Ôn Kiều cười nói: “Hôm nay là thứ sáu nên buổi tối bán khá được.”
Lê Tư Ý nói: "Cậu đừng khiêm tốn trước mặt tớ nữa. Hồi xưa những món cậu nấu đều rất ngon rồi, huống chi bây giờ, chẳng trách sao mà quán bán được đến vậy."
Ôn Kiều mỉm cười.
Lê Tư Ý nắm lấy tay cô, nhìn cô mấy lần từ trên xuống dưới rồi nói: “Vừa rồi tớ suýt nữa thì không nhận ra cậu đó. Tớ nhớ hồi đó làn da của cậu rất đen, bây giờ không ngờ lại trở nên trắng trẻo đến vậy rồi.”
Ôn Kiều có chút xấu hổ, cô cười lên: “Mấy năm nay, tớ không có ra nắng nhiều nên dần dần cũng trắng ra.”
Thực ra gen của gia đình Ôn Kiều là da trắng, bà nội cô rất trắng, bác cô trông cũng khá trắng trẻo, gọn gàng, Bình An thì từ nhỏ đã rất ít khi phơi nắng nên làn da của cậu bé lại càng trắng như tuyết. Lúc cô còn nhỏ và lúc dậy thì da đen như vậy là hoàn toàn do cô không bao giờ chú ý đến việc chống nắng, vào mùa hè trời nắng gay gắt mà cô còn chạy nhảy như điên ở bên ngoài nên mới bị rám nắng. Còn mấy năm nay, cô ít khi ra nắng nữa nên dần dần làn da cũng trắng lại rồi.
Ôn Kiều nhìn Lê Tư Ý nói: "Cậu càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn rồi đó, vừa rồi tớ cũng suýt chút nữa không nhận ra cậu."
Câu này là cô khen thật lòng.
Lê Tư Ý vốn đã là một cô gái xinh đẹp, bây giờ trưởng thành rồi biết cách ăn mặc, trang điểm nên càng xinh đẹp, cuốn hút hơn.
Trong quán có đến tận mấy chàng trai đều đang nhìn lén cô ấy.
Ở ngoài đời, Lê Tư Ý cũng đã không ít lần nghe qua người khác khen mình đẹp nhưng giờ được Ôn Kiều khen một câu như vậy làm cô ấy bỗng cảm thấy có một cảm giác khác lạ khó hiểu. Không uổng công tối nay cô ấy đã trang điểm hơn một tiếng đồng hồ trước khi ra khỏi nhà, không ngờ cô ấy lại có chút xấu hổ nên che mặt lại: “Ây da, chỉ là giờ tớ biết trang điểm thôi ấy mà, tẩy trang cái là cậu hết hồn với quầng thâm mắt của tớ ngay!”
Ôn Kiều chỉ nhìn cô ấy rồi mỉm cười.
"Đó là ai vậy?" Ở bên ngoài, nhóm bạn mà Lê Tư Ý dẫn đến đã ngồi xuống bàn, người thì gọi đồ ăn, người không gọi đồ ăn thì nhìn Lê Tư Ý nói chuyện với bà chủ quán thịt nướng ở bên trong.
"Trước đây, tớ chưa bao giờ nghe cậu ấy nói qua cậu ấy có một người bạn như vậy cả."
Trong lúc bọn họ đang thảo luận thì vừa hay nhìn thấy Lê Tư Ý đang vừa cười vừa che mặt nói chuyện với Ôn Kiều.
Lê Tư Ý khi ở trước mặt bọn họ luôn có hình tượng sang chảnh và lạnh lùng, họ chưa bao giờ nhìn thấy qua vẻ mặt "nữ tính" đến như vậy của cô ấy nên nhất thời bọn họ đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lê Tư Ý hoàn toàn không hay biết dáng vẻ bây giờ của mình như thế nào, cô ấy luôn cảm thấy chỉ cần ở trước mặt Ôn Kiều thì tự nhiên cô ấy lại cảm thấy rất thoải mái, tự do nhưng cô ấy cũng muốn trách móc Ôn Kiều một chút: “Tại sao cái tài khoản WeChat trước đây, cậu lại không dùng nữa vậy? Về sau tớ không còn liên lạc được với cậu nữa!"
Ôn Kiều cảm thấy hơi ngại: “Về sau tớ đổi số điện thoại rồi nên tài khoản WeChat đó cũng không còn dùng nữa.”
Lê Tư Ý biết chuyện nên cũng không hỏi thêm cô gì nữa mà chỉ nói: “Tớ có mở một quán bar trên đường Tây Ngũ, sau này có thể thường xuyên ghé qua quán cậu chơi.” Cô ấy chớp chớp đôi mắt to tròn của mình: “Chỉ là không biết cậu có hoan nghênh tớ hay không thôi?"
Ôn Kiều ngay lập tức nghiêm túc nói: “Đương nhiên là hoan nghênh cậu rồi.”
Trong kỳ nghỉ hè năm đó, ở thành phố Lâm Xuyên phồn hoa, rộng lớn ấy, ngoài Tống Thời Ngộ ra thì cô chỉ còn quen biết với mỗi mình Lê Tư Ý.
Lê Tư Ý là người bạn thời thơ ấu của Tống Thời Ngộ, hai người họ đã lớn lên cùng nhau. Lúc đầu cô còn thầm lo lắng về mối quan hệ giữa Lê Tư Ý và Tống Thời Ngộ nhưng sau đó cô mới phát hiện ra rằng họ chỉ là bạn tốt của nhau và cũng không biết lý do tại sao Lê Tư Ý có vẻ như rất thích cô, cô ấy luôn thường xuyên đến chơi với cô, lâu dần thì hai người cũng trở thành bạn thân với nhau.
Ngày mà cô từ thành phố Lâm Xuyên trở về quê, Lê Tư Ý còn cố tình đến tiễn cô. Sau khi về quê, Lê Tư Ý cũng thường xuyên gửi tin nhắn, giữ liên lạc với cô.
Nhưng sau đó, vì muốn cắt đứt liên lạc với Tống Thời Ngộ nên cô đã đổi số điện thoại và không dùng tài khoản WeChat lúc trước nữa, thế là cũng mất luôn liên lạc với Lê Tư Ý.
Từ lúc đó đến nay đã trôi qua mười năm.
“Bình An, lại đây nào!” Ôn Kiều vẫy tay gọi Bình An đang ngồi ở bên ngoài trên chiếc bàn nhỏ chuyên dụng của cậu bé.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không phải đi học nên Bình An mới có được đặc quyền không cần phải đi ngủ sớm mà vẫn có thể ở chơi trong quán ăn suốt.
Lê Tư Ý nhìn thấy Bình An, cô ấy bị dáng vẻ xinh xắn của cậu bé làm cho giật mình, trong đầu cô ấy bỗng hiện lên một ý nghĩ táo bạo: "Cậu bé này... Là?"
Ôn Kiều không để ý tới biểu cảm của cô ấy, chỉ xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ nhắn của Bình An rồi giới thiệu cho cậu: “Bình An à, đây là chị Lê Tư Ý.”
Bình An ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, hô lớn: “Chào chị ạ.”
Lê Tư Ý vội vàng mỉm cười chào hỏi cậu bé: “Chào em, chào em.” Cô ấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Bình An, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Kiều, ý nghĩ táo bạo đó trong đầu cô ấy lại chợt hiện lên, muốn kiềm chế cũng không thể kiềm chế nổi nữa, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Ôn Kiều, cậu bé... Bình An này... Là của cậu với Tống Thời Ngộ...?"
Bình An trưng ra vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lê Tư Ý.
Ôn Kiều ngơ ngác một lát, từ biểu cảm trên mặt và dáng vẻ ăn nói ngập ngừng của Lê Tư Ý, cô mới hiểu ra được ý của cô ấy, đột nhiên cô cảm thấy tình huống này thật dở khóc dở cười: “Đây là Bình An, con trai của bác tớ, là em trai tớ.”
Lê Tư Ý “Hả?” lên một tiếng, ngay lập tức mặt cô ấy nóng bừng lên, giờ mới biết mình đã hiểu lầm rồi.
Nhưng mà do Bình An trông rất dễ thương, xinh xắn, nét mặt lại có chút từa tựa Ôn Kiều nên trong vô thức cô ấy mới cảm thấy đứa bé xinh xắn như vậy chỉ có mỗi Tống Thời Ngộ mới sinh ra được thôi.
Thực ra, nếu suy nghĩ kỹ một chút thì tuổi của Bình An cũng không khớp, tất cả đều là do cô ấy đã đọc quá nhiều truyện ngớ ngẩn mà ra.
Ôn Kiều nhìn cô ấy với vẻ mặt vừa cạn lời vừa buồn cười.
Lê Tư Ý xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, cô ấy nắm lấy cánh tay của Ôn Kiều lắc lắc như một bé gái: "Thôi mà, cậu đừng cười tớ nữa!"
Ôn Kiều không khỏi bật cười.
Bình An vẫn cảm thấy đầy thắc mắc, cậu bé có chút không thể hiểu được những “câu đố” của hai người lớn này.
"Tư Ý! Cậu làm gì đó? Mau đến đây nhanh lên!" Nhóm bạn đã ngồi vào bàn ở bên ngoài thúc giục cô ấy.
Lê Tư Ý bực bội quay lại quát họ một câu.
Thấy vậy, Ôn Kiều khẽ cười nói: "Được rồi, cậu ra ngoài ngồi với bạn bè đi. Chúng ta ở gần nhau như vậy, có chuyện gì muốn nói đều có thể nói bất cứ lúc nào mà."
Lê Tư Ý ngại ngùng cười với cô: “Được rồi, vậy cậu cứ bận đi nhé, tớ ra ngoài ngồi đây.”
Ôn Kiều dịu dàng mỉm cười: “Cậu mau đi đi.”
Lê Tư Ý lại nói với Bình An: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà chị không mang theo gì cả, lần sau chị sẽ tặng bù quà gặp mặt cho em nhé.” Cô ấy vừa nói vừa xoa đầu cậu bé rồi đi ra ngoài.
"Tư Ý à, đó là ai vậy?" Bạn cô ấy tò mò hỏi.
Lê Tư Ý nói: “Đây là bạn của tớ, cô ấy là chủ quán ăn này, sau này các cậu thường xuyên đến ủng hộ nhé.”
Bạn bè cô ấy đều đồng loạt lên tiếng đồng ý.
Tất cả bọn họ đều nhìn ra được người bạn mà Lê Tư Ý nhắc đến này không phải là một người bạn bình thường.
*
Lê Tư Ý vừa ngồi xuống không bao lâu thì Mục Thanh cũng muộn màng dắt theo bạn bè đến.
Vừa gặp mặt, Mục Thanh đã ôm chầm lấy Bình An trước, sau đó liên tục xoa lên đầu cậu bé: "Bình An, chị nhớ em quá đi à! Mau nhìn món quà mà chị mang đến cho em nè." Cô ấy lấy một chiếc hộp lớn từ trong chiếc túi giấy lớn ra.
Lúc này, Lê Tư Ý đang ngồi cùng bạn bè cũng đã để ý tới Mục Thanh.
Bình An ôm lấy chiếc hộp, rụt rè cười lên: “Cảm ơn chị Thanh.”
Mục Thanh lại hôn một cái vào má cậu bé rồi mới buông cậu bé ra, sau đó lao vào bên trong ôm lấy Ôn Kiều thật chặt: "Ôn Kiều à! Tớ nhớ cậu quá đi mất!"
Lê Tư Ý cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy hành vi thân mật của hai người.
Ôn Kiều bị Mục Thanh toàn thân sạch sẽ lại thơm tho ôm vào lòng như vậy, cô vội vàng khẽ kêu lên: "Ấy ấy, đừng ôm tớ, người tớ đầy mồ hôi."
Mục Thanh tươi cười rạng rỡ, buông cô ra: “Có sao đâu mà.”
Cô ấy mặc trên người một chiếc áo ba lỗ màu trắng, quần ống rộng màu đen, đi dép tông. Mặc dù cô ấy để kiểu tóc ngắn màu đen nhưng phong cách của cô ấy không hề trung tính mà lại mang vẻ đẹp hào sảng, tươi sáng của riêng mình.
Trong lúc cười nói với cô, Mục Thanh nhìn lướt qua người bạn đang đứng sau lưng cô ấy rồi cười nói với cô: “Ôn Kiều, cậu nhìn xem đây là ai.”
Lúc này, Ôn Kiều mới nhìn về phía chàng trai trẻ, người mà Mục Thanh dẫn tới.
Trông anh ta khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình gầy gò, cao ráo, trên mặt đeo một cặp kính gọng mỏng, gương mặt khá tuấn tú, lịch sự, khí chất lại ôn hòa, lịch thiệp, toát ra phong cách của một người trí thức. Lúc này, anh ta đang mỉm cười nhìn về phía cô.
Ôn Kiều ngơ ngác một lát, mơ hồ cảm thấy gương mặt này hơi quen nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
Mục Thanh tỏ ra đầy khoa trương nói: "Không phải đó chứ? Đến lớp trưởng mà cậu cũng không nhớ ra sao?"
Ôn Kiều ngớ người ra, kinh ngạc nhìn chàng trai tuấn tú, lịch sự đó: “Lớp trưởng?”
Chẳng trách sao cô lại không nhận ra anh ta, trong ấn tượng của cô lớp trưởng là một chàng trai hiền lành, nhút nhát, đeo một cặp kính gọng đen, dáng người không cao, rất gầy gò lại ít nói, luôn tỏ ra vẻ hiền lành, lịch sự.
Nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ lại có dáng người cao ráo, cặp kính gọng đen đã được thay thế bằng cặp kính gọng bạc mỏng, đường nét khuôn mặt đã thay đổi hẳn, đường nét lông mày và đôi mắt cũng trở nên tuấn tú hơn, nhìn đến nhìn lui thì chỉ có cái dáng vẻ mọt sách đó là không thay đổi, chỉ là trong dáng vẻ mọt sách đó dường như đã toát ra nhiều dáng vẻ góc cạnh hơn so với hồi đó.
Thiệu Mục Khang nhìn Ôn Kiều, đôi mắt đằng sau cặp kính khẽ cong lên, nụ cười của anh ta như một cơn gió mùa xuân ấm áp: “Ôn Kiều, đã lâu không gặp.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra.
Ôn Kiều có chút xấu hổ vì đã không nhận ra anh ta, thấy anh ta muốn bắt tay với mình, cô chà tay vào tạp dề rồi mới lúng túng bắt lấy, cười nói: “Đã lâu không gặp."
Lúc này, Lê Tư Ý ngồi ở bên ngoài đang cầm điện thoại lên chụp lén.
"Cậu đang chụp gì vậy?" Một người bạn ngồi kế cô ấy chồm người qua hỏi.
Lê Tư Ý cúi đầu xuống rồi gửi bức ảnh vừa chụp lén được cho Diêu Tông.
Diêu Tông ngay lập tức trả lời: “Cậu đang ở chỗ Ôn Kiều à???”
Lê Tư Ý: “Đó không phải trọng tâm.”
Diêu Tông: "Mẹ kiếp! Người đẹp!"
Người đẹp?
Lê Tư Ý bấm lại vào bức ảnh xem thì nhìn thấy có một khuôn mặt góc nghiêng của người phụ nữ mà có vẻ như rất thân với Ôn Kiều đó, cô ấy đang mỉm cười, mái tóc cắt ngắn gọn gàng nhưng góc nghiêng của khuôn mặt lại rất dịu dàng, Lê Tư Ý trợn mắt lên rồi gõ tin nhắn mắng Diêu Tông: "Đầu óc cậu có vấn đề à? Tôi bảo cậu xem cái người đàn ông đang bắt tay với Ôn Kiều kìa."
Diêu Tông: "Đây là ai?"
Lê Tư Ý: “Tôi không biết.”
Diêu Tông: "??? Không biết thì cậu gửi tôi làm gì? Lại còn toàn là góc mặt nghiêng, mặt chính diện đâu?"
Lê Tư Ý: “Tôi không chụp được mặt chính diện.”
Diêu Tông: "..."
“Này, sao lúc gặp tớ, cậu lại không bắt tay với tớ vậy?” Mục Thanh đứng bên cạnh giả vờ bất mãn nói với Thiệu Mục Khang.
Thiệu Mục Khang nhẹ nhàng bắt tay Ôn Kiều, sau đó buông ra, từ tốn mỉm cười rồi nói: “Quên mất.”
Mục Thanh “hừ” lên một tiếng, sau đó nói: "Ôn Kiều, thực ra cũng không trách cậu được, hồi tối lúc vừa gặp cậu ta tớ cũng không nhận ra, cậu ta thay đổi nhiều quá." Cô ấy nói đùa với Thiệu Mục Khang: "Mấy năm nay, cậu đã ăn gì vậy? Sao đột nhiên xẹt cái lại cao tới vậy thế? Nhưng mà cũng đúng, chúng ta đã mười năm không gặp nhau rồi, mọi người đều thay đổi cả."
Thiệu Mục Khang khẽ mỉm cười, đôi mắt cười đằng sau cặp kính đó nhìn về phía Ôn Kiều và nói: “Ôn Kiều thì không có thay đổi gì mấy.”
Ôn Kiều sửng sốt một lát, sau đó ngạc nhiên nhìn anh ta.
Cô cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều mà.
Mục Thanh cười nói: "Lớp trưởng, mắt cậu bị sao vậy? Ôn Kiều mà không có thay đổi gì mấy sao? Cậu ấy từ người da đen thành người da trắng luôn rồi này."
Thiệu Mục Khang chỉ khẽ mỉm cười.
Mục Thanh lại cười lên đổi chủ đề khác: "Cậu còn chưa biết phải không? Bây giờ lớp trưởng cũng đang làm việc ở Lâm Xuyên đó, bọn tớ cũng vừa mới liên lạc lại đây thôi, thế là hẹn nhau cùng đến gặp cậu."
Lúc này, Trần San San ghi món ở bên ngoài xong đi vào: "Chị Ôn Kiều, lấy một phần nghêu xào, một phần bún xào, một phần cơm chiên trứng, lấy cay hết nhé."
Mục Thanh nói: "Được rồi, cậu cứ bận việc trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau."
Bây giờ quả thực không phải là dịp tốt để hồi tưởng lại chuyện cũ, Ôn Kiều chỉ có thể mỉm cười tiếp đãi họ: “Vậy các cậu ra ngoài ngồi trước đi, tớ đã chừa chỗ cho các cậu rồi đấy.”
Mục Thanh chào Ôn Hoa một tiếng nhưng lại không quan tâm gì nhiều đến Trần San San rồi dẫn Thiệu Mục Khang ra bên ngoài ngồi, cô ấy còn gọi Bình An qua ngồi chung bàn với họ.
Lê Tư Ý đang cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Diêu Tông.
Có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô ấy từ phía sau.
Cô ấy quay đầu lại, đây không phải Diệu Tông thì còn là ai nữa?
"Sao cậu lại đến đây vậy?"
Diêu Tông bảo người ngồi bên cạnh cô ấy nhường chỗ cho mình, sau đó ngồi xuống nói: “Thời Ngộ cũng đang trên đường đến đây rồi.”