• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: ĐÀM PHÁN THUẬN LỢI

Đường Nhật Khanh do dự một lát, rồi chậm rãi đặt tay lên lòng bàn tay anh.

Bùi Diễn hơi dùng sức, đã kéo được cô từ dưới đất lên, chưa đợi cô nói gì, anh đã đạm nhạt nói: “Ngã trước mặt tôi thì không sao, nhưng ra ngoài, người ngã là người của tôi.”

Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay anh, chẳng nói gì, quay người vội vàng đi thay quần áo.

Sau khi chỉnh trang xong xuôi, cô rời khỏi phòng Bùi Danh Chính, đi về phòng mình để tắm.

Một tiếng sau, bọn họ xuất phát, đi về phía khách sạn bên cạnh để gặp mặt Tôn Bân.

Địa điểm là một quán cá phê ở bên cạnh đại sảnh khách sạn nơi Tôn Bân ở, nhưng đã quá giờ hẹn ba mươi phút, Đường Nhật Khanh vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Bân đâu.

Bùi Danh Chính ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ung dung, dường như chẳng sốt ruột chút nào.

Đường Nhật Khanh đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho Tôn Bân không, thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.

“Thư ký Đường, quả thực ngại quá, chuyện đột xuất có thay đổi, tôi đang đi cùng sếp tham gia một sự kiện, thời gian quá gấp, e là không gặp bên cô được.”

Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Tổng giám đốc Tôn, chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao, tôi và tổng giám đốc Bùi đang chờ ở quán cà phê tầng 1 khách sạn rồi.”

Tôn Bân dường như hơi áy náy: “Thư ký Đường, hay là thế này đi, tôi sẽ tạt qua đó đích thân giải thích với tổng giám đốc Bùi.”

Đường Nhật Khanh đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đi cùng một người nước ngoài cao lớn đến, trong tay người đó cũng đang cầm điện thoại gọi điện.

Đường Nhật Khanh nhìn người đó, lập tức hiểu ra, ông ta chính là Tôn Bân.

Tôn Bân cũng nhận ra cô, giơ giơ chiếc điện thoại trong tay về phía cô, sau đó ngắt máy, rồi sắp xếp cho người đàn ông ngoại quốc đi cùng ngồi vào bàn, rồi rảo bước đi về phía họ.

Đợi ông ta đế nơi, Đường Nhật Khanh đã nói rõ tình hình với Bùi Danh Chính xong rồi.

Tôn Bân tươi cười chủ động đến chào hỏi với Bùi Danh Chính.

“Chào tổng giám đốc Bùi, nghe danh đã lâu, tôi là Tôn Bân, người phụ trách bất động sản Nam Hải, trước đây từng nghe đến ngài qua phó tổng giám đốc Phương, hôm nay được gặp, quả nhiên là phong thái bất phàm.”

Bùi Danh Chính đứng dậy, lịch sự giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Tôn, ông có thể dành chút thời gian trong thời gian biểu bận rộn của mình để gặp tôi đã là rất vinh hạnh cho tôi rồi.”

Tôn Bân khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Bùi, thật ngại quá! Thư ký Đường có gọi điện cho tôi mấy lần, tôi cũng đồng ý và lên lịch hẹn rồi, nhưng không ngờ sếp lớn của chúng tôi hôm nay đột nhiên tới, muốn tôi cùng đi tham gia tiệc, e là hôm nay chúng ta không có thời gian nói chuyện rồi.”

Đường Nhật Khanh quét mắt nhìn người đàn ông ngoại quốc ngồi phía không xa kia, đột nhiên nhớ ra cô từng đọc về lịch sử khu đất Nam Hải, người đàu tiên khai phá khu đó là một người nước ngoài, chẳng lẽ là người đàn ông kia?

“Tổng giám đốc Tôn, Bùi Thị chúng tôi cũng đã đến nói chuyện vài lần với Bất động sản Nam Hải rồi, ngài cũng đã biết, lần này chúng tôi tới không có ý định làm trễ thời gian của ông, nếu có thể, ông cho chúng tôi mười lăm phút, còn nếu không tiện, chúng tôi cũng không dám làm chậm trễ công chuyện của ông.”

Bùi Danh Chính nói chân thành, uyển chuyển, cho dù Tô Bân có giảo hoạt đến đâu, cũng không thể từ chối thẳng thừng, ông ta nhìn Bùi Danh Chính, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông nước ngoài phía không xa, hơi do dự.

“Chuyện này… sếp chúng tôi đang đợi tôi, anh xem…”

Đường Nhật Khanh thấy ông ta lại định từ chối, bèn vội vàng nói liên thanh: “Tổng giám đốc Tôn, ông sợ làm ảnh hưởng đến việc của sếp ông, chúng tôi có thể hiểu, hay là cho chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi trưng cầu ý kiến của sếp ông, nếu ông ấy đồng ý cho chúng tôi mười lăm phút thì chúng ta bàn bạc một lúc, nếu chuyện quá gấp gáp, chúng tôi cũng không làm khó ông, ông thấy như vậy được không?”

Chỉ vài câu nói của Đường Nhật Khanh đã chặn lại những lời nói định từ chối của Tôn Bân, ông ta nhìn Đường Nhật Khanh rồi lại nhìn Bùi Danh Chính: “Vậy cũng được, sếp tôi là người Ý, không giỏi tiếng Trung lắm, tôi qua đó hỏi ý kiến ông ấy, nếu ông ấy đồng ý cho hai người thời gian, tôi sẽ bàn bạc với hai vị.”

Đường Nhật Khanh cười cười, khẽ nói: “Tổng giám đốc Tôn, tôi có biết chút tiếng Ý,hay là để tôi qua đó xin ý kiến của ông ấy? Như vậy thì sẽ càng thể hiện thành ý của chúng tôi hơn!”

Tôn Bân hơi ngẩn ra, do dự vài giây, rồi gật đầu: “Được.”

Đường Nhật Khanh nở nụ cười với ông ta, rồi đi về phía người đàn ông ngoại quốc kia, Tôn Bân dường như không yên tâm, cũng vội vàng đi qua đó.

Bùi Danh Chính nhìn nụ cười tự tin của cô gái ấy, xúc cảm dạt dào, vừa rồi từng hành vi cử chỉ của cô đều vượt ngoài dự liệu của anh, ăn nói quyết đoán, thái độ tự tin.

Anh cũng bước qua đó, lúc đến gần thì nghe thấy cô đang dùng tiếng Ý nói chuyện lưu loát với người đàn ông ngoại quốc.

Trước đó khi biết chuyên ngành của cô là ngoại ngữ, chủ yếu là tiếng Pháp, tiếng Đức, nhưng không ngờ cô còn biết cả tiếng Ý.

Vừa rồi trước mặt Tôn Bân, cô chỉ khiêm tốn nói mình biết một chút tiếng Ý, nhưng từ cách phát âm và tốc độ cô nói cho thấy cô không chỉ là biết một chút, mà là khá thành thạo.

Đường Nhật Khanh đã nói xong vài câu với người đàn ông ngoại quốc tên Chris kia, vòn bắt tay, ánh mắt Chris nhìn cô rạng rỡ, khẽ cười nói: “Cô Đường, rất vui được làm quen với cô, tôi rất lâu rồi không được nghe tiếng Ý, hơn nữa tiếng Ý của cách phát âm của cô còn mang giọng Napoli quê hương tôi.”

“Không dám giấu, giáo viên người Ý thời đại học của tôi cũng đến từ Napoli, có lúc tôi thường nghe cô ấy nói khẩu ngữ Napoli, nghe lâu rồi tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng theo…”

Chuyện trùng hợp như vậy, vì nói lưu loát tiếng Ý mà cô kéo gần khoảng cách với người đàn ông xa quê này, hơn nữa cô còn nói giọng Napoli làm cho anh ta thêm cảm giác thân thiện.

Đường Nhật Khanh tán gẫu vài câu với Chris, những cũng chưa quên chuyện chính, cô nói rõ với Chris lý do tới đây, đồng thời giới thiệu với ông ta Bùi Danh Chính bên cạnh.

Chris lập tức nhìn sang Bùi Danh Chính, giọng nói thân thiện, khi nói chuyện với anh thì đổi sang tiếng ANh: “Xin chào anh Bùi, tôi là Chris, là người khai phá khu đất Nam Hải, nghe cô Đường đây nói bên anh có hứng thú mới một mảnh đất của chúng tôi, nếu có cơ hội, chúng ta có thể gặp mặt để bàn bạc.”

Bùi Danh Chính khẽ thấy bất ngờ, anh không ngờ Đường Nhật Khanh mới chuyện với ông ta mấy câu mà ông ta đã vui vẻ đồng ý bàn dự án với bọn họ rồi.

Bùi Danh Chính vẻ mặt bình tĩnh, lịch sự chào hỏi Chris, đồng thời giới thiệu qua về dự định của bản thân.

Chris hoàn toàn không sốt ruột giống Tôn Bân nói, ngược lại còn mời Bùi Danh Chính ngồi xuống từ từ nói chuyện, Tôn Bân ở bên cạnh rất kinh ngạc, cuối cùng cũng nhân khoảng hở giữa cuộc nói chuyện của bọn họ để nhắc nhở một câu: “Boss, chúng ta còn có một cuộc gặp mặt cần tham gia, nếu không xuất phát ngay thì sẽ muộn mất.”

Chris khoát khoát tay với ông ta: “Buổi gặp đó không quan trọng, chúng ta đi muộn chút cũng không sao.”

Tôn Bân nhất thời không biết nê nó gì, đành ở bên cạnh kiên nhẫn chờ.

Chris với Bùi Danh Chính càng nói chuyện càng vui, bốn mươi phút sau, cuộc nói chuyện cũng coi như đến hồi kết.

Bùi Danh Chính đứng dậy, bắt tay với Chris, chào tạm biệt nhau, sau đó cùng Đường Nhật Khanh tiễn Chris và Tôn Bân ra cửa.

Sau khi nhìn chiếc xe của bọn họ rời đi, Đường Nhật Khanh mới thầm thở phào, buổi gặp mặt bàn chuyện tối nay kết thúc còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK