• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: ĐẾN BÙI THỊ BÁO DANH

Sáng hôm sau Đường Nhật Khanh thay bộ đồng phục chuẩn bị đi Bùi thị báo danh.

Hôm qua sau khi tiền chuyển đến tài khoản, cô đã dặn dò trợ lý Tống phát tiền ngay cho mọi người đồng thời tuyên bố công ty phá sản, chuyện cuối cùng cô cần làm là dành chút thời gian đi đăng ký tin tức của công ty là được.

Đêm qua công ty tuyên bố phá sản. Trên mạng ngay lập tức lan truyền tin. Là điểm nóng đầu tiên của nhiều tài khoản tiếp thị và phương tiện truyền thông, đủ các loại bài báo được đăng lên, cái gì mà: “Rốt cuộc Đường thị cũng từ bỏ giãy dụa cuối cùng…”. Đường Nhật Khanh xem những tin tức này mà đau đầu không thôi, dứt khoát đóng luôn thông báo, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Cô rất rõ, hôm qua Đường thị tuyên bố phá sản mà hôm nay cô đã ra ngoài đi làm, đúng là đuổi kịp tin hot, không biết giới truyền thông và mọi người lại sẽ viết thế nào nữa đây? Nhưng cô không đợi được, bây giờ trong nhà không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, cô không thể ngồi đợi miệng ăn núi lở.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, trước khi đi cô cũng đã mua xong bữa sáng chuẩn bị cho mẹ còn để lại tờ giấy nhắn tin, sau đó mới yên tâm ra ngoài.

Đến Bùi thị, quầy lễ tân nghe cô nói đến đây báo danh thì gọi điện thoại xác nhận, rất nhanh đã có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi đến dẫn cô lên lầu.

“Tôi là Lưu Hồng, phó giám đốc phòng nhân sự, cô gọi tôi là chị Hồng được rồi. Tôi dẫn cô đi điền thông tin ký hợp đồng trước, sau đó sẽ dẫn cô đi làm quen với công việc.”

“Cảm ơn chị Hồng.”

Đường Nhật Khanh rất khéo nói, khi đi thang máy có tán gẫu với chị Hồng, hai người rất hợp nhau.

“Chị Hồng, em muốn hỏi thăm một chút chức vụ của em là gì?”

“Chức vụ của cô là do cấp trên trực tiếp sắp xếp, là thư ký riêng của tổng giám đốc Bùi, chủ yếu phụ trách các công việc như sắp xếp cuộc họp, lịch trình và tiếp đãi khách cho tổng giám đốc Bùi. Lúc cần thiết thì sẽ đi công tác với tổng giám đốc, đầu óc và mắt phải nhanh nhẹn, biết cách xử lý những sự cố bất ngờ, thỉnh thoảng cũng phải phụ trách sinh hoạt hàng ngày của tổng giám đốc Bùi…”

Lưu Hồng nói một hơi, Đường Nhật Khanh vừa ghi nhớ và nghi ngờ: “Đi công tác với tổng giám đốc Bùi”, “Phụ trách sinh hoạt hàng ngày của tổng giám đốc Bùi” mấy chuyện này sao có phần…

Lưu Hồng nhìn ra được Đường Nhật Khanh hơi thất thần, cô ấy dừng bước chân nói: “Cô yên tâm, công việc nhiều như vậy, anh ấy không phải chỉ có một thư ký, các thư ký khác sẽ phụ trách những công việc khác, đến lúc đó sẽ dặn phân công sau là được.”

Đường Nhật Khanh gật đầu: “Cảm ơn chị Hồng đã nhắc nhở, em mới tới, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu, hy vọng chị Hồng thông cảm.”

Lưu Hồng cũng rất dễ nói chuyện, khoát tay nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì, ai mới tới cũng không hiểu, sau này cố gắng học là được.”

Đường Nhật Khanh gật đầu, vội vã đi theo.

Trước khi cô tới, cô còn nghĩ rằng người của Bùi Thị rất khó chung sống, nhưng không ngờ lại khác. Đường Nhật Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, đi theo Lưu Hồng đến phòng nhân sự để làm thủ tục.

Sau khi ký hợp đồng xong, Lưu Hồng dẫn Đường Nhật Khanh đi làm quen với các bộ phận chủ yếu của công ty. Đường Nhật Khanh có nghi ngờ gì thì hỏi thẳng ra, Lưu Hồng cũng xem như người có lòng kiên nhẫn, tận tình trả lời những thắc mắc của cô.

“Phía trước là phòng hồ sơ, tất cả hồ sơ qua tay cô cuối cùng đều sẽ phải lưu hồ sơ. Hồ sơ không được tiết lộ, mà những hồ sơ hủy cũng phải được nghiền vụn trước…”

Đường Nhật Khanh chăm chú nghe Lưu Hồng giảng giải về những nội dung cần chú ý, căn bản không để ý tới tình huống phía trước.

Bùi Duy bước đi vội vã, phía sau là mấy người đàn ông giống như là cấp dưới của anh đang sải bước theo sau, bọn họ vừa đi vừa thảo luận gì đó. Ánh mắt của anh lơ đãng lướt nhìn sang bên cạnh, lúc thấy bóng dáng quen thuộc thì hơi dừng lại.

Đường Nhật Khanh? Cô ta ở đây làm gì?

Bùi Duy vừa thấy Lưu Hồng đang dẫn theo Đường Nhật Khanh, trong nháy mắt anh đã hiểu rõ, cơn giận bốc lên, bước lên phía trước, giơ tay kéo chặt cổ tay của người Đường Nhật Khanh…

“Đường Nhật Khanh, cô ở đây làm gì?”

Đường Nhật Khanh bị ai đó bất ngờ kéo một cái, quay đầu lại thì thấy Bùi Duy, trên mặt anh là vẻ giận dữ hoàn toàn không che giấu.

Đường Nhật Khanh cau mày, cố hết sức rút tay ra, cô lùi về sau hai bước, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Bùi Duy, xin tự trọng!”

Cơn giận xông thẳng lên dầu, nóng đến nổi mắt anh hằn lên tia máu: “Tôi tự trọng? Đường Nhật Khanh lời này tôi nên nói với cô mới đúng! Hôm qua Đường thị mới tuyên bố phá sản, hôm nay cô lại chạy đến Bùi thị làm việc, cô có biết xấu hổ không?”

Lời nói của Bùi Duy vô cùng khó nghe lại không hề e dè người ở bên cạnh. Trừ Lưu Hồng và cấp dưới của Bùi Duy ở bên cạnh ra, những nhân viên công ty đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt hóng chuyện.

Không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng Lưu Hồng đã vội vàng lên tiếng giải thích: “Phó tổng giám đốc Bùi, Đường Nhật Khanh đã ký hợp đồng với công ty chúng ta rồi, là nhân viên chính thức của công ty, cô ấy đến đây làm cũng đâu có gì không thích hợp.”

“Tôi cho cô nói chuyện sao?” Bùi Duy căn bản không nghe khuyên bảo, hét lên với Lưu Hồng, lại nhìn Đường Nhật Khanh: “Đường Nhật Khanh, làm sao cô có được công việc này thì trong lòng cô hiểu rõ nhất. Trước đây còn ở bên nhau, sao tôi không nhìn ra cô lại thấp hèn đến thế chứ?”

Đường Nhật Khanh cắn môi không nói lời nào. Trước khi cô đến đây cô cũng đã chuẩn bị tâm lý bị nghi ngờ rồi, nhưng lúc Bùi Duy nói cô như vậy trước mặt nhiều người thế này, cô vẫn cảm thấy mình giống như bị tát một bạt tai trước mặt mọi người người, gò má đau rát.

Cô hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Bùi Duy: “Phó tổng giám đốc Bùi, nếu anh đã nói xong, thì tôi xin phép đi làm việc trước.”

“Cô…”

Đường Nhật Khanh cũng không thèm để ý tới dáng vẻ của Bùi Duy, cô nhìn Lưu Hồng nói: “Chị Hồng, chúng ta đi thôi.”

Nói xong cô đi thẳng về phía trước.

Bùi Duy nhìn bóng lưng quật cường của Đường Nhật Khanh, trong lòng anh vừa giận vừa tức. Anh đúng là đánh giá cô quá thấp. Anh cũng không ngờ rằng Bùi Danh Chính lại nhường nhịn người phụ nữ này đến mức này, thậm chí còn để cho cô đến thẳng công ty làm việc.

Anh nhìn thấy mấy nhân viên vẫn còn đứng xem bên cạnh, giận dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi làm việc!”

Các nhân viên giống như chim muông tản đàn, có hai ba người kết thành nhóm châu đầu ghé tai nói gì đó.

Đường Nhật Khanh và Lưu Hồng đã đi rất xa, hai người đều không ai nói chuyện, cuối cùng Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, nhìn Lưu Hồng nói: “Chị Hồng, em rất xin lỗi chuyện vừa rồi.”

Cô nói xong thì khom lưng xin lỗi Lưu Hồng.

Lưu Hồng hơi kinh ngạc. Cô cũng có nghe nói về chuyện của nhà họ Đường, một tiểu thư con nhà giàu như vậy mà giờ đây lại bị người ta mắng xối xả cũng không giận dữ, ngược lại còn chủ động xin lỗi cô, quả thực khiến cô hơi bất ngờ.

Cô vội đưa tay ra nâng Đường Nhật Khanh dậy nói: “Không sao, phó tổng giám đốc Bùi thường dạy dỗ người khác trong công ty như vậy đấy, cô cũng đừng để trong lòng.”

Đường Nhật Khanh nghe xong hiểu rõ, Lưu Hồng nói như vậy là muốn giữ gìn mặt mũi cho cô, trong lòng cô xẹt qua một tia ấm áp, cười với Lưu Hồng.

Chờ sau khi Lưu Hồng dẫn cô đi làm quen với mấy bộ phận trong công ty xong thì dẫn cô đến thẳng tầng hai mươi hai. Phòng làm việc của chủ tịch, phòng thư ký, phòng họp lớn đều nằm ở tầng này.

Bởi vì cô là thư ký riêng của Bùi Danh Chính, vì vậy có một phòng làm việc riêng. Phòng làm việc không lớn, ở kế bên phòng tổng giám đốc, rất thuận tiện.

Sau khi Lưu Hồng dẫn cô tham quan phòng làm việc xong, công việc của cô ấy xem như đã kết thúc: “Nhật Khanh, tôi đã dẫn cô đi một lượt rồi đợi lát nữa tự cô đến phòng tổng giám đốc trình diện là được.”

“Dạ được, cảm ơn chị Hồng.”

Lưu Hồng mỉm cười, khoát tay một cái sau đó xoay người rời đi.

Đường Nhật Khanh sửa sang lại dáng vẻ của mình trong phòng làm việc xong mới đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô nhấc tay nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, sau khi nghe được giọng nói của Bùi Danh Chính cô mới đẩy cửa bước vào.

Bùi Danh Chính ngồi trước bàn làm việc, không mặc áo khoác, áo sơ mi màu xanh nhạt làm bớt đi mấy nghiêm túc, nhưng lại càng khiến cho ngũ quan của người đàn ông càng sâu sắc hơn.

Bùi Danh Chính giương mắt thấy cô đến, hờ hừng mở miệng nói: “Cô đã quen với trình tự làm việc chưa?”

“Tổng giám đốc Bùi, tôi đã quen rồi.” Đường Nhật Khanh trả lời rất trịnh trọng, giống như trong chớp mắt cô đã đổi thành dáng vẻ của thư ký.

Bùi Danh Chính nhíu mày: “Qua đây.”

Đường Nhật Khanh bước lên phía trước, đứng trước bàn làm việc đợi anh sắp xếp công việc.

Nhưng Bùi Danh Chính lại ngẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh nói:”Qua bên này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK