Hàn Mộng nửa cúi xuống bên cạnh tôi, nụ cười không mấy có ý tốt: “Chị họ, từ lúc chị đẩy Lương Thành vào ngục, tôi không có ngày nào được sống yên, tôi vì quá đau lòng mà mất đi cho đứa con, cô xem xem cô đã hại bao nhiêu người”.
“Từ lúc tôi và Lương Thành ở bên nhau, tôi sau lưng cô sống cuộc sống của kẻ thứ ba những hai năm trời, không dễ gì mới đợi tới ngày Lương Thành muốn li hôn với cô, cô lại cùng Thẩm Thiên tính kế với Lương Thành, cô thật giỏi đó, chị họ”. Hàn Mộng cười rất đang sợ, đôi môi đỏ của cô ta ở dưới ánh đèn giống như vừa máu me đầm đìa vậy.
Vừa nhìn thấy cô ta, tôi liền nghĩ ngay tới cái chết thê thảm của bố tôi, Hàn Mộng lại không hề để ý tới, tôi trừng mắt nhìn cô, hận thừ nói: “Nếu không có cô và Lương Thành, bố tôi cũng sẽ không chết, các người đều có tội!”.
Ai ngờ, vừa nói xong, Hàn Mộng trực tiếp tát tôi một cái, cô ta dùng toàn bộ sức lực của mình đánh tôi tới mức hoa hết mặt mày.
Hàn Mộng túm lấy tóc tôi, ác độc nói: “Là do bố cô đoản mệnh, ông ta đáng chết, cô cần gì phải trách tôi? Kể từ cái ngày chúng ta cùng yêu một người đàn ông, hai chúng ta đã được định sẵn là kẻ thù của nhau rồi, bởi vì một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua”.
“À” tôi khinh thường cười “Tôi cản bản sẽ không trành giành với cô, một tên đàn ông cặn bã như Lương Thành, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh ta, các người tốt nhất chết xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô có biết một câu nói gọi là kĩ nữ sánh đôi cùng chó, thiên trường địa cửa không?”.
“Phụt!”
Hàn Mộng trực tiếp nôn vào người tôi: “Cô mắng ai là đĩ? Cô mắng ai?”.
“Cô dựa vào tư cách gì mà mắng tôi, bản thân cô có chỗ nào tốt hơn tôi, cô đừng tưởng tôi không biết, cô bị người đàn ông từng giúp đỡ cô cướp đi con mình, còn lấy đi một quả thận, cô thực sự cho rằng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều là đấng cứu thế sao, đều là những kẻ tiêu tiền như rác bọn họ sẽ can tâm để cho cô lợi dụng sao?” mặt Hàn Mộng đắc ý lấy một chai nhỏ từ trong tay của một tên vệ sĩ.
Bên trong là một thứ dung dịch màu vào, ngửi thấy một mùi khó chịu xộc thằng vào mũi.
“Cô muốn làm gì!” đột nhiên có một dự cảm không hay xuất hiện trong đầu tôi, tôi cảnh giác nhìn Hàn Mộng, chột dạ hỏi: “Đây là gì, cô muốn làm cái gì?”.
“Cô ỷ vào mình có khuôn mặt xinh đẹp này để đi lừa đàn ông giành được sự động cảm, tôi ngược lại muốn xem xem tôi hủy khuôn mặt này của cô đi, cô còn gì để đắc ý chứ?” Hàn Mộng ra hiệu với mấy vệ sĩ ở bên cạnh, bọn họ bước lên trước giữ chặt người tôi.
Tôi bị giữ chặt không tài nào cử động được, vội vàng nói: “Hàn Mộng, cô không được làm bậy!”.
Khuôn mặt Hàn Mộng đắc ý nói: “Không phải cô thích câu dẫn bạn trai của người khác sao, tôi sẽ biến cô trở thành người đàn bà xấu xí”.
“Tôi không muốn…!” tôi lớn tiếng hét, chuyện bất kì người phụ nữ nào không thể chấp nhận được chính là mất đi khuôn mặt của mình, tôi tin không chỉ có phụ nữ, đổi lại bất cứ người đàn ông nào cùng không muốn dung nhan của mình bị hủy.
Sau này làm sao có thể sống được đây?
Tôi khổ sở cầu xin, nhưng có lẽ đã muộn mất rồi.
Hàn Mộng giống như một kẻ mất trí nhìn tôi, trên mặt đầy sự thù hận, cô ta từ từ mở nắp chai ra, sau đó lắc bốn phía cạnh mặt tôi: “Cái này chính là muốn cô bồi thường cho sự đau khổ của Lương Thành phải chịu ở trong ngục, nỗi đau của tôi khi bị xảy thai, tất cả những điều này đều do cô ban tặng, cô phải trả giá cho những gì mình đã gây ra”.
Nói xong, Hàn Mộng giơ chiếc bình lên, tạt lên một bên mặt của tôi!
Sau đó, nỗi đau bị ăn mòn khiến tôi sống không bằng chết, sự đau đớn trên chỗ da bị bỏng khiến tôi hét thảm thiết, giống như một chiếc bánh đang bị nướng trên chảo vậy.
Mặt của tôi, mặt của tôi!
Tôi lấy tay nhẹ nhàng sờ lên mặt, giống như hâm chín vậy, cả mặt đều là nốt phồng, máu tươi chảy ra.
“Đau” trong giọng nói sợ hãi kèm theo đau đớn, tôi quỳ trên mặt đất, ra sức nắm lấy Hàn Mộng, ngờ đâu một chân của cô ta đạp lên đầu tôi, hung hăng nói: “Cô nên chết đi cô biết không, cô nên chết đi mới đúng”.
Tôi nhắm hai mắt lại, đau đớn khiến cả người tôi tê dại, Hàn Mộng đạp lên người tôi từng chân từng chân một, tôi bị đánh tới mức nhếch nhác vô cùng, lại bị hai người đàn ông giữ lấy, không có khả năng đánh trả.
Tôi bị đánh một lúc lâu, vết thương đều bị rách ra, vào lúc chỉ còn lại chút hơi tàn, tôi nghe thấy giọng ngăn cản của Dương Hàm: “Hàn Mộng, cô không được đánh chết cô ta, sẽ làm hỏng kế hoạch của chún ta đó”.
Kế hoạch.
Giọng của Dương Hàm vừa nói xong, Hàn Mộng liền dừng tay lại, giọng xem thường nói: “Tôi đã hủy một bên mặt của Hà An rồi, cô ta bây giờ đã biến thành một ả đàn bà xấu xí, cô ta không thể cùng cô tranh giành Thẩm Thiêm được nữa, Thẩm Thiêm sao lại cần một ả đàn bà đã bị hủy dung nhan được chứ”.
“Không được!” nghe Dương Hàm kiên định nói: “bài kiểm tra này tôi nhất định phải làm, tôi phải tự mình kiểm chứng, để cho cô ta biết rõ người Thẩm Thiêm yêu nhất là ai, trong lòng anh ấy chỉ có tôi, tôi muốn Hà An biết, cô ta muốn tranh giành với tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!”.
Hóa ra, Dương Hàm cấu kết với Hàn Mộng bắt cóc tôi là muốn làm một bài kiểm tra
Ha…ha… Ha…ha……
Tôi đột nhiên cười lạnh “các cô thật là là mấy chuyện thừa thãi, Thẩm Thiêm không tin tôi, còn đuổi tôi đi, tất cả mọi sự trả giá của tôi trong mắt của Thẩm Thiêm không có là gì, còn bị anh ta đề phòng, biến thành một kẻ xấu”.
“Mặt tôi bây giờ cũng bị hủy dung nhan rồi, tôi bây giờ cái gì cũng không có, không còn gì cả lại còn phải làm bài kiểm tra của các cô?”
Tôi như biến thành kẻ điên, hét lên với bọn họ: “Các người thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không muốn để các người thao túng, tôi không muốn bị bất cứ ai thao túng hết!”.
“Mẹ nó, cô im lặng cho tôi”. Hàn Mộng vừa nói xong, đầu của tôi bị đập mạnh, hai mắt hoa lên, ngã xuống đất, toàn thân bất động, mặc cho bọn họ đưa lên xe.
Xe lắc lư trên suốt đoạn đường, đi vào trong một cánh rừng âm u.
Đây là ngoại ô, một nơi vô cùng kín đáo, địa thế cao, bên dưới có một con sông, nước rất sâu.
Hai tên vệ sĩ lần lượt đem tôi và Dương Hàm trói lại, để bên cạnh gốc cây, Dương Hàm cách tôi không xa, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta lấy máu lợn bôi lên mặt, lên người, toàn thân một màu đỏ, máu tươi đầm đìa trông rất đáng sợ.
Dương Hàm giả bộ bị đánh, hơi thở thoi thóp.
Một lúc sau, Hàn Mộng đi gọi điện thoại cho Thẩm Thiêm, nó cô ta bắt cóc tôi và Dương Hàm, muốn điều kiện, bảo anh ấy một mình tới, nếu không sẽ giết con tin, không tha một ai.
Sau đó cố ý giả vờ tin hiệu không tốt, trực tiếp cúp điện thoại.
“Thẩm Thiêm biết là tôi bắt cóc cô và Hà An, anh ta chắc chắn sẽ thông qua tín hiệu tìm ra hai người”. Hàn Mộng đắc ý nói với Dương Hàm, “Sau khi xong việc, cô phải thực hiện lời hứa của cô, tôi và cô cùng nhau thực hiện kế hoạch bắt cóc này, phải đối mặt với rủi ro không nhỏ đâu”.
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt đâu, việc tôi đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm” Dương Hàm bảo đảm chắc như đinh đóng cột.
Tôi bị trói dưới gốc cây, cảm thấy xung quanh mình là một khoảng vô cùng tối tăm và yên tĩnh, lại không biết ở gió đâu thổi tới, khiến cả người tôi trên dưới đều lạnh, chỗ bị hủy trên mặt đau rát, tôi thực sự không dám tưởng tượng mình biến thành bộ dạng gì, tôi chỉ nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy bi thương vô cùng.
Không biết Dương Hàm và Hàn Mộng lại muốn chơi trò gì, bọn họ muốn dẫn Thẩm Thiêm tới để làm gì chứ?