CHƯƠNG 33: TỰ TÌM PHIỀN PHỨC
Hồ Nguyệt Như ôm một cục tức, cô vừa nghĩ đến những lời Bùi Danh Chính vừa nói, cơn nóng đã bừng lên đỉnh đầu.
Cô có chỗ nào không bằng Đường Nhật Khanh? Ngoài việc gia cảnh không bằng, học vấn, tướng mạo của cô cũng không kém! Sao Đường Nhật Khanh vừa tới, cô lại trở thành người không được trọng dụng thế này?
Nói thế nào thì Bùi Danh Chính với cô cũng từng học chung một trường, không ngờ, bây giờ cô trong mắt anh còn không bằng một người ngoài mới tới kia!
Hồ Nguyệt Như càng nghĩ càng tức, cô siết chặt tờ thông báo trong tay, rảo bước đi đến phòng làm việc Đường Nhật Khanh, chẳng thèm gõ cửa mà đẩy cửa xông thẳng vào luôn.
Đường Nhật Khanh đang ngồi bàn làm việc kiểm tra lại thư xin lỗi, cô ngẩng phắt lên, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như thì hơi ngẩn ra: “Thư ký Hồ có chuyện gì thế?”
Hồ Nguyệt Như hùng hùng hổ hổ, giẫm trên giày cao gót đi đến trước bàn làm việc của cô, dằn mạnh tờ thông báo xuống bàn.
Bộp một tiếng làm Đường Nhật Khanh giật bắn mình, cô vội vàng đứng bật dậy, nhìn tờ thông báo, quét mắt đến hàng chữ lớn trên đầu “Kế hoạch công tác dự án thành phố Nam Hải”, cô lập tức hiểu ra.
Cô còn chưa kịp nói gì, Hồ Nguyệt Như đã lạnh lùng chất vấn: “Đường Nhật Khanh, cô cũng có bản lĩnh đấy! Đến Bùi Thị chưa được một tuần, mà đã làm cho Bùi tổng dẫn cô đi công tác cùng! Cô dựa vào cái gì?”
Đường Nhật Khanh không ngờ Hồ Nguyệt Như lại có phản ứng thái quá như vậy, cô hít sâu một hơi, không muốn làm to chuyện, chỉ ôn hòa giải thích: “Có thể tổng giám đốc Bùi thấy tôi mới đến, muốn đưa tôi đi cho tôi có cơ hội học hỏi, hơn nữa thư ký Hồ có kinh nghiệm làm việc, nhiều chuyện biết cách xử lý, Bùi tổng đi công tác rồi, để cô ở lại công ty anh ấy cũng yên tâm.”
Đường Nhật Khanh dường như chẳng tức giận chút nào, hơn nữa lại nói khéo léo dễ nghe, cảm xúc Hồ Nguyệt Như vốn dĩ sắp bùng bổ cũng hòa hoãn đi nhiều.
Khoảnh khắc đó, Hồ Nguyệt Như nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa cô và Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh từ lúc vào Bùi Thị, cho dù cô làm khó cô ấy thế nào cũng chưa từng tức giận, cho dù là bây giờ, cô ấy cũng vô cùng nhẫn nại, ôn hòa, nói đạo lý, biết kiềm chế.
Hơn nữa, cô nghe nói Đường Nhật Khanh bị phạt, còn cố tình đến nhà ăn chế giễu cô ấy, nhưng Đường Nhật Khanh cho dù đang cầm cây lau nhà thì cũng không làm mờ đi khí chất khó che giấu.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là có tu dưỡng sao?
Hồ Nguyệt Như đột nhiên siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm cô gái tỏa sáng kia, một cảm giác tự ti đột nhiên từ đáy lòng bùng lên, cô nghiến răng, quay người lại đi nhanh ra khỏi phòng làm việc của Đường Nhật Khanh.
Khoảnh khắc đó, Hồ Nguyệt Như nhận ra rằng, một cô gái từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt thì cho dù cô có nỗ lực đến mấy cũng không đuổi kịp, phong thái đó, sự tu dưỡng đó giống như một sức hấp dẫn vô hình ngấm sâu vào trong xương tủy, người khác có thể cảm nhận được nhưng không thể học được trong ngày một ngày hai.
Hồ Nguyệt Như trở về phòng làm việc, cảm giác tự ti và chua xót đan xen vào nhau, càng nghĩ cô càng hận, sao cô lại sinh ra trong một gia đình bình thường! Mà có người lại được sinh ra trong gia đình giàu có, sung túc, cuộc sống sự nghiệp thuần buồm xuôi gió.
Cô cuối cùng cũng hiểu những lời Bùi Danh Chính nói, cũng đột nhiên ý thức được cho dù hiện giờ nhà họ Đường có bị phá sản, cô cũng không thể so sánh được với Đường Nhật Khanh! Hồ Nguyệt Như khẽ cắn môi, cuối cùng vò chặt tờ thông báo trong tay, ném mạnh xuống đất.
Cô không quan tâm! Không quan tâm Đường Nhật Khanh có xuất thân như thế nào! Cô tuyệt đối không cho phép cô ấy vượt qua cô!
Loại hận thù đó giống như là một loại thuốc độc, tiêm vào người cô, trong nháy mắt, sự bất mãn với cuộc sống, sự oán hận với xã hội này của cô toàn bộ chuyển thành sự đố kỵ với Đường Nhật Khanh!
Hồ Nguyệt Như nhìn chằm chằm đống giấy trên mặt đấy, đột nhiên cười gằn thành tiếng.
Ngày tháng còn dài, cô muốn xem xem, cô và Đường Nhật Khanh, ai có thể đè đầu được ai!
*
Trước khi đưa thư xin lỗi đến cho Phương Vĩnh Thành, Đường Nhật Khanh cố ý liên hệ riêng với An Nhu, để xác định Phương Vĩnh Thành có ở phòng làm việc, cô mới qua đó.
Đi đến cửa rồi, cô căng thẳng cầm bức thư trong tay, hít sâu một hơi, rồi gõ cửa.
Có tiếng người đàn ông trong phòng vang lên: “Vào đi.”
Đường Nhật Khanh đẩy cửa bước vào, vốn muốn mỉm cười nhưng khi nhìn thấy trong phòng còn có một người nữa, nụ cười trên môi cô cứng đơ lại.
Bùi Duy đang ngồi dựa thoải mái trên ghế sofa, hiển nhiên cũng không ngờ người tới là Đường Nhật Khanh, sắc mặt anh thay đổi, vội vàng quay đi chỗ khác.
Đường Nhật Khanh thu lại nụ cười trên môi, nhìn sang Phương Vĩnh Thành, nhẹ nhàng nói: “Phó tổng Phương, tôi đến tìm ông là muốn đưa ông thư xin lỗi của tôi.”
Phương Vĩnh Thành sắc mặt đạm nhạt, không muốn nhìn co thêm, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng: “Cô để đó đi.”
Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi cũng rảo bước đi lên trước, định đặt thư xin lỗi lên bàn.
Đột nhiên có người lên tiếng, giọng nói rõ ràng là trêu chọc: “Như vậy thì không có đủ thành ý, muốn xin lỗi thì nên đọc to trước mặt mới phải!”
Người đưa ra chủ ý như thế cũng chỉ có Bùi Duy.
Đường Nhật Khanh nắm chặt thư trong tay, không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn Phương Vĩnh Thành, nghe ông ta nói.
Phương Vĩnh Thành ngập ngừng một lát rồi nhìn Đường Nhật Khanh nói: “Vậy thì đọc đi, tôi cũng lười xem.”
Đường Nhật Khanh cắn môi, hơi ảo não.
Trước khi đến đây, cô không ngờ sẽ như vậy, cô tự thấy bản thân viết đủ chân thành, nhưng nếu đọc trước mặt họ thì quả thực hơi ngại ngùng.
Phương Vĩnh Thành thấy cô mãi không nhúc nhích, mất kiên nhẫn nói: “Cô không đọc thì ra ngoài đi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”
Đường Nhật Khanh hết cách, đành bất chấp đọc, cô hít sâu một hơi mở bức thư ra, đọc: “Phó tổng giám đốc Phương kính mến, do sai lầm cá nhân của tôi đã làm ảnh hưởng đến lợi ích công ty, cũng làm uổng công sự nỗ lực của ngài, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi chân thành…”
Bức thư không ngắn, Đường Nhật Khanh đọc không nhanh, nhưng thái độ và ngữ điệu đều rất chân thành, cuối cùng, hàng mày nhíu chặt của Phương Vĩnh Thành cũng dần giãn ra, đọc đến đoạn cuối, Đường Nhật Khanh còn không quên cúi người thật thấp với ông ta.
Đây đúng là cái được gọi là mẫu xin lỗi tiêu biểu, trước đây, cấp dưới dưới quyền ông ta phạm sai lầm bị phạt không ít, nhưng chưa có ai nghĩ được chuyện sau khi chịu phạt xong thì viết thư xin lỗi, Đường Nhật Khanh là người đầu tiên.
Phương Vĩnh Thành nhẹ nhàng nói: “Được rồi, lần này coi như bỏ qua, sau này khi làm việc cần chú ý hơn, cô để thư đó rồi đi đi.”
Đường Nhật Khanh nói xong, vội vàng đưa thư cho ông ta, mỉm cười, nói cảm ơn xong thì quay người đi.
Khoảnh khắc quay người, cô nhìn thấy Bùi Duy đang ngồi trên sofa cũng vừa lúc thu lại điện thoại vừa nãy quay về phía cô, trên mặt vẫn còn nụ cười vẻ thích thú khó hiểu.
Chẳng lẽ Bùi Duy đã quay lại toàn bộ cảnh cô đọc thư xin lỗi?
Cô thầm siết chặt nắm tay, trước mặt Phương Vĩnh Thành cô cũng không tiện làm gì, đành rảo bước đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Đường Nhật Khanh cứ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nếu Bùi Duy đăng clip cô đọc thư xin lỗi lên mạng thì cô phải làm sao?
Đến giờ Đường Nhật Khanh đã có quá nhiều rắc rối rồi, cô không hy vọng clip này bị lan truyền ra, làm cho ấn tượng mọi người với cô càng xấu hơn, dù sao thì, cô và mẹ sau này vẫn phải sống, lời nói đáng sợ, cô cũng hiểu điều này.
Đường Nhật Khanh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đứng ở cửa phòng Phương Vĩnh Thành chờ Bùi Duy ra.
Mười phút sau, két , có người mở cửa, Bùi Duy ra khỏi phòng, ngước mắt sang nhìn thấy Đường Nhật Khanh, biểu cảm trên mặt anh đơ lại.
Anh giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô, đi nhanh, Đường Nhật Khanh cuống lên, đi lên chặn anh lại.
Bùi Duy dừng bước, nhìn cô từ đầu xuống chân, giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn: “Đường Nhật Khanh, cô thích gây sự à?”