Rất lâu sau đó, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Tôi vừa ngồi dậy muốn xuống giường một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ngay sau đó có hai nhân viên bảo vệ xông vào thô lỗ đẩy tôi sang một bên, tay chân hỗn loạn đang bắt đầu lục lọi khắp giường bệnh của tôi.
“Các người muốn làm gì!” tôi sững lại một lúc rồi bước lên trước ngăn cản, bọn họ dựa vào cái gì mà chưa có sự đồng ý của tôi đã lục soát rồi, coi tôi là gì chứ?
“Cô xem đây là cái gì?” bảo vệ cuối cùng lôi gối của tôi ra, trên ga giường trắng như tuyết kia có một chiếc chìa khóa, hình hoa mai, một chiếc chìa khóa vô cùng lạ lẫm, hoàn toàn không phải của tôi.
Dốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này, một y tá đi từ ngoài cửa phòng bệnh đi vào, nhìn chìa khóa dưới gối của tôi kinh ngạc hét lên: “Chính là nó, đây chính là chìa khóa tôi dùng để khóa phòng thuốc, sao nói lại ở dưới gối của cô?”.
Y ta sừng sờ nhìn tôi, trong đầu tôi cùng toàn là nghi vấn, không biết chiếc chìa khóa này dùng để làm gì, tại sao lại xuất hiện dưới gối của tôi.
Nhìn kĩ lại, cũng không phải chìa khóa nhà tôi.
Tôi cũng nghi ngờ một lúc, định nói, chỉ nhìn thấy y tá bên cạnh nhận ra điều gì đó, giơ tay chỉ vào tôi, nặng lời nói: “Chính là cô ta, chính cô ta bỏ thuốc để Dương tiểu thư uống, cô ta đã lấy trộm chìa khóa của phòng thuốc”.
Lời của y ta vừa nói xong, đầu tôi trở lên mông lung.
Con ngươi thâm sâu của Thẩm Thiên càng lại càng khép chặt lại.
Chỉ nhìn bộ mặt Dương Hàm không thể tin nổi nhìn thôi, giọng nói đầy oan ức nói: “Chị Hà An, chị hiến thận cứu tôi, tại sao còn muốn hại tôi?”.
“Tôi…tôi không có”.
Tôi không hiểu chuyện gì, nhìn Thẩm Thiên cách tôi không đến một mét, trên khuôn mặt tuấn dật một chút biểu cảm cũng không có, ngay lập tức quay lại nhìn tôi.
Một lúc sau, lại có một y tá chạy vào phòng bệnh, “camera giám sát cho thấy, Hà An thực sự nhiều lần xuất hiện bên ngoài phòng thuốc, hơn ba giờ sáng ngày hôm qua, còn đi đến phòng bệnh của cô Dương Hàm, có khả năng là bỏ vài viên thuốc hại thận vào trong thuốc của cô Dương Hàm, mới dẫn tới sáng nay huyết áp cảu cô Dương Hàm đột nhiên tăng cao”.
“Thẩm tiên sinh, anh hẳn rất rõ tình hình bệnh tình của cô Dương Hàm, chỉ cần huyết áp cao lên cô ấy có thể sẽ mất mạng”.
Ý của y tá là tôi muốn hại chết Dương Hàm sao?
Tôi vội vàng bước lên hai bước, mặt đỏ hẳn lên nói: “Tôi quả thật có đi tới phòng thuốc, nhưng ko có vào tròn đó, là tiểu Điền đưa tôi đi, cô ấy muốn tôi đi lại nhiều hơn sau phẫu thuật, hành lang bộ của bệnh viện lớn như vậy, tôi có thể đi đâu được chứ?”.
“Sáng sớm hôm qua, tôi cảm thấy ở cửa phòng bệnh tôi có người, làm tôi tỉnh giấc, tôi mới đi ra ngoài, vô tình đi tới phòng bệnh của Dương Hàm, tôi trước giờ không biết việc hạ thuốc gì hết, tôi cũng không học dược, sao tôi biết được thuốc gì mà hạ thuốc được chứ?”.
Tôi nhăn mày, cố gắng biện hộ giúp bản thân, nhưng nhìn những ánh mắt xung quanh đang chăm chú nhìn tôi, bọn họ hình như không tin những gì tôi nói.
Cho tới khi y ta đi tới giường của tôi, chỉ vào chiếc gối bên dưới nói: “Cô luôn miệng nói mình đi tới phòng thuốc nhưng không có vào, vậy tôi hỏi cô, chìa khóa sao lại đến được đây? Sao nó lại nằm dưới gối của cô? Cô giải thích thế nào?”.
Y tá dồn ép tôi.
Tôi nhất thời cứng họng, không biết phải trả lời như nào.
Dương Hàm mặt đầy nước mắt tiến lên một bước nói: “Chị Hà An, lúc chị đồng ý hiến thận, em cảm kích vô cùng, em nhiều lần nói với Thẩm Thiên bảo anh ấy phải đối xử với chị tốt một chút, bởi vì chị đã hy sinh cho chúng em rất nhiều, nhưng em không ngờ rằng chị lại là một người phụ nữ tâm cơ như vậy, chị ngoại mặt đối xử tốt với em, sau lưng lại muốn hại chết em, hóa ra trong lòng chị lại xấu xa, độc ác đến vậy, uổng công em luôn coi chị như chị ruột của em!”.
Dương Hàm liên tục nói nước mắt cứ rơi xuống, tôi nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của cô ta, nghi ngờ hỏi: “Cô vẫn luôn coi tôi là chị gái mình, vậy tại sao lại không tin tôi?”.
Anh mắt của Dương Hàm bỗng ngưng lại.
Những người xung quanh lại đem mũi nhọn chĩa lên người tôi, nhân chứng vật chứng rõ ràng, bắt gặp những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, giống như hận không thể ngay lập tức lột da rút gân tôi vậy.
Nhưng mỗi người bọn họ đều có thể không hiểu rôi, vu oan cho tôi, vậy còn Thẩm Thiên?
“Sao anh không nói gì?” tôi sững sờ nhìn Thẩm Thiên, nhìn chiều cao 1 mét 83 của anh ấy, tiêu dật như một cây bách tùng cao, cả người toát lên vẻ phi phàm, ngũ quan rõ ràng không cảm xúc, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Tôi đẩy anh ấy: “anh nói gì đi chứ, hay anh cũng cho rằng việc hãm hại Dương Hàm là do tôi làm?”.
“Anh cảm thấy nếu thực sự tôi muốn hại Dương Hàm, tại sao còn đồng ý hiến thận, tôi muốn hại cô ta thì tại sao còn phải cứu cô ta? Tôi bị bệnh chắc” Tôi dường như hét lên với Thẩm Thiên, bởi những người khác không hiểu rõ mọi chuyện, còn Thẩm Thiên anh ấy biết rõ.
Tôi trải qua nhiều chuyện đau khổ như nào, Thẩm Thiên anh ấy đều không nhìn thấy sao.
“Hà An” Thẩm Thiên cuối cùng cũng mở miệng rồi: “Đừng giải thích nữa”.
“Anh có ý gì?” tôi nhăn mày nhìn Thẩm Thiên “không giải thích? Lẽ nào muốn tôi bị vu oan một cách không rõ ràng như vậy? Tôi dựa vào cái gì mà phải chịu sự vu oan như vậy?”.
Đột nhiên cả người tôi run rẩy, tôi phát điên lên, xông tới tất cả những người trong phòng bệnh hét lên: “Tôi không có hạ thuốc, tôi không có”.
“Tôi cũng không biết tại sao chìa khóa lại ở dưới gối của tôi, nói không chừng có người lên kế hoạch muốn hãm hại tôi!” Tôi trừng mắt nhìn Dương Hàm, hô hấp ngắt quãng, căm phẫn nhìn từng người trong phòng, bọn họ nhìn tôi giống như đang xem kịch hay.
Dương Hàm phớt lờ ánh mắt của tôi, chỉ khẽ hất cằm.
“Dựa vào đâu mà vu oan cho tôi, tôi đắc tội gì với cô?”. Tôi khóc, vết thương sau lưng rất đau, đau tới mức đầu tôi toàn mồ hôi, cảm xúc vô cùng kích động, thở dốc.
“Chứng cứ rõ ràng còn nói gì chứ, mau gọi điện báo cảnh sát đi”. Y tá đứng bên cạnh vừa mới cầm điện thoại lên.