• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, trời xanh vời vợi.

Cô mặc áo hoodie màu xám nhạt và quần jeans, đeo túi tote, đầu đội mũ mỏ vịt, so với lần đầu tiên gặp lại thì hôm nay cô ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều.

Một dãy của con đường này là những ngôi nhà gỗ với kiến trúc độc lạ, cửa sổ màu sắc sặc sỡ, bán vài món đồ thú vị.

Hứa Tuế quay lưng về phía bên này, tay trái đưa vào cửa sổ, đang để cho chủ tiệm đeo gì đó lên cổ tay cô.

Trần Chuẩn đi qua: “Đến sớm thế à?”

Hứa Tuế quay đầu: “Cũng mới vừa đến thôi.”

“Mua gì thế?”

“Vòng tay.” Hứa Tuế rụt tay về, trên cổ tay cô là vòng thắt trái thơm phối hai màu lam và xám. Cô giơ tay ra hiệu với cậu, vòng tay trượt từ cổ tay xuống phần cánh tay.

Trần Chuẩn vô thức đút tay vào túi quần rồi đứng đó, cậu cũng đeo một sợi, nhưng chưa chắc cô đã nhớ.

Hứa Tuế lấy tờ một trăm đồng ra trả tiền.

Chủ tiệm không có tiền lẻ, hỏi cô có thể trả qua ví điện tử không.

Cô cúi đầu lục điện thoại trong túi.

Trần Chuẩn khom lưng, nhìn chủ tiệm qua cửa sổ: “Bao nhiêu thế?”

“Ba mươi đồng.”

Trần Chuẩn móc trong túi ra mấy tờ tiền lẻ xếp lung tung, cậu lấy một tờ mười đồng và một tờ hai mươi đồng đưa cho chủ tiệm.

Hứa Tuế dừng không tìm điện thoại nữa, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cảm ơn, chố nữa có tiền lẻ sẽ trả cho cậu.”

“Không cần.” Trần Chuẩn chỉ về phía trước: “Đi thôi.”

Mười giờ sáng, không quá nhiều người đi mua sắm.

Tiệm bán đồ thú cưng nằm trên đường Đường Môn giao với đường Bộ Hành. Hai người đi không nhanh, giữa hai người cách nhau một cánh tay, phía sau có xe điện chở khách tham quan bóp còi, Trần Chuẩn nhích sang bên phải một bước, cánh tay chạm vào vai Hứa Tuế.

Xe điện chậm rãi chạy qua.

Trần Chuẩn cũng chẳng lùi sang chỗ cũ, cậu đi sát vào người cô.

Hứa Tuế hỏi: “Còn mặc áo thun ngắn tay à, không lạnh hả?”

“Cũng bình thường.”

“Hôm qua về đến nhà trễ lắm đúng không?”

“Không trễ, còn trò chuyện với Lão Trần một hồi.” Trần Chuẩn nghiêng đầu: “Chó thế nào rồi? Còn sủa nhiều không?”

“Đỡ nhiều lắm rồi, nó ngủ ngon lắm.”

Chó tự biết nhận ổ, hôm qua bé hô tự vô ổ mà ngủ. Hứa Tuế tìm thêm mấy cái áo mỏng đắp lên người nó, ban đầu con lo không biết nó có hầm không, cứ cách một lúc là đi xem sao, mấy cái áo bên trên còn bình thường lắm, chỉ có khe hở ở bên có trồi ra cái mũi be bé.

Cô tắt đèn, lặng lẽ về phòng.

Ban đầu nó rầm rì rầm rì một hồi, sau đó thì cũng đi ngủ.

Trên đường Đường Môn có tổng cộng sáu bảy cửa tiệm thú cứng, Hứa Tuế thường qua chỗ này, nhưng thế mà chưa từng để ý đến.

Trần Chuẩn dắt cô đến một cửa hàng trong số đó, chắc hẳn là khách quen, nhìn có vẻ thân thiết với chủ tiệm lắm.

Cậu không hỏi ý kiến của Hứa Tuế, cậu chọn ổ chó màu đậm không dễ dơ, khay cơm, khay nước, dây xích và lược các thứ cũng chọn theo thẩm mỹ của mình.

Chủ tiệm là phụ nữ, nói nói cười cười một lúc, chụm đầu hỏi Trần Chuẩn: “Cô gái kia là ai thế?”

Trần Chuẩn chọn thêm vài đồ chơi cho chó: “Bạn.”

“Bạn gái à?”

Cậu không trả lời, quay đầu nhìn Hứa Tuế, cô đang ngắm chú mèo lông dài trong lồng.

Chủ tiệm coi như cậu im lặng là thừa nhận, trước khi đi thì vỗ vai cậu: “Xinh đó.”

Trần Chuẩn vò đầu.

“Hứa Tuế.” Cậu ngoắc ngoắc tay với cô: “Chị đến đây.”

Hứa Tuế đi đến ngồi xổm bên cạnh cậu.

Tần Chuẩn để một túi thức ăn cho chó trước mặt cô, chỉ vào bảng thành phần trên bao bì: “Mấy cái phía trên đều là thịt, cũng coi như là nguyên liệu thật. Hàm lượng đạm thô có thể đạt tầm bốn mươi phần trăm trở lên, có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho chó.” Ngón tay cậu lướt vào một hàng khác, chỉ chỉ trên đó: “Nguyên liệu không chứa ngũ cốc, khó dị ứng hơn. Xưởng sản xuất này là xưởng sản xuất lớn nhất trong nước, cho ăn cái này sẽ yên tâm hơn.”

Chữ hơi nhỏ, mắt Hứa Tuế yếu, phải lại gần để nhìn.

Đuôi tóc của cô lướt qua tay cậu, nhẹ nhàng mềm mại, hệt như lông vũ.

Lông tơ trên người Trần Chuẩn dựng đứng hết lên.

“Hàng Quốc tế thì tốt hơn không?” Hứa Tuế nhìn cậu hỏi.

Trần Chuẩn lấy tay còn lại vuốt vuốt tay mình, âm thầm hất tóc cô ra khỏi tay mình. Cậu hắng hắng giọng, “Phải coi vào khả năng kinh tế của chị, thật ra trong nước thức ăn cho chó cũng có mấy hãng lớn, tiếng tăm cũng tốt thì cũng được rồi.” Cậu nhìn vào mắt cô: “Lần sau cứ chọn như vậy, nhớ chưa?”

Hứa Tuế gật đầu.

Sau khi trả tiền thì để lại địa chir, hcủ tiệm sẽ gửi thằng đồ đến nhà Hứa Tuế.

Đi loanh quanh mua đồ cho chó xong đã đến giờ trưa, Hứa Tuế và Trần Chuẩn cùng nhau đến đây là do muốn mời cậu ăn cơm, gần đây có rất nhiều quán ăn ngon, cô bèn dừng bên đường hỏi ý kiến của cậu.

Ở góc đường có một tiệm mỳ sợi, khách khứa ra vào liên tục.

Đã lâu lắm rồi Hứa Tuế không ghé qua những hàng quán ven đường như vậy, ngửi mùi thức ăn bay thoang thoảng, khiến cô bất giác nuốt nước miếng.

“Gọi đại món gì là được rồi.” Trần Chuẩn nói.

“Món Nhật? Thịt nướng? Hay là món Trung?”

“Tội tình gì, ăn gì mà không được.”

“Chọn một món.”

Trần Chuẩn nâng mí liếc nhìn góc đường: “Ăn mì sợi đi.”

Thế mà lựa chọn này lại hợp ý Hứa Tuế, nhưng nếu đã mời cậu, thì hình hơi qua loa: “Đừng khách sáo, đừng tiết kiệm dùm tôi.”

Cậu lại hỏi: “Chị đi gì đến đấy?”

“Lái xe.”

“Chìa khóa xe.” Cậu đã tiến lên trước một bước, quay đầu đưa tay với cô: “Dắt chị đi ăn chỗ khác, đồ ăn ngon lắm.”

Quán mì sợi đó cậu đã ăn cùng Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu mấy lần, tiệm ở một tòa lầu văn phòng, nói ra thì khá gần nhà Hà Tấn, quán ăn sạch sẽ, khách hàng cũng nhiều lắm.

Trần Chuẩn chọn một phần ăn hai người.

Hứa Tuế nhìn bàn bên cạnh, phần ăn cho một người không nhiều lắm, nên cũng gọi luôn phần ăn hai người.

Lúc đợi món, hai người không nói được mấy câu.

Trần Chuẩn cúi đầu bấm điện thoại, Hứa Tuế chán quá nên ngồi quan sát thiết kế trong tiệm.

Không biết qua bao lâu, Trần Chuẩn: “Nhìn gì đó?”

Hứa Tuế nhìn cậu, nhếch môi ra hiệu sau lưng cậu: “Cậu kia đẹp trai lắm.”

Trần Chuẩn nhìn cô, nghiêng đầu, nhà bếp phía sau và nhà hàng phía trước cách nhau một tấm thủy tinh, có một chàng trai đang đứng nghiêng, đang bỏ rau củ vào nồi với gương mặt không chút biểu cảm. Nhìn chàng trai kia có vẻ chạc tuổi cậu, mặc áo ba lỗ màu xám, cánh tay để trước ngực toàn là mồ hôi.

Chuông cửa vang lên tiếng “tính tang”, có vài cô gái ăn vận nhìn rất chuyên nghiệp đầy cửa vào.

Chàng trai kia ngẩng đầu nhìn, gương mặt Poker* lập tức thay đổi. Cậu ta cho thức ăn vào nồi, chùi tay vào quần, rồi vén rèm đi ra.

Trần Chuẩn không nhìn nữa: “Chị bị mù à.”

“Cậu mới mù ấy.” Hứa Tuế nhất thời không nhịn được mà cương lại.

Trần Chuẩn giễu cợt: “Mặt liệt một cách nghiêm trọng, còn bảo không mù?”

Hứa Tuế cởi mũ mỏ vịt đặt sang bên cạnh, không thèm để ý đến cậu.

Hai phần mì sợi lần lượt được mang lên, hai người chia đều một chai giấm nhỏ, rồi mạnh ai nấy múc mấy muỗng ớt và cho thật nhiều dầu mè, tự làm nước chấm, vớt mì sợi ra rồi nhúng vào ăn.

Cả hai đều là người có khẩu vị nặng, cách ăn uống cũng giống nhau.

Bỗng chốc cứ như quay lại thời đi học, lúc đó ở Thuận Thành, trường cấp ba của cô và trường cấp hai của cậu chỉ cách nhau một bức tường, đối với họ mà nói việc cùng nhau ăn cơm ở hàng quán nhỏ ngoài trường là một việc vô cùng bình thường, vô cùng tự do.

Họ không dành hơi sức đâu để nói chuyện, chỉ tập trung ăn thôi.

Trần Chuẩn lại gọi nhân viên phục vụ cho thêm một chai giấm, hỏi Hứa Tuế: “Thấy đồ ăn như thế nào?”

Hứa Tuế gật đầu: “Ngon lắm.”

“Muốn thêm giấm không?”

Cô gật đầu, nhưng không lấy chai giấm, mà đẩy thẳng bát qua đó.

Ăn sắp hét thì bắt đầu nóng, Trần Chuẩn cuộn tay áo, cổ chân trái vắt lên đầu gối chân phải, nghiêng ngựa dựa lên mặt bàn, đầu tóc toàn là mồ hôi.

Đầu lưỡi Hứa Tuế vừa cay vừa tê, bên cạnh là một đống khăn giấy cô đã dùng, có cái lau mồ hôi, cũng có cái lau nước mũi, đã lâu lắm rồi cô mới ăn được một bữa mà không cần phải giữ kẽ như vậy.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn hỏi: “Có muốn làm tình nguyện viên không?”

Hứa Tuế gắp một đũa đậu hủ cắt sợi: “Tình nguyện viên trung tâm cứu trợ của các cậu?”

Trần Chuẩn; “Ừm.”

Hứa Tuế nói: “Chưa từng nghĩ đến.”

Trần Chuẩn thả chân xuống, ngồi thẳng người: “Áp lực công việc của người thành phố khá lớn, coi như là một cách giải tỏa và gửi gắm.” Cậu dừng tầm mấy giây, nhìn cô nói: “Còn có thể trị chứng thất tình.”

Hứa Tuế nhai chậm lại, bữa tối hôm đó về Thuận Thành, quả nhiên là Trần Chuẩn chưa ngủ, có vẻ cô và mẹ nói gì cậu đều nghe hết rồi.

Trần Chuẩn bổ sung: “Tôi thử rồi, hiệu quả lắm.”

Hứa Tuế không nghĩ nhiều về ý tứ trong lời cậu nói, cô ăn chầm chậm, không tiếp lời.

“Tôi nhớ trước đó chị cũng muốn làm những việc cứu trợ.” Trong bát của Trần Chuẩn chỉ còn mấy cọng rau, cậu đảo vài cái rồi kéo sang một bên, rút khăn giấy lau miệng: “Suy nghĩ thử đi.”

Thật ra Hứa Tuế khá là rung động: “Mỗi lần cứu trợ đều phải đi.”

“Xem cô rảnh không, ai rảnh thì người đó đi.”

Trong nồi đất con cả nửa phần mì, nhưng cô đã lửng bụng rồi.

Ăn thêm mấy đũa, Hứa Tuế hỏi cậu: “Lúc đó sao cậu lại tìm được Tam Hữu vậy?”

Trần Chuẩn nhếch mày, cô nghe lời cậu thiệt, thế mà đặt tên là Tam Hữu. Cậu tỉnh bơ, nói: “Trước ngày tổ chức nhận nuôi có họp một lần, địa điểm là một quán ăn nhỏ ở đường Tam Hữu. Sau khi kết thúc ra khỏi quán, thì thấy nó đang xin ăn ở ngay hàng thịt nướng, có người quăng cho nó mấy miếng xương gà, đường ruột của Poodle khá yếu, lỡ mà nuốt thì sẽ bị thủng ruột.”

“Vậy nó có ăn không?”

“Tôi đá mấy miếng xương đó ra ngoài.”

Cô hỏi tiếp: “Gần đó có một tiệm lẩu do người Trùng Khánh mở?”

Cậu nói: “Đường đối diện.”

Có nhiều chuyện khéo đến nỗi cứ như được sắp đặt vậy, Hứa Tuế đặt đũa xuống: “Tôi gặp nó ngay con hẻm sau tiệm lẩu đó.”

Bỗng nhiên Trần Chuẩn bật cười, “Chị từng gặp nó, không cứu được, tôi lại gặp nó, cứu nó về đây. Ngày nhận nuôi chị lại gặp được nó, bây giờ nó thuộc về chị.” Cậu thong thả nói hai chữ: “Duyên cả.”

Móng tay ngón giữa của Hứa Tuế vô ý đâm vào đầu ngón tay cái, cô cúi đầu nhìn: “Thế nên cảm ơn cậu.”

Trần Chuẩn cười như không cười: “Không cần khách sáo.”

Cô đứng dậy đi thanh toán.

Mắt Trần Chuẩn nhìn theo bóng lưng cô, cậu nhét điện thoại vào túi quần, đi qua bên kia lấy túi và nón của cô, đi đến hỏi: “Chiều nay có bận gì không?”

“Làm gì?”

Cậu đội ngược vành mũ lên đầu cô: “Đoan Ngọ đang ở trung tâm, không đi thăm nó à?”

Hứa Tuế hỏi: “Nó khỏe không?”

“Lớn tuổi rồi, năm ngoái phát hiện nó rụng hai cái răng, ăn hơi chậm, những phương diện khác thì vẫn ổn.” Tay Trần Chuẩn chống lên quầy thu ngân, dừng một lúc: “Lần đó gặp trong thang máy, nó vẫn nhận ra chị.”

Hứa Tuế tháo mũ, ngón tay vuốt tóc, rồi xoay ngược vành mũ lại đội lên. Tối đó còn có Hà Tấn, cô vẫn nhớ.

Vào Tết Đoan ngọ năm lớp mười một, đó là lần đầu tiên cô và Trần Chuẩn gặp Đoan Ngọ, lúc đó người nó đầy bùn đất, người gầy giơ xương, chân trước bên phải bị bẫy thú quập lấy, nó cứ lôi đi như vậy, máu tươi chảy thành dòng, không biết đã phải chịu biết bao đau đớn.

Ấn tượng đầu tiên của Hứa Tuế là chú chó này nhìn hung dữ quá, mõm cực to, cứ như chỉ cần ngoạm một phát là đứt cổ người ta vậy. Sau này tiếp xúc nhiều, mới phát hiện nó ngoan hiền chết đi được, vừa đáng yêu lại thích bám người, tác dụng của cái mõm đó chỉ có ăn và uống nước thôi.

Hứa Tuế sắp quên luôn cảm giác khi vuốt lông cho nó rồi: “Xa không?”

“Lái xe thì tầm bốn mươi phút.”

Hứa Tuế gật gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người rời khỏi tiệm mỳ, đến đường đối diện để lấy xe.

Ở trước đèn xanh chuyển đèn đỏ, Trần Chuẩn giơ tay chặn Hứa Tuế lại, hai người dừng trước vạch qua đường.

Cảm giác như có ai đang nhìn sang phía này, Hứa Tuế ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Hà Tấn. Anh ta ngồi trên xe, nhìn cô chằm chằm, mấy giây sau, nghiêng đầu sang nhìn Trần Chuẩn.

Biểu cảm của Trần Chuẩn rất bình tĩnh, cứ như đang nhìn người xa lạ vậy.

Hà Tấn chậm chạp không phản ứng, mãi cho đến khi phía sau có người giục, anh ta mới không nhìn nữa, một chân đạp chân ga rồi lái đi mất.

Đèn đường chuyển xanh, Trần Chuẩn nói: “Đi thôi.”

“Chìa khóa xe tôi đâu?”

Trần Chuẩn lấy từ trong túi quần ra: “Khi nãy chị…”

“Làm sao thế?” Cảm xúc của cô không có thay đổi gì.

“Không sao hết.” Trần Chuẩn lắc đầu.

Lần này Hứa Tuế lái xe, Trần Chuẩn chỉ đường.

Nhưng đang đi đường thì xảy ra sự cố, đi được nửa đường, Trần Chuẩn nhận được điện thoại bên trung tâm, nói bãi rác cạnh cầu Vĩnh an có một chú Collie bị bỏ rơi, giờ chỉ còn thoi thóp, hi vọng họ có thể hỗ trợ người đến xem thử.

Trần Chuẩn gửi tin nhắn thoại vào nhóm, hỏi bây giờ có ai đến được không.

Anh Hoa trả lời cậu.

Không lâu sau, Triệu Nghệ Hàm cũng nói cô đang rảnh.

Chỗ của họ không xa cầu Vĩnh An là bao, Hứa Tuế quay đầu ở phía trước, rồi quẹo sang phải, chừng một phút là đến rồi.

Người báo tin dẫn họ đến gần bãi rác, họ không đi theo giúp đỡ, chỉ đứng nhìn từ xa.

Quản lý khu vực này không đủ tiêu chuẩn, những cái thùng rác không thể phân biệt màu sắc nhét đầy rác sinh hoạt, cao lên hình chóp, cao cỡ thân người. Ngay cả nắp cũng không có, rác rến bên trong sắp rớt ra ngoài, nước thải lên màu xanh theo khe hở của viên gạch chảy ra ngoài, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối không cách nào hình dung được.

Trần Chuẩn quay đầu hỏi: “Ở đâu?”

Người đó đi lên trước hai bước, chỉ vào ngách trái: “Đi vào, vào trong, đằng sau bức tường.”

Trần Chuẩn kéo ống quần qua bắp đùi, mở đèn pin điện thoại, “Chị đứng im.”

Hứa Tuế dừng chân, mở miệng ra là có cảm giác như đống rác kia chui vào cổ họng. Cô cố chịu: “Để tôi rọi cho.”

Trần Chuẩn đánh tay ra sau đưa điện thoại cho cô, men theo bức tường leo sang bên kia.

Hứa Tuế giơ cao tay, cố lại gần một chút.

Trần Chuẩn phát hiện ra vị trí của chú chó, phần mông của nó quay sang cửa, nghiêng đầu, đang yên lặng nhìn cậu, không la lối không ồn ào.

“Có không?” Hứa Tuế hỏi.

Trần Chuẩn không đáp lời.

Hứa Tuế cứ ngỡ cậu không thấy, cô tiến lên trước một bước, vô thức cúi đầu, cố nhìn thấy một đám ruồi nhặng chi chít đang bò lúc nhúc trên một đống đồ vật thối rữa.

Cô chỉ có cảm giác như dạ dày mình cuộn trào, cô không nhịn nổi nữa, quay người chạy ra ngoài, vịn tường ói hết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK