Cô ấy hoàn toàn hiểu rõ dáng vẻ sống dở chết dở của Ôn Kiều bây giờ đều do người đàn ông đang đứng trước mặt cô ấy gây ra.
Sự phấn khích và kinh ngạc trước đó biến mất, trái lại bây giờ chỉ còn lại thái độ không vừa mắt mơ hồ.
Bầu không khí vừa mới trở nên thoải mái lại một lần nữa biến thành gượng gạo.
Cuối cùng Diêu Tông cũng lên tiếng, giọng điệu anh ấy mang theo ý cười, ra vẻ thoải mái: “Chắc sẽ không đúng lúc như thế đâu nhỉ? Mấy người đều là bạn học cùng cấp ba à?”
Mục Thanh cười: “Đàn anh không biết tôi đâu, từ khi đàn anh tốt nghiệp cấp ba thì tôi mới chuyển trường đến đó học, tôi cũng đã nghe danh tiếng của đàn anh Tống Thời Ngộ từ lâu rồi.”
Nhưng lúc nói câu đã nghe danh tiếng từ lâu, cô ấy cố ý nhấn nhá có mục đích, rõ ràng là câu nói này còn mang theo một nghĩa khác.
Lê Tư Ý nghe thế không hiểu sao lại có chút không thoải mái, cộng thêm vừa nãy nhìn ra được rõ ràng mối quan hệ giữa cô ấy và Ôn Kiều rất thân thiết, cảm giác này rất nhanh đã biến thành khó chịu. Lê Tư Ý cười nhạt nhìn Mục Thanh: “Tới đây chào hỏi mà không giới thiệu bản thân mình trước một chút sao?”
Từ trước đến nay Diêu Tông là người thương hoa tiếc ngọc nhất, không muốn Mục Thanh xấu hổ nên anh ấy cười nói: “Đúng vậy đấy, nếu đã gặp nhau rồi thì mọi người làm quen với nhau đi.”
Lúc này, Mục Thanh mới quay sang nhìn về phía Lê Tư Ý, bấy giờ cô ấy mới giật mình nhận ra hóa ra người này lại là một người đẹp, cảm xúc kinh ngạc trên mặt cũng không che giấu chút nào, chắc có lẽ người này là bạn của Tống Thời Ngộ, hơn nữa có thể còn là bạn thân của anh ta, như này là đang ra oai sao? Cô ấy từ từ nở nụ cười: “Xin lỗi nhé, tôi là bạn học chung cấp ba với Ôn Kiều, cũng là bạn của cô ấy, tên tôi là Mục Thanh.”
Nói xong, cô ấy lấy danh thiếp từ trong túi ra, lần lượt đưa cho ba người họ: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Diêu Tông vừa cầm danh thiếp đã lập tức cúi đầu đọc thông tin trên đó, sau đó anh ấy lại ngước mắt lên nhìn Mục Thanh, khá kinh ngạc: “Nhà sản xuất chương trình truyền hình.”
Vòng bạn bè của Ôn Kiều thật đúng là khiến người ta không thể ngờ được mà.
Trong tích tắc, ánh mắt Tống Thời Ngộ chợt trở nên sâu thăm thẳm, anh đã từng hiểu rõ tất cả mọi thứ về Ôn Kiều như lòng bàn tay song giờ đây, anh lại hoàn toàn không biết gì về cô, cuộc sống cô như thế nào, bạn bè mà cô quen ra sao, tất cả mọi thứ anh đều không biết.
Lê Tư Ý thì hoàn toàn không xem danh thiếp.
Diêu Tông sờ quần áo, sau đó cười nói: “Ngại quá, tôi ra ngoài không mang danh thiếp, tôi là Diêu Tông, đây là Lê Tư Ý.” Anh ấy mặt dày giới thiệu: “Chúng tôi đều là bạn của Ôn Kiều.”
Mục Thanh nghe anh ấy giới thiệu như vậy thì nhíu mày nhưng cũng chỉ cười chứ không nói gì.
Khó khăn lắm Ôn Kiều mới được lúc rảnh rỗi, cô cởi tạp dề trên thắt lưng xuống rồi đi từ trong tiệm ra, thấy bầu không khí kỳ lạ này, phút chốc có phần không biết nên nói gì, cuối cùng cô bất chấp khó khăn mở lên tiếng: “Mọi người cảm thấy hương vị như thế nào?”
Các bạn của Lê Tư Ý nãy giờ vẫn luôn im lặng phụ trách làm nền giờ lại rất sôi nổi, cả đám đều nhao nhao khen không dứt lời bày tỏ hương vị rất ngon.
Lúc này Thiệu Mục Khang giơ cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó quay sang nói với Ôn Kiều: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn có việc, phải đi trước đây.”
Ôn Kiều cũng quay sang anh ta, vừa định nói gì đó thì Thiệu Mục Khang cười ấm áp: “Chúng ta thêm wechat của nhau đi, sau này cũng tiện liên lạc hơn.”
Đúng lúc này, Mục Thanh đứng bên cạnh cũng bảo: “Đúng vậy, vất vả lắm mới liên lạc lại với nhau, sau này cũng phải thường xuyên liên lạc đấy.”
Ôn Kiều cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lùng cực mạnh từ một hướng nào đó đang nhìn sang đây, cô lấy từ trong túi ra điện thoại của mình, sau đó trao đổi wechat với Thiệu Mục Khang.
“Vậy lần sau gặp.” Thực Mục Khang chào tạm biệt với cô, đôi mắt đằng sau cặp kính đã không còn sự sắc bén nữa mà chỉ còn lại sự dịu dàng đong đầy thôi.
Mặc dù nói thời cấp ba mối quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, hơn nữa Thiệu Mục Khang thay đổi quá nhiều, lúc đầu Ôn Kiều đối xử với anh ta vẫn có chút khoảng cách. Nhưng lúc này nhìn thấy tính tình anh ta vẫn dịu dàng giống thời niên thiếu, vô tình khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không ít, cô gật đầu cười nói được.
Tống Thời Ngộ lạnh lùng nhìn hai người kia cười nói vui vẻ với nhau, sắc mặt đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.
Mục Thanh cũng cười bảo với Ôn Kiều: “Vậy tớ cũng đi trước đây, buồn ngủ chết rồi, để về ngủ bù đã.”
Trước khi đi, cô ấy vẫn không quên nói tạm biệt với Bình An.
Hiện tại Hạ Xán cũng đang ở đây, sau khi năn nỉ Bình An đến nhà mình chơi không có kết quả, cậu quyết định ở luôn đây chơi game điện thoại với Bình An.
Bình An chơi game rất có chừng mực, thỉnh thoảng Ôn Kiều cũng cho cậu bé chơi game.
Thấy Mục Thanh đến tạm biệt mình, Bình An lập tức đưa trò chơi vẫn đang chơi giở một nửa cho Hạ Xán, nghiêm túc chào tạm biệt với Mục Thanh.
*
Xe của Thiệu Mục Khang đỗ ở gần bãi đỗ xe.
Hai người Thiệu Mục Khang và Mục Thanh vừa khéo cùng nhau đi bộ qua đó, vừa đi vừa trò chuyện.
Mục Thanh đoán liệu có phải Thiệu Mục Khang sợ Ôn Kiều xấu hổ nên mới muốn đi trước hay không.
“Lúc còn đi học, cậu và Tống Thời Ngộ quen biết nhau sao?”
Thiệu Mục Khang nghe vậy, mi mắt giật giật: “Cũng không được coi là quen biết.”
Lần gặp gỡ duy nhất giữa anh ta và Tống Thời Ngộ có lẽ chính là một lần gặp nhau ở quầy bán quà vặt kia.
Nhưng thật ra, từ trước đó, anh ta đã chú ý đến Tống Thời Ngộ khá lâu.
Anh ta chưa từng ham muốn điều gì, làm chuyện gì cũng không thích rầm rộ, trong chuyện học tập cũng không thể nào nỗ lực học tập, làm gì cũng đều nửa vời, đến giới hạn là dừng.
Anh ta cũng không quá yêu thích việc qua lại làm quen với những người khác, với bất kỳ ai cũng chỉ đeo cái mặt nạ lịch sự ra ngoài mặt, những cái gọi là ôn hòa, tốt tính chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc để giảm bớt phiền phức mà thôi. Trước khi trở thành bạn ngồi cùng bàn với Ôn Kiều, anh ta đã từng quan sát cô, Ôn Kiều và anh ta hoàn toàn là hai loại người trái ngược nhau, anh ta cũng không thích cô, thậm chí còn có chút chán ghét, thái độ và cảm giác nhiệt tình mà cô thể hiện mỗi giây mỗi phút khiến anh ta cảm thấy dối trá.
Chuyện gia cảnh cô nghèo khó cũng không phải bí mật gì, nghe nói cô còn là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, bác cả sống chung với cô còn có vấn đề về tâm lý. Vì thế, trong mắt anh ta, sự nhiệt tình của cô chỉ là đang nịnh nọt lấy lòng tất cả mọi người, sự hèn mòn nực cười lại đáng thương.
Cách nhìn của anh ta đối với cô bắt đầu thay đổi kể từ khi cô trở thành bạn ngồi cùng bàn của mình.
Cô cẩn thận hỏi anh ta có thể giảng lại một chút câu hỏi vừa nãy giáo viên giảng trên lớp học cho cô hay không, ngượng ngùng nói cô nghe không hiểu.
Anh ta không muốn dạy cô, anh ta ghét người kém thông minh nhưng lúc đôi mắt sáng long lanh tràn ngập mong đợi, tha thiết nhìn anh ta, kỳ lạ là anh ta lại không thể nói ra câu từ chối.
Sau đó, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh ta.
Mỗi lần giảng bài xong, cô đều nở nụ cười “dối trá” mà anh ta đã từng rất chán ghét để lấy lòng anh ta, lại nói vài câu nịnh nọt giống như “Lớp trưởng giỏi thế”. Nhưng kỳ lạ là trong đôi mắt sáng long lanh, chớp chớp của cô lại ngập tràn sự ngưỡng mộ và ca ngợi.
Hơn nữa anh ta lại còn không cảm thấy chán ghét những lời “Dối trá”, “Nịnh nọt”, “Lấy lòng” của cô, thậm chí còn có chút hưởng thụ những lời đó.
Sau đó chẳng bao lâu sau anh ta phát hiện ra, sự nhiệt tình của cô là bẩm sinh, cô trời sinh đã tính tình lạc quan, đối với tất cả sự vật hay thậm chí là con người đều tràn ngập sự nhiệt tình, lại rất dễ cảm thấy hạnh phúc và hài lòng.
Anh ta cũng chỉ mua cho cô một chút đồ ăn vặt để ăn mà cô cảm động lắm rồi.
Sau này anh ta nghĩ có lẽ ông trời cảm thấy thân thế cô quá khổ nên để bù đắp, ông trời đã để cô có được tài năng trời ban, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.
Thật ra anh ta cũng không quá thích ăn đồ ăn vặt nhưng bởi vì cô, anh ta bắt đầu quen với việc mỗi ngày đều đi đến quầy bán quà vặt một chuyến, lúc cho cô đồ ăn vặt có cảm giác như đang ném đồ ăn cho động vật nhỏ.
Cô sẽ vẫy đuôi với anh ta.
Cứ một khoảng thời gian như vậy, thậm chí có lúc anh ta không nhịn được mà nảy sinh ảo tưởng cô đang được anh ta nuôi.
Mãi cho đến khi mối quan hệ giữa anh ta và cô càng ngày càng tốt hơn, thậm chí Ôn Kiều còn dẫn anh ta về nhà ăn cơm, ngày hôm sau còn đặc biệt mang cho anh ta thịt viên trân châu mà anh ta chỉ thuận miệng khen một câu ngon trên bàn cơm.
Khi đó thậm chí anh ta còn có chút nghi ngờ có phải Ôn Kiều thích anh ta hay không, suy đoán này khiến anh ta có phần không biết phải làm sao. Nhưng nhiều hơn cảm giác đó chính là cảm giác mừng thầm trong lòng không thể kìm nén được, sự mừng thầm này khiến chính bản thân anh ta cũng giật mình.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, suy đoán và ảo tưởng của anh ta đã bị hiện thực phá tan.
Ngày đó, anh ta cố tình đứng chờ một khoảng thời gian ở cổng trường học, muốn chờ cô để cùng đi vào lớp.
Đợi hoài, đợi mãi một lúc lâu nhưng thứ anh ta đợi được lại là cảnh hai người Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đi cùng nhau.
Cấp ba không có ai không biết Tống Thời Ngộ.
Toàn bộ các thầy cô giáo trong trường đều cung phụng anh như Bồ Tát.
Cho dù trong lớp bọn họ, các giáo viên trong lớp kiểu gì cũng sẽ nhắc đến anh.
Hình như Ôn Kiều rất thân với anh, nghe nói hai người bọn họ là hàng xóm, trước kia còn mỗi ngày đưa cơm trưa cho Tống Thời Ngộ.
Anh ta cũng đã nhìn thấy Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ tan học cùng nhau về nhà nhưng gần đây không thấy nữa, sau khi tan học Ôn Kiều đều đi cùng anh ta.
Lúc đi học, nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, trong lòng anh ta có phần hụt hẫng.
Lúc nhìn thấy anh ta, Ôn Kiều vẫn sẽ vui vẻ chào hỏi nhưng cô lại không đi đến bên cạnh anh ta mà vẫn nhắm mắt theo đuôi Tống Thời Ngộ.
Mà Tống Thời Ngộ chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Anh ta thấy Ôn Kiều hí hửng đi bên cạnh Tống Thời Ngộ, cái đuôi không thể nhìn thấy đằng sau cô đang vẫy rất vui vẻ.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thiệu Mục Khang xuất hiện một suy nghĩ rất vô lý.
Giống như người thật sự nuôi Ôn Kiều là Tống Thời Ngộ, còn anh ta chỉ là kẻ thay thế mà Ôn Kiều tìm kiếm trong khoảng thời gian ngắn cãi nhau với Tống Thời Ngộ mà thôi.
Cũng chính vào ngày hôm đó, anh ta đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn vặt, lúc thanh toán xong chuẩn bị đi ra thì chạm mặt Tống Thời Ngộ đang bước vào.
Trong lúc đi lướt qua người nhau, Tống Thời Ngộ lạnh lùng mở miệng: “Tránh xa Ôn Kiều ra một chút.”
Ngay lúc đó, anh ta sững sờ một hồi.