Sau mười giờ là lúc buôn may bán đắt nhất.
Mặc dù không có vị trí cho khách đợi bàn nhưng cả tám cái bàn bên ngoài quán ăn đều đã kín chỗ.
Tiểu Hoa đứng trước lò nướng xiên, nước da màu lúa mạch bị hơi nóng trong lò hun đến đỏ ửng.
Trần San San đứng ghi món ở bên ngoài, ghi xong cô ta đưa tờ danh sách cho Tiểu Hoa nướng xiên rồi lại quay đầu bảo Ôn Kiều: "Cần hai phần cơm rang, một phần thêm cay, một phần không cay, một phần ngao sốt cay thêm cay."
Ôn Kiều gật đầu, cô đứng trước bếp nấu, ngón áp út bên tay trái có dán một miếng băng keo cá nhân. Cô múc một thìa dầu bỏ vào trong chảo nóng, sau đó lại đập hai quả trứng vào, dùng muôi lớn đảo đều, đổ cơm đêm qua vào trong chảo rồi đảo cùng trứng gà. Chiếc muôi to nặng gần một cân, nếu như là một cô gái bình thường thì khó có thể đảo được hai lần nhưng cô lại làm nó rất nhanh.
Trần San San đi tới, bưng hai đĩa cơm rang đặt lên trên bàn.
Người ngồi ở bàn này là năm nam nữ trẻ tuổi, hai cô gái đều mặc quần áo hở rốn, trang điểm tỉ mỉ, có thể thấy rõ mấy người này mới đi bar về. Một cô gái trong số họ gọi hai phần cơm rang, một phần cơm rang hoàng kim, một phần cơm rang nước tương. Sau khi cơm rang được đặt lên trên bàn có thể thấy hạt cơm vàng óng, trên còn được trang trí thêm hành lá xanh biếc, bày trên chiếc đĩa sứ trắng tinh, nhìn bắt mắt khiến người ta thấy thích thú muốn chụp ảnh.
Cô gái vừa cầm điện thoại lên chụp ảnh vừa nói: "Lần trước Giai Giai dẫn tôi đến cửa hàng này, cơm rang ngon lắm luôn!"
Có người nói: "Trông khá đẹp mắt đấy."
Chờ đến khi cô ấy chụp ảnh xong những người khác mới cầm thìa lên múc bào bát của mình.
"Đừng thổi phồng nó lên thế chứ." Người này vừa nói vừa ăn một miếng, tiếp theo người đó kinh ngạc nhướng mi: "Ơ, cũng không tồi."
Những hạt cơm tơi không hề dính, dầu muối vừa đủ, đưa vào miệng đã thấy thơm, sự phối hợp giữa các nguyên liệu cũng vô cùng phù hợp. Giăm bông và rau củ đều thái hạt lựu, hòa quyện với cơm rang tăng thêm hương vị của món ăn. Món cơm rang mười lăm đồng này ăn ăn đứt món cơm rang bốn mươi đồng mà anh ta khen không ngớt lời trong khách sạn xa hoa nào đấy.
*
Mười giờ rưỡi đêm.
Trên tầng 23 tòa trung tâm Cát Sáng, vẫn còn mấy người đang tăng ca trong công ty.
Thang máy mở ra, Diêu Tông bước ra khỏi thang máy, trong tay còn mang theo hai túi to, một túi đựng thịt nướng, một túi đựng bia, anh ấy đặt chúng lên trên bàn làm việc: "Tôi xuống tầng mua đồ ăn khuya cho mọi người đây, mua cả ít bia lạnh nữa, mọi người uống nhưng đừng để say nhé."
Diêu Tông phóng khoáng bước về phía phòng làm việc trong tiếng hoan hô "cảm ơn sếp Diêu" của mọi người.
"Sếp Diêu." Thư ký Chu ở bên ngoài văn phòng đứng dậy.
"Sếp Tống có ở đây không?" Diêu Tông hỏi.
"Có ạ." Thư ký Chu nói.
Diêu Tông bước đến gõ cửa theo phép lịch sự rồi giơ tay đẩy cửa vào, với đôi mắt sắc bén, vừa bước vào bên trong anh ấy đã thấy Tống Thời Ngộ ngồi sau bàn làm việc, trong tay cầm một tấm danh thiếp, bao gồm cả việc thấy đây là một tấm danh thiếp giá rẻ với phông chữ màu vàng sáng nổi bật.
Anh ấy cũng có một tấm danh thiếp như thế này.
Chưa kịp nói gì,nhìn thấy anh ấy cái Tống Thời Ngộ đã bình tĩnh cất tấm danh thiếp kia vào trong ví.
Thư ký Chu ở đằng sau chu đáo đóng cửa văn phòng lại.
Anh ấy nhíu mày, coi như không nhìn thấy, đi qua nói: "Sếp Tống, cậu xong chưa đấy? Tôi thất tình rồi, ra ngoài uống một chén với tôi đi?"
Tống Thời Ngộ lạnh lùng nhìn anh ấy: "Một tháng thất tình ba lần mà vẫn chưa quen à?"
Diêu Tông bất mãn: "Này! Cậu đừng có mà rủa tôi, đây là lần đầu tiên trong tháng này mà."
Tống Thời Ngộ không có tâm trạng đùa giỡn với anh ấy, anh cầm điện thoại lên mở khóa, vừa nhìn một cái đã ấn tắt vì không nhìn thấy thứ mà mình muốn, trong mắt anh như mù mịt tựa sương mù.
Diêu Tông vẫn còn đang lải nhải: "Đã bao lâu hai chúng ta không uống một ly rồi hả? Lần cuối cùng chúng ta uống rượu với nhau là vào năm ngoái khi chuyển công ty đến đây đấy? Tôi..."
Tống Thời Ngộ đứng dậy cầm áo vest: "Đi."
Diêu Tông: "?"
Diêu Tông sửng sốt một giây mới phản ứng lại được, anh ấy đuổi theo: "Này, không phải chứ, sao hôm nay cậu lại đồng ý dễ như vậy?"
Tống Thời Ngộ vẫn bước về phía trước với khuôn mặt không cảm xúc: "Tôi thấy cậu phiền quá."
Diêu Tông đúng lý hợp tình đáp trả: "Bình thường tôi cũng làm phiền cậu như vậy mà, cũng đâu thấy cậu nhanh gọn dứt khoát như vậy?"
...
Thứ tư quán bar trên đường Tây Ngũ không bận rộn như những ngày cuối tuần song hoạt động kinh doanh vẫn khá tốt, chiếm sáu đến bảy mươi phần trăm so với lượng khách cuối tuần.
Quán bar X này mới mở một năm đã trở thành nơi kinh doanh tốt nhất trên con đường này, chưa đến mười giờ đã chật kín chỗ. Ngay lối vào quán có một khu vực xếp hàng và vài nam nữ trẻ tuổi trang điểm đậm đang xếp hàng ở đó.
Khi Diêu Tông và Tống Thời Ngộ đến, họ đã lái xe thẳng vào bên trong.
Thậm chí nhân viên bảo vệ còn không hỏi lấy nửa câu.
Có anh chàng lập tức bất mãn hỏi: "Tại sao bọn họ có thể đi thẳng vào bên trong như thế?"
Mặt nhân viên bảo vệ không hề thay đổi: "Đó là ông chủ của chúng tôi."
"..."
...
Diêu Tông là chủ sở hữu một nửa quán bar này, hơn nữa anh ấy còn là người bỏ vốn tương đối nhiều, khi không có việc gì làm thì hầu như đêm nào anh ấy cũng đến, trong quán có phòng dành riêng cho anh ấy.
Lần cuối cùng Tống Thời Ngộ đến quán bar của Diêu Tông là lúc khai trương một năm trước, anh đến ủng hộ bạn.
Tống Thời Ngộ không thích uống rượu, ngoại trừ lúc xã giao ra thì hiếm khi anh uống một giọt nào, lần trước anh uống rượu để chúc mừng công ty kêu gọi đầu tư thành công. Văn phòng công ty cũng chuyển từ rìa trung tâm thành phố đến tòa trung tâm Cát Sáng. Đã lâu lắm rồi họ mới có dịp ngồi uống rượu trò chuyện như thế này, Diêu Tông rất hào hứng nhưng tiếc là Tống Thời Ngộ ngồi ở đối diện lại không được như thế, anh chỉ nhấp một ngụm rượu rồi chẳng nâng ly lên nữa.
Thật ra ngoại hình của Diêu Tông khá thu hút, đôi mắt đào hòa, trên môi luôn nở nụ cười bất cần, phong cách ăn mặc cũng phù hợp với gu thẩm mỹ thời thượng của giới trẻ ngày nay. Hơn nữa trên người anh ấy còn thở ra mùi tiền, như chìa khóa xe Ferrari vứt bừa trên bàn này vậy, chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ xinh đẹp muốn đến bắt chuyện.
Tống Thời Ngộ ngồi ở một bên khác lại đối lập hoàn toàn, anh mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, tóc tai chải chuốt cẩn thận, thoạt nhìn không giống như đến quán bar uống rượu mà là đến tham dự một cuộc họp thương nghiệp. Nhưng dưới ánh sáng mờ ảo thì khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao quý toát ra từ người anh lại khó mà bỏ qua, tỏa ra sức hấp dẫn khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi lịch sự, nhã nhặn từ chối cô em xinh đẹp thứ ba đến bắt chuyện, cuối cùng Diêu Tông không thể nhịn được nữa, phát cáu với Tống Thời Ngộ cứ liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Rốt cuộc cậu đang đợi tin nhắn của ai?"
Đối với Tống Thời Ngộ thì điện thoại chỉ là một công cụ để làm việc chứ không dùng để xã giao hay giải trí, nếu không vì công việc thì anh rất ít khi xem nó, vậy mà tần suất xem điện thoại tối nay của anh đã vượt qua số lượng của mấy ngày.
Hơn nữa càng nhìn sắc mặt anh lại càng sầm sì, khí lạnh trên người càng thêm nặng nề hơn, các cô gái xinh tươi đến bắt chuyện đều sẵn sàng ra tay nhưng tất cả bị bầu không khí lạnh lẽo xung quanh anh làm sợ hãi không dám hó hé.
Tống Thời Ngộ bình tĩnh ấn tắt điện thoại: "Không có."
Diêu Tông không tin: "Cậu nhìn điện thoại đến mức sắp đục một cái lỗ trên màn hình rồi mà còn nói không có à?"
Tống Thời Ngộ im lặng hai giây, bỗng nhiên anh cầm điện thoại đứng dậy: "Tôi đi gọi điện thoại."
Diêu Tông: "?"
*
Cùng lúc đó, Ôn Kiều ở trong quán ăn bận đến mức chân không chạm đất, không chỉ phải làm việc mà còn phải ứng phó với Hạ Trừng gây thêm phiền phức ở bên cạnh.
Hạ Trừng là con trai lớn nhất của Tạ Khánh Phương, thân cao khoảng 1m84, Ôn Kiều biết rõ chiều cao của anh ấy vì Tạ Khánh Phương cảm thấy tự hào về điều này, thường xuyên nhắc đến.
Hạ Trừng và Hạ Xán giống nhau, ngoại hình đều giống ba hơn giống mẹ, anh ấy trắng trẻo, cao ráo mang phong cách Tây. Tuy là mắt một mí nhưng không hề nhỏ một chút nào, mí mắt chỉ có một lớp mỏng, lông mi cực dài làm nổi bật lên tròng mắt đen sáng ngời, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn vừa phải. Hơn nữa Hạ Trừng còn cao, da trắng, là một anh chàng đẹp trai nổi bật giữa đám đông.
Tháng trước, anh ấy phụ việc trong quán cơm của Tạ Khánh Phương, bị một khách trong tiệm quay lén đăng lên mạng, trở thành hiện tượng mạng trong một khoảng thời gian, phút chốc không ít người nghe danh mà đến quán cơm cá nướng của Tạ Khánh Phương để được ngắm Hạ Trừng, khi Tạ Khánh Phương nhắc đến những chuyện này đều lộ vẻ tự hào.
Từ nhỏ thành tích của anh ấy vẫn luôn tốt, mới tốt nghiệp đại học Lâm Xuyên đã vào một công ty mới thực tập, hôm nay anh ấy mời nhóm bạn đi ăn khuya chúc mừng nên chọn quán ăn của Ôn Kiều.
Nhưng mà anh ấy không ngồi cùng bạn bè mà chạy thẳng vào bên trong quán ăn trò chuyện với cô.
"Ôn Kiều, tối nay cô bận lắm à?" Hạ Trừng bước đến cạnh Ôn Kiều hỏi.
Rõ ràng anh ấy nhỏ hơn Ôn Kiều vài tuổi nhưng lại luôn gọi thẳng tên Ôn Kiều.
Ôn Kiều có nói nhưng anh ấy cũng có lý do thoái thác của riêng mình: "Cô gọi mẹ tôi là chị Phương, tôi gọi cô là chị khác nào không hợp vai vế đâu? Nếu phải gọi thì cũng phải gọi là dì, dì Ôn."
Sau nhiều lần như vậy Ôn Kiều cũng quen rồi.
Lúc Hạ Trừng chủ động yêu cầu giúp đỡ lần thứ ba, anh ấy cũng định cầm dao chuẩn bị cắt dưa chuột giúp cô, Ôn Kiều bước đến giật lấy con dao trong tay anh ấy.
Cô bận rộn cả tối, người nóng bừng, nhớp nháp nên cũng không có kiên nhẫn như thường lệ, giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn: "Ở đây không cần cậu giúp, cậu ra ngoài chiêu đãi bạn bè đi."
Hạ Trừng hơi sửng sốt, nhìn cô một cái rồi tủi thân bảo: "Tôi nghĩ cô bận rộn quá nên mới..."
Khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú của anh ấy lộ vẻ vô tội và tủi thân, hàng mi dài rũ xuống như một con chó lớn vẫy đuôi, muốn giúp nhưng lại bị từ chối một cách tàn nhẫn, khiến người khác mềm lòng không thể tức giận nổi nữa.
Chủ yếu vì khuôn mặt của anh ấy đẹp trai làm người ta không nỡ trách.
Ôn Kiều cũng không thể tránh khỏi mà khoan dung với trai đẹp, hết cách, cô đành dịu giọng: "Cậu cứ ra ngoài ngồi với bạn bè là được, tôi đang bận."
Hạ Trừng thấy cô có vẻ dịu hơn thì vui vẻ nhếch miệng cười trộm, anh ấy cũng biết chuyển biến tốt nên thu tay: "Vậy tôi ra ngoài tiếp đãi bạn bè đây."
"Chờ chút." Ôn Kiều gọi lại.
Hạ Trừng lập tức xoay người: "Hả?"
Ôn Kiều nhìn anh ấy mỉm cười: "Chúc mừng cậu vì đã tìm được việc."
Hạ Trừng ngẩn người, sau đó cũng mỉm cười với cô, nụ cười tỏa nắng: "Cảm ơn."
Hai người trong quán ăn không hề chú ý đến, Tống Thời Ngộ đứng cạnh cửa sổ sát đất ở cửa hàng tiện lợi 24h đối diện, đang lạnh lùng chăm chú nhìn cảnh tượng đó.
*
Quán bar.
Người phụ nữ mặc váy ngắn hai dây màu đen gợi cảm, đi tới ngồi xuống vị trí Tống Thời Ngộ đã từng ngồi, thản nhiên bắt chéo đôi chân thon dài, khẽ lắc đầu để lộ mái tóc xoăn đen dài vô cùng quyến rũ. Hai hàng lông mày hoang dã được kẻ cẩn thận khẽ nhướng, cô ấy không thèm quan tâm đến cô gái xinh đẹp ngồi đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy thù địch mà hỏi Diêu Tông đang ôm thắt lưng gái: "Tống Thời Ngộ đâu rồi? Cậu nói anh ấy đến đây rồi bảo tôi ghé qua chào hỏi cơ mà? Người đâu?"
Một tay Diêu Tông ôm gái, tay còn lại giơ lên nhìn đồng hồ: "Hai mươi phút trước cậu ấy nói đi gọi điện thoại, đến giờ vẫn chưa về thì chắc sẽ không quay lại nữa đâu."
Lê Tư Ý nói: "Tôi vừa đi từ ngoài vào, đâu thấy cậu ấy."
Diêu Tông không nói gì, chỉ tiện tay rút một tấm danh thiếp ra: "Chắc là đến đây rồi."
Lê Tư Ý nhanh chóng bắt lấy, hỏi lại theo phản xạ: "Cái gì vậy?" Sau đó cô ấy mới nhận ra thứ mình đang cầm là một tấm danh thiếp gọi đồ ăn ngoài, cô ấy quay sang nghi ngờ hỏi: "Đưa cho tôi cái này làm gì?"
Diêu Tông thì thầm vài câu bên tai em gái kia rồi buông rồi, cô nàng hơi bất mãn, bĩu môi đứng dậy rời đi, trước khi đi còn tặng cho Lê Tư Ý một ánh mắt khiêu khích.
Lê Tư Ý không thèm quan tâm mà chỉ đổi chân bắt chéo, chờ cô nàng kia đi mới nghiêng người về phía trước, chống cằm hỏi: "Lần trước là hotgirl mạng đúng không? Thay đổi nhanh như thế cơ à?"
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt của Diêu Tông tối sầm lại, buồn bực nói: "Đừng nói nữa, mới yêu nhau được nửa tháng mà cô ta đã muốn tôi mua xe cho." Nói xong câu đó, anh ấy đột nhiên rướn về phía trước, kề sát khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần Lê Tư Ý: "Cậu nhìn tôi này, mặc dù tôi không có dáng vẻ "hại nước hại dân" như Tống Thời Ngộ nhưng vẫn được mà đúng không? Một tuần tôi đi tập thể hình ba lần, không có cơ bụng tám múi thì cũng có sáu múi. Tôi đẹp mặt đẹp thân, gu thẩm mỹ tốt, có phải là một tay giàu xổi đâu mà tại sao ai cũng đến với tôi vì tiền vậy? Sao lại không thể ham muốn khuôn sắc đẹp và thân hình của tôi cơ chứ?"
Lê Tư Ý tát vào mặt Diêu Tông, tuyệt tình đẩy anh ấy ra, không chút lưu tình giễu cợt: "Cậu Diêu, cậu không biết hôm nay danh tiếng của cậu đã tệ đến mức nào rồi à? Bây giờ gái nhà người ta không còn ngây thơ dễ dụ như xưa nữa, người ta sẽ không mong mình trở thành người cuối cùng của cậu. Dù sao cũng phải chia tay, nếu không nhận được chút lợi ích nào thì có còn là con người không? Hơn nữa, nếu muốn tìm kiếm tình yêu đích thực của mình bằng khuôn mặt và dáng người thì ở đây có biết bao anh chàng đấy, người ta không tìm những người như vậy mà lại tìm người lớn tuổi như cậu ư? Cậu còn có tiền để người ta nhắm tới là tốt lắm rồi, nên đừng so đo nhiều thế."
Diêu Tông nghe thấy vậy thì sầm mặt, vẫn thấy oan uổng: "Già? Tôi chưa đến 30 tuổi thì làm sao mà già được hả?"
Lê Tư Ý nhíu mày bảo anh ấy đối mặt với sự thật: "Cậu không biết loại hình được yêu thích nhất bây giờ là chó sói nhỏ* và chó con** à?" Cô ấy nói vậy vì lười không muốn bình phẩm về đời tư của bạn, cầm tấm danh thiếp kia lên quơ quơ: "Rốt cuộc thì đây là cái gì vậy?"
*Chó sói nhỏ: được dùng để miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng, độc đoán, tuy còn trẻ nhưng họ mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn.
**Chó con: một thuật ngữ chung dành cho những cậu trai trẻ, dính người, dễ thương và tỏa nắng.
Sự chú ý của Diêu Tông lập tức chuyển đến tấm danh thiếp này: "Cậu và Thời Ngộ quen biết nhau từ nhỏ, cậu biết ai tên Ôn Kiều không?"
Lê Tư Ý nghe thấy cái tên này thì biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi, bàn tay đang lật tấm danh thiếp cũng khựng lại, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên: "Ôn Kiều? Làm sao cậu biết cậu ấy?"
Trong phút chốc, hai mắt Diêu Tông sáng ngời, anh ấy lập tức sáp lại gần: "Quả nhiên cậu biết cô ấy! Cô ấy là ai? Mối quan hệ giữa Thời Ngộ và cô ấy là như thế nào?"
Đột nhiên Lê Tư Ý phản ứng lại, nhìn tấm danh thiếp trong tay sau đó lại ngẩng đầu, hơi không chắc chắn hỏi: "Đây là danh thiếp của Ôn Kiều à? Cậu đã từng gặp cậu ấy chưa?"
Diêu Tông sốt ruột ngồi thẳng dậy: "Cậu nói cho tôi biết trước rốt cuộc Ôn Kiều này là thần thánh phương nào đi!"
Lê Tư Ý cầm danh thiếp, chậm rãi tựa lưng vào ghế sofa phía sau, đôi mắt hồ ly thoáng qua vẻ âm u, chậm rãi mỉm cười: "Là mối tình đầu của Tống Thời Ngộ."
Diêu Tông đứng hình mất hai giây, sau đó mặt lộ đầy vẻ chấn động.