Cô bối rối, không phải đã bảo anh đừng đến rồi sao? Sao anh vẫn đến?
Trên người Tống Thời Ngộ tự động toát lên khí chất "người sống chớ lại gần", đám người hóng hớt vây xem thấy chính chủ nhìn cũng không vây quanh anh nữa, đều vội vàng mở camera điện thoại di động lên chụp ảnh anh.
Trong tay Ôn Kiều vẫn đang cầm xẻng, Tống Thời Ngộ đã đi qua dãy bàn ghế và đám người bên ngoài, đi đến trước mặt cô: "Anh có chuyện muốn nói với em, hiện tại em có thể bớt chút thời gian cho anh được không?"
Lời nói thì thương lượng nhưng ánh mắt của anh rõ ràng không phải là ánh mắt thương lượng, ánh mắt anh lấp lánh rực rỡ, rõ ràng là đang nóng lòng muốn nói gì đó với cô.
Ôn Kiều do dự một giây, liếc nhìn ra ngoài, sau đó tắt lửa, lại gọi Chu Mẫn tới, bảo cô bưng ba phần ngao hoa xào ra, cũng không quan tâm đám người đang vây xem ở bên ngoài sẽ nhìn thế nào, bàn tán thế nào, cởi tạp dề xuống rồi đi thẳng về phía sau: "Đi thôi, chúng ta ra đằng sau nói chuyện."
Cửa hàng của Ôn Kiều cửa trước cửa sau thông nhau, đi ra sau nhà vệ sinh là một con đường khác, ở đây vẫn có cơ sở kinh doanh và cửa hàng, chỉ có điều bị hai con phố ẩm thực phía trước chặn lại, lượng người qua lại cũng ít đi nhiều.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hai người một trước một sau đi ra cửa sau, Ôn Kiều đứng lại rồi hỏi, cũng hơi tò mò là có chuyện gì khiến anh bất chấp chạy tới như vậy.
Tống Thời Ngộ nhìn cô chăm chú, vừa rồi trên đường đến đây, lồng ngực anh cứ sôi sục mãi, hóa ra trước đây cô từng đi tìm anh, anh vẫn luôn cho rằng sau khi chia tay với anh, Ôn Kiều thực sự đã chấm dứt một cách gọn gàng sạch sẽ, không chút luyến tiếc nào nhưng cô lại từng đi tìm anh...
Anh gần như muốn chắp cánh bay thẳng đến chỗ cô để hỏi về chuyện bức ảnh nhưng lúc này người đang đứng trước mặt anh rồi, lồng ngực sôi sục đánh trống reo hò của anh lại dần dần an tĩnh lại, những manh mối lộn xộn hỗn loạn trong đầu anh cũng lập tức được sắp xếp liền mạch lại, anh điều chỉnh hơi thở, sau đó hỏi: "Có phải em từng đến trường tìm anh không?"
Ôn Kiều ngẩn ra, cô từng tới đại học Lâm Xuyên một lần, sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này? Đã nhiều năm như vậy rồi, sao anh biết được?
Nhưng cô gần như lập tức phủ nhận theo phản xạ: "Không."
Có lẽ Tống Thời Ngộ cũng đoán trước được cô sẽ không thừa nhận, anh trực tiếp lấy bức ảnh mình gỡ từ tủ lạnh của Tống Dao xuống ra, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú: "Vậy ý em là người này không phải em?"
Ôn Kiều nhìn thấy bức ảnh này thì sửng sốt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải mình ở trong góc mà là đôi "kim đồng ngọc nữ" trong ảnh. Chuyện này đã qua rất lâu, mặc dù cảnh tượng đó vẫn luôn ghim sâu trong trí nhớ của cô nhưng cô gần như đã quên mất cô gái đó trông như thế nào rồi, chỉ nhớ rằng cô ấy rất xinh đẹp, bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng, cô ấy quả thực rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, tay bám chặt vào cánh tay Tống Thời Ngộ, nở nụ cười rạng rỡ, toàn thân tràn đầy vẻ phóng khoáng tự tin, thoạt nhìn cũng biết là kiểu con gái lớn lên trong yên bình, chưa từng gặp mưa to gió lớn.
Mà Tống Thời Ngộ ở bên cạnh cô gái ấy lại hơi khác so với trong trí nhớ của cô, trong trí nhớ của cô lúc đó Tống Thời Ngộ mang vẻ mặt phấn chấn nhưng nhìn vào bức ảnh này, trên mặt anh cũng không có biểu cảm nào, nhìn cũng không vui vẻ lắm, hình như là bị ép kéo sang chụp chung, thậm chí còn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng anh nhìn vẫn rất xứng đôi với cô gái kéo tay anh trong bức ảnh.
Cô nhìn hai nhân vật chính trong bức ảnh rồi mới nhìn sang góc, sau đó tim đập hẫng một nhịp, không ngờ lại thực sự nhìn thấy mình đứng trong góc, cô không ngờ lúc Diêu Tông chụp ảnh lại chụp cả cô vào, trong ảnh có lẽ lúc đó cô đang né tránh ống kính nhưng không kịp, vẫn bị chụp được hơn nửa góc nghiêng gương mặt.
Ôn Kiều nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, kiên quyết nói: "Không phải tôi."
Tống Thời Ngộ đã đoán trước cô sẽ phủ nhận nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy "chứng cứ" rồi cô vẫn còn chối: "Em nói đây không phải em?"
Ôn Kiều nhìn chằm chằm vào người ở trong góc bức ảnh, cảm thấy không chụp được chính diện gương mặt, Tống Thời Ngộ cũng không thể chắc chắn đó là cô được đúng không? Vì thế cô kiên quyết nói: "Không phải tôi, trong ảnh cũng chỉ chụp được hơn nửa gương, sao anh có thể chắc chắn đó là tôi?"
Tống Thời Ngộ dường như bị cô chọc giận đến bật cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy là có một người giống hệt em, còn mặc một chiếc váy giống hệt em. Em còn nhớ không, chiếc váy này là Lê Tư Ý mua cho em, em coi nó như bảo bối không nỡ mặc."
Ôn Kiều ngẩn người, lại nhìn chăm chú vào bức ảnh mới phát hiện trong ảnh quả thực cô đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt.
Đó là vào kỳ nghỉ hè, cô đi dạo phố mua sắm với Lê Tư Ý, Lê Tư Ý nhất quyết muốn mua cho cô, giá hơn sáu trăm nhân dân tệ, đối với cô lúc đó mà nói đó không khác gì cái giá trên trời. Lê Tư Ý muốn mua làm quà cho cô, cô kiên quyết không muốn nhận, Lê Tư Ý lúc đó cũng không ép nữa, kết quả ngày hôm sau, Lê Tư Ý lại đưa váy đến nhà cô, hơn nữa còn gỡ tag, nói là không trả lại được, size cũng là size của cô, chỉ có thể để cô mặc.
Cô không có cách nào chỉ có thể nhận, vẫn luôn rất quý trọng, nhận rồi lại không chịu mặc, cô muốn chờ đến khi thi đỗ đại học Lâm Xuyên rồi sẽ mặc.
Nhưng cuối cùng cô lại không đỗ.
Hôm đó cô quyết định đến thăm trường đại học Lâm Xuyên, cũng không biết tại sao cô lại lấy chiếc váy này ra mặc vào, có một loại cảm giác như đang tổ chức một nghi lễ trịnh trọng nào đó.
Không ngờ lại bị chụp, trở thành bằng chứng không thể chối cãi.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Đúng là xứng đôi."
Tống Thời Ngộ sửng sốt, vô thức lấy lại bức ảnh nhìn một cái, sau đó mới hiểu xứng đôi mà cô nói có ý gì, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn chằm chằm vào cô: "Đây là em gái họ của anh, Tống Dao, hôm đó em ấy đến nhập học, anh và Diêu Tông dẫn em ấy đi dạo một vòng quanh trường."
Lần này đổi thành Ôn Kiều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ.
Em họ?
Sau đó Tống Thời Ngộ mới muộn màng hiểu ra, đột nhiên kịp phản ứng, lúc ấy nhất định là Ôn Kiều đã nhìn thấy cảnh này, một cô gái cô không quen biết khoác tay anh chụp ảnh, cô sẽ nghĩ thế nào?
Có phải cũng vì nguyên nhân này mà cô...
Giọng nói của anh vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, thận trọng hỏi: "Cũng vì nguyên nhân này mà em không đến nói chuyện với anh?"
Ôn Kiều theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên không phải, tôi vốn dĩ cũng không phải tới tìm anh, tôi chỉ là... muốn xem thử trường đại học Lâm Xuyên trông như thế nào mà thôi."
Tống Thời Ngộ nhìn cô chăm chú: "Em có dám nói em đến đại học Lâm Xuyên hoàn toàn không có ý định gì là muốn gặp anh không?”
Ôn Kiều nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm lại chăm chú của Tống Thời Ngộ, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ, nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình chỉ muốn đến xem thử trường đại học Lâm Xuyên như thế nào nên mới đi nhưng lúc bị Tống Thời Ngộ "chất vấn" như vậy, cô không nhịn được đặt tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự chưa từng nghĩ đến việc gặp lại anh một lần hay sao?
Sự thực là cô không thể chịu nổi câu hỏi này.
"Đó là chuyện từ rất lâu rồi."
Hiển nhiên Tống Thời Ngộ đã nhận được câu trả lời mình muốn, quay sang hỏi cô: "Vậy em có biết chuyện anh quay lại tìm em không?"
Ôn Kiều mím môi, đương nhiên cô biết, năm Bình An ra đời, gia đình loạn thành một mớ, không có ai quản lý, cô chỉ có thể tạm thời ở nhà chăm sóc già trẻ một nhà, người thân trong nhà giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô, cô không từ chối được, chỉ đồng ý đi gặp một lần, nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình cô như thế, chàng trai kia không thể nào thích cô được.
Ai ngờ đối phương không chỉ rất hài lòng về cô mà còn cảm động, cảm thấy cô vừa hiền lành lại hiếu thảo.
Khi đó chàng trai ấy phương diện nào cũng tốt, sau khi nói thích cô, không chỉ bà nội mà những người trong thôn đều rất mừng cho cô.
Mặc dù Ôn Kiều không có ý gì với chàng trai kia nhưng bà nội rất vui, hơn nữa mọi người xung quanh đều khuyên cô nên nắm chặt lấy cơ hội này, cô cũng không tìm được lý do gì để từ chối.
Ban đầu vốn dĩ cô muốn lạnh nhạt một chút.
Không ngờ chàng trai kia lại rất tích cực, cho dù cô rất ít khi trả lời tin nhắn, anh ấy vẫn đến tìm cô hết lần này đến lần khác, lần nào đến cũng nhiệt tình chào hỏi bà nội và bác cả, không hề ghét bỏ nhà cô cũ nát, lần nào tới bà nội cũng giục cô ra ngoài chơi với chàng trai kia, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt đi ra ngoài với anh ấy.
Lúc đó Ôn Kiều nghĩ, nếu không có Tống Thời Ngộ, một chàng trai tốt như vậy, có lẽ lúc đó cô đã động lòng.
Nhưng trên đời này vốn không có nếu như, bất kể chàng trai này làm gì, trong lòng rất cảm động, cảm thấy anh ấy rất tốt, dường như cũng là một đối tượng kết hôn rất tốt nhưng trái tim cô vẫn như một chiếc giếng cổ không gợn sóng, không hề có bất kỳ động tĩnh nào, không chịu nghe theo khống chế của đại não.
Hôm Tống Thời Ngộ trở về, tình cờ chàng trai kia lại đến tìm cô, cô sợ xấu hổ nên ôm Bình An lên, rủ anh ấy đi dạo trên đập nước. Cô muốn tìm cơ hội nói cho anh ấy biết, dù sao khi đó cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, thà rằng mình chịu khổ sở mệt mỏi ở bên ngoài cũng không muốn chỉ vì có thể trút bỏ gánh nặng trên vai mà chấp nhận gả đi.
Kết quả cô còn chưa kịp nói, khoảnh khắc chiếc ô tô màu đen phóng qua, cô nhìn thấy góc nghiêng gương mặt lạnh lẽo của Tống Thời Ngộ, cô cũng không cười được nữa, vội vàng nói lời tạm biệt chàng trai rồi trở về nhà.
Từ đập nước trở về, bác cả hào hứng nói với cô là Tống Thời Ngộ đã trở về, còn mua cho bọn họ rất nhiều đồ, cô còn phát hiện năm mươi nghìn nhân dân tệ trong túi quà, cầm trên tay nặng trình trịch, sau khi biết anh đi rồi, cô giữ lại những món đồ anh mua, lại cầm tiền sang trả cho bà Tống.
Bà Tống bảo cô nhận lấy nhưng cô nhất quyết không nhận, nhờ bà Tống chuyển lại cho Tống Thời Ngộ.
"Tôi biết." Ôn Kiều bình tĩnh gật đầu.
Tống Thời Ngộ còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Trần San San đi ra mặt sau tìm hai người, ngạc nhiên nhìn Tống Thời Ngộ rồi nói với Ôn Kiều: "Chị Ôn Kiều, có khách gọi cơm chiên và mì xào."
Ôn Kiều nói: "Chị tới ngay đây." Sau đó cô nói với Tống Thời Ngộ: "Trong tiệm còn có việc, có gì chờ tối tôi về rồi hãy nói, anh đi trước đi." Vừa nói cô vừa ngó ra nhìn mặt tiền: "Đừng đi cửa trước, đi từ cửa này luôn đi."
Tống Thời Ngộ nói: "Vậy để anh nói nốt câu cuối cùng rồi đi."
Ôn Kiều chỉ có thể nhẫn nại chờ xem anh còn muốn nói gì.
Tống Thời Ngộ nhìn cô không chớp mắt: "Không có ai khác, từ đầu đến cuối anh chưa từng thích ai khác, chỉ có mình em thôi."
Ôn Kiều ngẩn người, giây tiếp theo, toàn thân cô cứng đờ.
Tống Thời Ngộ ôm cô.
Không có chút phòng bị nào, cô được anh ôm vào lòng, lâu lắm rồi cô mới ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu trên người anh, đầu óc ong ong.
"Anh đi đây." Tống Thời Ngộ vừa nói vừa muốn xoa đầu cô, lại phát hiện cô buộc tóc, anh không biết đặt tay vào đâu, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô hai cái, dặn dò: "Buổi tối tan tầm nhắn tin cho anh, anh đến đón em..." Dừng lại một chút, lại nghĩ đến việc có thể cô sẽ không nghe lời, lại bổ sung một câu: "Em không nhắn cũng không sao, anh có thể hỏi Ôn Hoa. Vất vả rồi, anh không quấy rầy em nữa, em đi làm việc đi."
Ôn Kiều mơ màng rời khỏi lồng ngực anh, da đầu tê dại, mặt cũng tê dại, thân thể vẫn cứng đờ, vừa quay đầu lại thấy Trần San San đang đứng đó kinh ngạc nhìn mình, cô lập tức hoàn hồn, trái tim đập thình thịch như nai con chạy loạn, trong lúc bối rối lại để lộ ra một chút ngọt ngào, mặt đỏ bừng lên, len lén trừng mắt nhìn Tống Thời Ngộ, Tống Thời Ngộ lại đáp lại cô bằng một nụ cười.
Cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, căng mặt đi ngang qua người Trần San San.