CHƯƠNG 20: CÔ TA CÓ CHỖ NÀO HƠN NGƯỜI?
Bùi Danh Chính xem xong hồ sơ trong tay lúc này mới nhận thấy Đường Nhật Khanh vẫn còn ở bên cạnh anh, anh tiện tay đóng hồ sơ lại, hờ hững hỏi: “Đã gặp mặt thư ký Hồ chưa?”
Hứa thư ký mà Bùi Danh Chính nói chắc hẳn là Hồ Nguyệt Như.
“Vừa nãy đã gặp mặt ở phòng trà nước.” Đường Nhật Khanh thành thật trả lời.
“Cô ấy chịu trách nhiệm sắp xếp công việc hàng ngày. Còn cô phải nghe tôi sai phái tất cả, lát nữa đi tìm cô ấy lấy một bản sắp xếp lịch trình của tôi. Đợi chút nữa đi họp cùng với tôi, bàn bạc một chút về dự án Nam Hải, cô chịu trách nhiệm tóm tắt những điểm quan trọng trong cuộc họp.”
“Được.”
Đường Nhật Khanh liên tục đáp lại, chờ Bùi Danh Chính đứng lên, anh tiện tay lấy áo vest để bên cạnh mặc vào người, sau đó sải bước ra ngoài.
Sau khi Đường Nhật Khanh chờ Bùi Danh Chính đi ra ngoài xong thì mới cất bước đuổi theo, chưa đi được vài bước, vừa tới cửa người đang ông trước mặt đột nhiên dừng lại, Đường Nhật Khanh đứng không vững, bất ngờ không kịp chuẩn bị đụng vào lưng anh.
“Xin lỗi! Tổng giám đốc Bùi.”
Đường Nhật Khanh cũng không xoa cái trán bị đau đã vội vàng mở miệng nói xin lỗi liên tục.
Bùi Danh Chính nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên giơ tay ra, nâng cằm cô lên.
Đường Nhật Khanh trong lòng căng thẳng, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Bùi Danh Chính, ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn không ra tâm trạng gì.
“Đường Nhật Khanh, nhớ kỹ, một thư ký đạt tiêu chuẩn không phải lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt.”
Đường Nhật Khanh: “Tôi đã hiểu.”
Quả thực cô không có kinh nghiệm làm thư ký, nói một cách chính xác là sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào thẳng Đường thị làm việc, chuyện kinh doanh cô không giỏi, hơn nữa cô cũng không có kinh nghiệm làm những công việc khác.
“Ít ra cô phải mỉm cười với tôi.” Bùi Danh Chính nói xong, ngón tay cái đột nhiên giơ lên, nhéo khóe miệng của cô.
Đường Nhật Khanh ngẩn người, nhưng người đàn ông đã thu tay về rất nhanh giống như chưa có chuyện gì xảy ra, xoay người giơ tay mở cửa phòng làm việc ra.
Đường Nhật Khanh đi ở phía sau anh, nhớ lại câu nói lúc nãy của anh, lặng lẽ cong khóe miệng tập cười…
Phòng họp lớn ở cùng một tầng lầu, bàn hội nghị hình bầu dục đã ngồi đầy người, chỉ còn trống vị trí đầu tiên ngay chính giữa.
Hôm nay tất cả mọi người ngồi ở đây đều là nhân viên cao cấp của Bùi thị, Bùi Duy cũng có mặt. Ánh mắt anh ta lướt nhìn kế hoạch dự án Nam Hải nhưng trong lòng lại có phần buồn bực.
Từ sáng sớm sau khi gặp phải người phụ nữ Đường Nhật Khanh kia, cô giống như cái bóng không đuổi được, cứ lởn vởn trong đầu anh, vừa nghĩ tới Bùi Danh Chính lại để cho cô làm việc ở Bùi thị là anh lại giận không chỗ phát tiết.
“Két” tiếng cửa phòng họp lớn bị đẩy ra, Bùi Danh Chính cất bước đi tới, bản thân anh giống như tự mang theo phong thái vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngồi thẳng lưng, dừng lại tất cả các tiếng xì xào bàn tán.
Bùi Duy lơ đãng liếc nhìn anh, vừa dự định thu tầm mắt lại thì khóe mắt đã lướt qua một bóng người thon thả mềm mại.
Anh đột nhiên quay đầu, thấy Đường Nhật Khanh đi vào cùng Bùi Danh Chính, trong tay còn cầm theo ipad ghi chép, dáng vẻ của một thư ký.
Anh chau mày, tầm mắt nhìn tới nhìn lui trên người cô.
Lẽ nào cô vào công ty là làm thư ký riêng cho Bùi Danh Chính? Trong đầu anh đột nhiên xẹt qua vết hôn trên cổ cô mà hôm đó nhìn thấy ở biệt thự của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính bảo cô làm việc ở bên cạnh lẽ nào là để thuận tiện “Làm việc” ?
Bùi Duy nén không nổi lửa giận, giơ tay lên không nặng không nhẹ đập lên bàn một tiếng “bốp” dẫn đến mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn về phía anh ta.
Bùi Danh Chính ngước mắt, hờ hững lướt nhìn anh ta sau đó giống như chẳng nghe thấy gì, ngồi xuống luôn vị trí đang trống kia.
Đường Nhật Khanh thấy bên cạnh có một cái ghế dựa vào tường, cách bàn họp không gần cũng không xa, vừa có thể nghe rõ ràng những phát biểu trong cuộc họp lại có thể không ảnh hưởng đến những người khác, chắc hẳn đây là vị trí của thư ký.
Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống, sau đó mở ipad ra, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
Bùi Danh Chính giơ tay bấm vào micro trên bàn, trầm giọng nói: “Ngày hôm nay tôi mở cuộc họp này chủ yếu là muốn bàn bạc về dự án quy hoạch miếng đất ở Nam Hải kia. Tôi và phó tổng giám đốc Bùi cũng đã bàn bạc riêng, dự án này chuyển qua cho tôi xử lý, hôm nay muốn nói cho mọi người biết một tiếng, thuận tiện cũng muốn nghe ý kiến của mọi người.”
Bùi Danh Chính vừa dứt lời, Bùi Duy ngồi ở một bên đã nhịn không được, anh ta lạnh lùng hứ một tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ tôi đột nhiên hơi nghi ngờ không biết anh có thể lấy được dự án này không?”
Anh nói như vậy trước mặt mọi người, rất rõ ràng là đang nghi ngờ năng lực của Bùi Danh Chính, vốn dĩ bọn họ đã bàn bạc xong lúc ở biệt thự, không ngờ đột nhiên Bùi Duy lại trở mặt.
Sống lưng của Bùi Danh Chính thẳng tắp, ánh mắt sắc bén lại mạnh mẽ của anh nhìn chăm chú Bùi Duy, lạnh lùng nói: “Phó tổng giám đốc Bùi, bây giờ anh nói như vậy tôi có thể cho rằng anh là chủ động nhận thua sao?”
Bùi Duy vẻ mặt xem thường, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cười hờ hững nói: “Gần đây năng lực quyết sách của tổng giám đốc Bùi đúng là không bằng trước đây. Ngay cả thư ký riêng bên cạnh cũng đổi rồi. Tôi muốn hỏi một câu cô thư ký Đường Nhật Khanh này có chỗ nào hơn người mà có thể khiến cho anh không theo trình tự làm việc của công ty đã tuyển luôn cô ta vào làm việc ở công ty chứ ?”
Bùi Duy nói xong, đứng thẳng lên, hai tay nắm mép bàn, ánh mắt nhìn về Đường Nhật Khanh hoàn toàn không nể tình nói: “Nếu tôi nói, Đường Nhật Khanh thiên kim tiểu thư của nhà họ Đường đã sa sút, trừ dáng vẻ đẹp đẽ ra anh cảm thấy cô ta có năng lực gì có thể đảm nhiệm được chực vụ trợ lý tổng giám đốc?”
Nói xong anh ta nghiêng đầu nhìn Bùi Danh Chính, đợi câu trả lời của anh.
Bùi Duy vạch trần thân phận của Đường Nhật Khanh trước mặt nhiều người như vậy, mỗi một câu nói của anh ta đều mang theo hàm ý sỉ nhục, không thể nghi ngờ chính là tát Đường Nhật Khanh một cái thật mạnh trước mặt mọi người.
Dù cho Đường Nhật Khanh cố nén giận cỡ nào đi nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đỏ lên, cô cắn chặt môi, không nói ra được lời nào.
Bùi Danh Chính nhếch môi mỏng, sắc mặt sa sầm: “Bùi Duy, lúc nào thì tôi sắp xếp một người vào công ty phải thông qua sự đồng ý của cậu mới được thế?”
Anh không gọi Bùi Duy là “Phó tổng giám đốc Bùi nữa”, mà là gọi thẳng tên đủ để chứng tỏ lúc này anh đang dần mất kiên nhẫn.
Nhưng Bùi Duy lúc này chỉ có lửa giận, anh ta căn bản không nhận ra được tâm trạng của Bùi Danh Chính thay đổi, tiếp tục liều mạng phá đám: “Tổng giám đốc Bùi, quy củ của Bùi thị chúng ta anh là người rõ hơn ai hết, điều kiêng kỵ nhất là nhờ quan hệ đi cửa sau. Nếu anh dẫn đầu làm vậy thì cấp dưới sẽ nghĩ thế nào? Nếu người không có học vấn, không có kinh nghiệm như cô ta cũng có thể làm thư ký của tổng giám đốc, vậy không phải công tay đã loạn cào cào rồi sao?”
Bùi Duy gần như chê bai Đường Nhật Khanh đến mức nát bét nhất, cũng hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của cô, nhưng anh ta vẫn một mực cảm thấy còn chưa đủ, còn làm nghiêm trọng hơn nói: “Nếu anh có thể tuyển thư ký như vậy vào công ty thì tôi thấy dự án Nam Hải kia càng không có cửa rồi!”
“Cậu nói đủ chưa?”
Bùi Danh Chính đột nhiên lên giọng, ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Duy.
Bùi Duy thấy Bùi Danh Chính giống như đang nổi giận, lúc nãy mới không vui ngậm miệng lại.
“Tôi tuyển ai vào công ty là có sự sắp xếp của riêng tôi. Lẽ nào tôi phải báo cáo với từng người mới được sao?”
Bùi Danh Chính vừa nói như vậy, nhất thời không ai dám nói gì nữa, không lâu sau giám đốc Trần của phòng kế hoạch bỗng mở miệng nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi cảm thấy phó tổng giám đốc Bùi nói cũng không sai. Nếu không thông qua khảo sát của công ty mà đã được vào làm quả thật khó làm cho cấp dưới phục tùng. Nhưng nếu thư ký Đường đây có chỗ hơn người, có thể đem lại lợi ích cho công ty vậy thì chúng tôi cũng rất vui lòng chấp nhận.”
Giám đốc Trần nổi tiếng là người hiền lành, đối mặt với tình hình hai bên đối lập này nói ra những lời không đắc tội với bất kỳ ai.
Ông ta hết nhìn Đường Nhật Khanh rồi lại nhìn Bùi Danh Chính nói: “Hay là, tìm một cơ hội để thư ký Đường chứng minh thử năng lực của mình, như vậy mọi người cũng có có thể tin phục.”