kì người phụ nữ nào, anh ấy phát sinh quan hệ với cô, cũng đủ chứng minh trong lòng anh ấy, cô quan trọng như nào”.
Thật sao?
Nghĩ tới lần đầu tiên tôi lên giường với Thẩm Thiên, anh ấy giống như một cao thủ tình trường. Anh ấy có thể giả vờ tốt như vậy, tôi lại không biết đây là lần đầu tiên của anh ấy. Dịu dàng ôm tôi, tôi nằm trong vòng tay của anh ấy, giống như ôm cả thế giới. Mỗi một chi tiết của buổi ngày hôm đó, cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Mặt tôi đỏ lên, nhưng nhìn ánh mắt của Dương Hàm, tôi khẽ thở dài: “Thẩm Thiên bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe, tôi cũng không dám tin là hai chúng tôi lại đi tới bước đường ngày hôm nay. Anh ấy đã thông báo hủy bỏ hôn ước của chúng tôi với báo chí, cổ phiếu của tập đoàn Tây Doanh gần đây chắc chắn là sẽ có biến động”.
“Hà An” Dương Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Cô sẽ cưới anh ấy sao?”.
Tôi gật đầu: “Tôi đã từng có một cuộc hôn nhân không mỹ mãn, không phải do tôi, mà là lấy phải một người chồng tồi. Tôi tin lần này tôi sẽ có được hạnh phúc mà tôi muốn, Thẩm Thiên sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi”.
Không biết tại sao tôi lại có dũng khí nói những lời như vậy trước mặt Dương Hàm, cô ấy sững sờ một lúc, cười khổ nói: “Vậy à, hạnh phúc đích thực”.
“Quên không nói cho cô biết, Hàn Mộng đã bị kết án 10 năm, quãng thanh xuân đẹp nhất của người phụ nữa bị chôn vùi trong nhà lao. Nhưng ai bảo cô ta dám giết người không thành, tôi chỉ muốn cùng cô ta diễn một vở kịch, không ngờ cô ta lại kịch giả làm thật” Dương Hàm đứng lên nhìn vệ sĩ và quản gia đứng bên cạnh.
Cuối cùng nói: “Tôi đi đây, chúc hai người hạnh phúc, tôi cũng học được sự lương thiện trên người cô, tôi tin chỉ có người lương thiện thực sự mới có thể có được hạnh phúc”.
Không biết có phải là Dương Hàm nghĩ thông hay không, hay là cố ý tới nói những lời này với tôi, chỉ là những ngày sau đó, tôi không còn gặp lại Dương Hàm nữa. Nghe Thẩm Thiên nói cô ấy tới tập đoàn Hương thủy ở một thành phố khác, tập trung vào sự nghiệp, muốn làm một người thừa kế xuất sắc.
Hôn lễ của tôi và Thẩm Thiên, cùng sự ra đi của Dương Hàm, bố mẹ của anh ấy cũng không còn phản đối nữa. Thời gian qua đi, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đảo Bali, Thẩm Thiên và tôi tổ chức một hôn lễ hoành tráng, trời xanh mây trắng, dường như tất cả nhân vật có tiếng ở thành phố A đều tới tham gia.
Kỳ thực trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an, bởi đây là lần kết hôn thứ hai của tôi, cho nên tôi không thể mặc váy cưới màu trắng. Nhưng Thẩm Thiên kiên quyết muốn tôi mặc, còn đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất ở Paris Pháp tới thiết kế riêng cho tôi. Trên váy còn đính 999 viên kim cương Swarovski, dưới ánh sáng mặt trời, tỏa ánh sáng rực rõ, đẹp vô cùng.
Bánh ga tô 19cm và rượu champion , dưới sự chúc phúc và reo hò của mọi người, chúng tôi uống rượu giao bối, trao nhẫn cưới. Tôi vì Thẩm Thiên đã chuẩn bị một chiếc nhẫn hình chìa khóa, có nghĩa là trái tim của anh ấy, chỉ có tôi mới có thể mở ra.
Thẩm Thiên mặc một bộ vest đuôi yến màu đen, ngũ quan rõ nét trông vô cùng tuấn dật, dưới ánh mặt trời, anh ấy vô cùng hoàn mỹ, anh ấy ôm lấy eo tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn, ở bên tai tôi khẽ nói: “Đeo chiếc nhẫn này lên, cả đời này em chính là người phụ nữ của anh”.
Thẩm Thiên đặt lên môi tôi một hôn vừa sâu vừa dài. Tôi đáp lại mặc kệ chẳng chút kiêng dè những người trước mặt
Bên dưới tiếng vỗ tay vang lên.
Hôn lễ ẫm ĩ suốt ba ngày ba đêm, Thẩm Thiên nói dòng họ của bọn họ có tục lệ như vậy, hay nói cách khác, như vậy người mới kết hôn mới có thể yêu thương nhau suốt đời.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi phát hiện ra bản thân mình không thể nào rời khỏi Thẩm Thiên, giọng nói và nụ cười của anh ấy in sâu vào trong tấm trí tôi, trở thành mãi mãi.
Mỗi ngày kể từ sau khi kết hôm, Thẩm Thiên luôn quấn lấy tôi liên tục gợi tình. Từ nhà tắm cho tới ban công, phòng khách, chỉ cần là nơi có thể làm được, đều có dấu vết của chúng tôi. Dục vong của Thẩm Thiên rất mạnh, nhưng lại để ý tới cảm nhận của tôi. Khi tôi ôm lấy anh ấy, anh ấy ghé tai tôi nói: “Vợ à, chúng ta có nên có con không?”.
Thật ra Thẩm Thiên không nói tôi cũng biết, lúc đầu anh ấy khiến tôi xảy thai, trong lòng cùng rất là tự trách, cho nên luôn cố gắng bù đắp cho tôi, làm cho tới khi chúng tôi không còn sức nữa, nhìn tôi không nói gì, anh ấy vội vàng hỏi lại tôi một lần nữa: “Vợ à, em có muốn sinh con với anh không?”.
Tôi ôm lấy anh, rất lâu cũng không lên tiếng, trọc vào eo tôi, khiến tôi cảm thấy buồn buồn.
Tôi biết anh cố ý trọc tôi cười, liền đánh lên vai anh, mắng anh xấu xa.
Con mắt thâm sâu của Thẩm Thiên nhìn tôi, khẽ cười: “Cả đời này anh chỉ xấu với một mình em thôi!”
“Đáng ghét, đừng kéo váy của em nữa, mệt lắm” Tôi xấu hổ nói
Rồi lại tiếp tục rơi vào một cuộc mây mưa.