• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ bảy, Bình An không cần đi học nên từ buổi sáng đã cùng Ôn Kiều đến quán.

Hạ Xán thích ngủ nướng nhất, cuối tuần phải ngủ đến giờ cơm trưa mới đánh thức được dậy để ăn, Bình An không có bạn chơi cùng cũng không thấy chán gì cả, tự mình tìm chỗ bắt đầu làm bài thi.

Cứ vào những lúc như thế này, kiểu gì Ôn Kiều cũng sẽ cảm thấy hơi có lỗi với Bình An, mấy bạn nhỏ khác cứ đến cuối tuần thì phụ huynh trong nhà đều dẫn đi chơi thăm thú khắp nơi. Thế nhưng từ nhỏ đến bây giờ, số lần cô dẫn cậu bé ra ngoài chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cô bạn mà Trần San San giới thiệu buổi sáng đã đến, người này là bạn học chung cấp hai với Trần San San, cũng là người cùng quê với cô ta, tên là Chu Mẫn.

Trước tiên Ôn Kiều quan sát, đánh giá cô ấy một lát, cách ăn mặc trông tương đối giản dị, cũng không trang điểm gì nhiều mà chỉ tô một chút son môi, đeo một cái ba lô nhỏ, hỏi cô ấy cái gì cũng chỉ một năm một mười trả lời, có bao nhiêu nói bấy nhiêu chứ không nói nhiều hơn, trông con người cũng rất đàng hoàng.

Ôn Kiều nói cho cô ấy biết làm việc trong quán sẽ khá vất vả.

Sau khi cô nói vậy, Chu Mẫn lập tức bảo mình có thể chịu được.

Cô ấy đã tìm Trần San San hỏi qua về tiền lương, tiền lương làm ở quán này cao hơn công việc ở tiệm lẩu của cô ấy nhiều, bây giờ cô ấy chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút, thời gian làm việc dài hơn một chút, mệt mỏi thêm một chút cũng không sao cả.

Ôn Kiều vui vẻ, dịu dàng nói: “Vậy em cứ làm thử một tuần lễ đi, sau một tuần nếu em thích ứng được với công việc vậy thì ở lại tiếp tục làm, còn nếu không thích ứng được thì tiền lương một tuần đó chị cũng sẽ kết toán cho em.”

Chu Mẫn vội vàng đồng ý, đồng thời cũng bày tỏ mình có thể lập tức đi làm luôn hôm nay.

Ôn Kiều bèn bảo cô ấy đi về nghỉ ngơi trước, sau đó năm rưỡi chiều lại đến.

“Được ạ, cảm ơn bà chủ.”

Chu Mẫn đứng dậy nói.

Ôn Kiều cười cười, nói với cô ấy: “Không cần gọi chị là bà chủ đâu, sau này cứ gọi chị là chị Ôn Kiều là được rồi.”

Chu Mẫn lên tiếng chào Trần San San rồi sau đó rời đi trước.

Trên đường về, Chu Mẫn không chờ nổi mà lập tức nhắn tin wechat cho Trần San San.

[Tớ cảm thấy chị Ôn Kiều là người rất tốt.]

Lúc Trần San San nhìn thấy dòng tin nhắn wechat này thì nhếch miệng, nhìn sang Ôn Kiều một lúc, cô ta vô thức muốn nói vài câu nhưng nghĩ tới nghĩ lâu cũng không nói ra lời gì không tốt mà chỉ nhắn trả lời nói: [Không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu, cậu cứ đến làm là biết ngay.]

Vốn dĩ lúc đầu sau khi được nhận vào làm, Chu Mẫn rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy tin nhắn wechat này, cô ấy lập tức có thêm vài phần thấp thỏm, lo lắng.

*

Cơm trưa trong quán của Ôn Kiều có định lượng nhiều, hơn nữa hương vị lại ngon nhưng giá cả cũng đắt hơn đại đa số các cửa hàng trên phần mềm đặt đồ ăn ngoài một chút.

Cho nên order cơm trưa chủ yếu đều là những đơn đưa đến các văn phòng xung quanh quán, khu dân cư gần đây cũng có nhưng lượng đơn đặt hàng tương đối ít. Cho nên mỗi khi đến cuối tuần, lượng đơn đặt hàng sẽ ít đi rất nhiều.

Chẳng mấy chốc đã sắp đến mười hai giờ, cũng mới chỉ có vụn vặt năm sáu đơn đặt hàng.

Có điều Ôn Kiều cảm thấy như vậy cũng tốt, suốt cả tuần nay ba người bọn họ đã bận rộn quá sức chịu đựng rồi, vừa khéo hôm nay nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trần San San và Ôn Hoa đều ngồi ở đằng kia chơi điện thoại.

Ôn Kiều ngồi xuống bên cạnh Bình An học cùng cậu bé.

Bình An đang làm một tờ bài thi toán học, Ôn Kiều lừa người vừa nhìn thấy toán sẽ lập tức hoa mắt chóng mặt, khả năng toán học của cô chỉ gói gọn trong cộng trừ nhân chia, cô xem bài thi một lúc, không nhịn được sợ hãi than: “Bây giờ đề toán tiểu học đều khó như vậy sao?”

Bình An bình tĩnh nói: “Là bài thi của cấp hai, giáo viên đưa cho em.”

Nghe Bình An nói đây là đề cấp hai, Ôn Kiều ngẩn người, sau đó mới nhớ ra nói: “Bình An, chị hỏi em, em có muốn nhảy lớp không? Thầy Lý nói với chị trình độ kiến thức của em bây giờ có thể không cần học lớp năm với lớp sáu mà có thể lên thẳng cấp hai luôn.”

Bình An vẫn rất bình tĩnh: “Em biết ạ, thầy Lý cũng đã nói với em rồi.”

Ôn Kiều hỏi: “Vậy em nghĩ như thế nào?”

Bình An gật gật đầu: “Em muốn ạ.”

Lên cấp hai sớm hai năm là có thể học xong sớm hơn hai năm, có thể kiếm tiềm chăm sóc chị sớm hơn hai năm.

Ôn Kiều cũng không quá vui vẻ mà trái lại còn có chút lo lắng: “Nhưng em lên cấp hai thì những bạn học chung với em đều lớn hơn em nhiều tuổi, có khi em không chơi cùng được với bọn họ đâu.”

Hàng lông mi cong dày của Bình An chớp chớp vài cái như cánh bướm, cậu bé vừa làm bài vừa bình tĩnh nói: “Em cũng không chơi cùng mấy bạn cùng lớp bây giờ mà.” Nói xong, cậu bé mới kịp phản ứng lại, thôi không làm bài nữa mà ngẩng đầu lên nhìn Ôn Kiều, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Ôn Kiều có phần sững sờ sau đó lại có chút đau lòng. Cậu bé mấp máy môi, nhìn cô: “Chị, chị không cần lo lắng cho em đâu, em có thể chăm sóc tốt bản thân mà.”

Tuy Bình An đã nói như vậy rồi nhưng Ôn Kiều vẫn rất đau lòng.

Bình An trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn chúng bạn đồng trang lứa rất nhiều, trí thông minh cũng cao hơn chúng, thường xuyên sẽ cảm thấy chúng quá ngây thơ cho nên không chơi cùng được. Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có một mình Hạ Xán là chưa bao giờ sợ bị Bình An chê bai hay ngớ lơ, cậu giống như một mặt trời nhỏ xoay quanh Bình An, kiên quyết làm bạn với Bình An.

Cho nên Ôn Kiều mới thích Hạ Xán như vậy.

Nhưng nếu như Bình An học chung với những đứa trẻ lớn tuổi hơn thì những đứa trẻ kia cũng rất khó hòa nhập chung với cậu bé.

Bình An nhìn ra được sự đau lòng và lo lắng của Ôn Kiều nhưng không biết nên an ủi chị như thế nào mới phải, thế nên cậu bé suy nghĩ một lát rồi nói: “Hạ Xán nói người có tài năng xuất chúng lúc nào cũng cô đơn thế nhưng em không cảm thấy cô đơn chút nào, em có chị rồi ạ.”

Ôn Kiều giật mình, ngay sau đó đôi mắt lập tức cong cong, cười tươi xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Đúng vậy, Bình An nhà chị chính là một thiên tài nhỏ đấy.”

Ai có thể ngờ được rằng gia đình bọn họ như vậy lại có thể sinh ra một thiên tài nhỏ.

Sau đó Ôn Kiều lại nghĩ, cô cần phải tiếp tục đối xử với Hạ Xán tốt hơn một chút.

Bình An thấy đã an ủi được cô rồi thì cũng yên tâm hơn, lại tiếp tục làm đề.

Ôn Kiều ngồi cùng Bình An một lúc thì điện thoại để trên bàn đã rung lên hai lần.

Cô cầm lên xem, khi thấy tên người nhắn thì ngẩn người, thế mà lại là Tống Thời Ngộ.

Ôn Kiều ấn mở giao diện tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn wechat Tống Thời Ngộ gửi tới: [Đặt đồ ăn]

Ngay sau đó, anh lại gửi cho cô một định vị, trông có vẻ như đây là địa chỉ chỗ anh ở, Ôn Kiều vô thức ấn mở định vị vị trí kia ra, thấy chỗ này cách quán năm cây số.

Thái độ Tống Thời Ngộ như vậy giống như thể tối hôm qua không hề xảy ra chuyện gì vậy.

Ôn Kiều hơi cau mày.

Bình An rất nhạy cảm ngẩng đầu lên: “Chị ơi, sao vậy ạ?”

Hàng lông mày đang cau lại của Ôn Kiều lập tức giãn ra, cô nói: “Không có chuyện gì đâu, có người tìm chị đặt đồ ăn thôi mà.”

Nếu có người đặt đồ ăn thì sao chị lại phải cau mày chứ?

Trong lòng Bình An hiểu rõ điều này nhưng cậu bé cũng biết, có một số chuyện cho dù cậu bé có hỏi thì chị cũng sẽ không nói cho cậu bé biết. Thậm chí nếu cậu bé hỏi thì sẽ chỉ làm chị cảm thấy khó xử, tăng thêm phiền não cho chị mà thôi, cho nên cậu bé coi như đây là sự thật, tiếp tục cắm cúi làm đề.

Ôn Kiều chắc chắn suy nghĩ của mình nên không còn do dự nữa, sau khi cân nhắc cách dùng từ một lúc, cô nhắn trả lời mấy chữ lạnh lùng như băng: [Xin lỗi, địa chỉ vượt quá phạm vi giao hàng nên sẽ không giao.]

Thật ra đơn hàng có giá trị từ một trăm đồng trở lên, đừng nói là năm cây số, cho dù có sáu hay bảy cây số thì cũng giao, huống chi chuyện buôn bán buổi trưa hôm nay ảm đạm như vậy.

Nhưng cô đã đưa ra quyết định sẽ không tiếp tục dây dưa, do dự nữa.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ Tống Thời Ngộ trả lời.

Khoảng chừng mười mấy giây sau, Tống Thời Ngộ đã nhắn tin trả lời.

“Được.”

Ôn Kiều không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là cảm xúc gì nhưng cũng không thể nào là cảm xúc nhẹ nhõm được.

Bình An lặng lẽ quan sát Ôn Kiều, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi ngẩn người, cậu bé hơi cau mày lại, cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu bé không biết.

Chị là người kiên cường như vậy, là ác mộng như thế nào mà có thể khiến chị khóc nức nở như thế? Khóc đau lòng như vậy?

*

Cuối tuần, thư ký Chu hiếm khi được hôm ngủ nướng.

Điện thoại để trên tủ đầu giường của anh ấy đột nhiên rung lên, ngay sau đó nhạc chuông điện thoại cài đặt riêng cho cuộc gọi từ Tống Thời Ngộ vang lên, anh ấy lập tức mở mắt ra, ngồi dậy cầm điện thoại lên, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài nghe máy.

Người nằm ngủ trong chăn bên cạnh anh ấy cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, giọng nói cũng bị chặn lại trong chăn, vang ra bên ngoài chăn giọng vẫn còn chút ngái ngủ, lại kèm theo cả sự bực bội: “Ai vậy? Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác.”

Thư ký Chu cầm điện thoại lên đi ra phía ban công: “Là sếp Tống.” Dừng một chút, anh ấy lại nói bổ sung: “Đã xế chiều rồi.”

Đỉnh đầu tóc tai rối bời của Lê Tư Ý ló từ trong chăn ra: “Tống Thời Ngộ? Không phải hôm nay là cuối tuần sao?”

Thư ký Chu không trả lời, đẩy cửa ban công ra đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lại tiện tay đóng cửa lại, lúc bấy giờ mới nhận điện thoại: “Sếp Tống.”

Giọng nói của Tống Thời Ngộ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Thư ký Chu, giúp tôi thuê một phòng ở gần đường số hai trên đường Tây Ngũ phố Đông.”

Đường Tây Ngũ?

Trong đầu thư ký Chu lập tức nghĩ đến quán đồ nướng ở đường số hai trên đường Tây Ngũ phố Đông kia.

“Được thôi sếp Tống, bao giờ anh chuyển vào ở?”

“Càng nhanh càng tốt.”

“Sếp Tống. Là anh ở hay bạn bè anh ở?”

“Tôi ở.”

“Vậy anh có yêu cầu gì không?”

“Trong phạm vi ba cây số đường số hai phố Đông là được, những cái khác anh cứ xem đó mà làm.”

“Được rồi sếp Tống, tôi sẽ nhanh chóng làm xong.”

“Vất vả anh rồi.”

Lê Tư Ý nhìn bóng lưng ngoài ban công của thư ký Chu, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cặp chân dài eo thon của anh ấy.

Một tuần trước, cô ấy lừa được thư ký Chu lên giường, lúc đầu cô ấy muốn ngủ một lần để rửa sạch nhục nhã, ai bảo hồi trước lúc ở quầy rượu thư ký Chu coi như không thấy sự quyến rũ của cô ấy, còn bảo cô ấy hãy tự trọng, bây giờ còn không phải bị cô ấy ngủ được rồi hay sao. Chỉ có điều ban đầu cô ấy định ngủ một lần rồi bỏ luôn, ai biết mơ mơ màng màng thế nào mà ngủ một lần lại lần nữa, đây đã là lần thứ ba của tuần này rồi.

Thư ký Chu đi từ ngoài ban công vào, nhìn thấy Lê Tư Ý nằm trên giường đã tỉnh lại thì nói: “Em có thể ngủ thêm một lúc nữa.”

Lê Tư Ý bực bội hỏi: “Tống Thời Ngộ gọi điện thoại cho anh làm gì? Cuối tuần mà còn phải làm việc hay sao?”

Thư ký Chu nói: “Sếp Tống bảo anh thuê phòng ở gần đường Tây Ngũ cho anh ấy.”

Lê Tử Ý sửng sốt một lúc, lập tức ngồi dậy từ trên giường, theo động tác ngồi dậy của cô ấy, cái chăn cũng trượt xuống, được cô ấy kịp thời kéo lên quấn quanh ngực: “Thuê phòng? Anh ấy thuê phòng làm gì? Cho ai ở?”

Ánh mắt thư ký Chu nhìn lướt qua trước ngực cô ấy, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên nhưng giọng điệu anh ấy vẫn hết sức bình tĩnh: “Đây là việc riêng của cá nhân sếp Tống, anh không có quyền tiết lộ cho em biết.”

Lê Tư Ý ngồi dựa vào giường nhìn thư ký Chu, trông thấy thư ký Chu ngậm chặt miệng không nói cô ấy lại cảm thấy có chút tức giận, đồng thời cũng lại cảm thấy dáng vẻ có đạo đức nghề nghiệp như này của anh rất có sức hấp dẫn.

Cô ấy hừ một tiếng: “Nếu như anh không nói, vậy chuyện anh ấy thuê phòng anh cũng đừng nên nói ra, nói úp úp mở mở nửa vời như vậy ra làm sao chứ, hơn nữa cho dù anh không nói thì em cũng tự đoán được.”

Thư lý Chu là người thuộc phái hành động, công phu mồm mép kém hơn Lê Tư Ý, thế là anh ấy lựa chọn không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.

Lê Tư Ý nằm trên giường lăn lộn một vòng, sau đó dùng tay chống đầu, tự nói với bản thân mình: “Đường Tây Ngũ, đó không phải gần cửa hàng của Ôn Kiều hay sao, cái này chẳng phải chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường ai ai đều biết sao. Chậc chậc, Tống Thời Ngộ làm như này là định nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng à… Này, anh muốn ra ngoài sao?”

Một lát sau, thư ký Chu đã thay sang quần tây áo sơ mi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Anh đến công ty môi giới một chuyến.”

“Chẳng phải hôm nay là cuối tuần hay sao?” Lê Tư Ý không vừa lòng phàn nàn nói.

Nghe cô ấy nói vậy, thư ký Chu cầm điện thoại nên cũng chỉ nhìn cô ấy một cái, dường như do dự một lúc, sau đó vẫn đi tới khom lưng hôn nhẹ một cái lên trán cô ấy: “Thư ký không có ngày nghỉ. Anh gọi đồ ăn cho em, em ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp.” Nói xong, anh ấy lập tức đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy cửa đã đóng lại, Lê Tư Ý mới giơ tay lên sờ vào chỗ mới được anh ấy hôn vừa nãy, khuôn mặt cô ấy có hơi nóng lên hây hây đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK