Một tuần sau, Giang Bối hẹn Hứa Tuế đi ăn.
Chuyện Hứa Tuế và Trần Chuẩn quen nhau giấu kỹ đến nỗi không lộ bất kỳ chuyện gì, thân là bạn thân lâu năm, Giang Bối rất tức giận, ép cô phải dùng năm mươi nghìn chữ kể lại chuyện của hai người.
Hứa Tuế qua quít vài câu, Giang Bối không vui, cô bạn hỏi thêm, nhưng cô kiên quyết không nói.
“Thế nào? Cơ thể của em trai tốt lắm chứ gì?” Cô bạn nhếch mày, ngay đôi mắt thôi đã thấy rõ được cảm giác đói khát rồi.
“Bình thường, mới hết cảm xong.”
“Bớt có giả bộ với mình đi, cậu biết mình hỏi gì mà.”
Hứa Tuế xoa đầu cô: “Ngoan, mình cũng tìm bạn trai đi nhé.”
“Ở công ty tớ ngoài hói đầu thì là bụng bia, nhìn thôi là thấy no rồi, làm gì đào ra được món ngon như em trai tươi sáng khỏe mạnh chứ.” Sau khi Giang Bối tào lao một hồi thì lại vòng về: “Thế nên, cảm giác sao?”
Hứa Tuế bị những lời nói của cô bạn dẫn dắt, bất giác nhớ lại buổi tối của nhiều năm trước, rồi lại gắn mấy chữ “tươi mới”, “khỏe mạnh” lên người cậu, bỗng chốc cảm thấy hơi nóng từ cổ áo xông lên đỉnh đầu, lỗ tai và hai má nóng như thiêu.
Cô không nói gì, chỉ mím môi cười cười.
Giang Bối nhìn cô không chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện cô có hơi khác trước đây: “Tuế Tuế, khi nảy cậu nghĩ gì thế?”
Hứa Tuế ngơ ngác: “Sao thế?”
“Ánh mắt của cậu khi nảy dịu dàng lắm.”
Hứa Tuế không thấy được biểu cảm của mình, cũng chẳng thể nào thấy được ánh mắt dịu dàng mà cô bạn nói, cô tự nhận mình là kiểu người thích giả vờ hiền lành và hơi hấp tấp, nội tâm thì lại qua loa cẩu thả, còn dịu dàng và tinh tế là cái rất khó để thể hiện ra bên ngoài, nhưng ngay phút giây vừa rồi, khi nghĩ đến Trần Chuẩn, lồng ngực của cô như được lấp đây, cả gương mặt cũng đã buông bỏ sự đề phòng.
Hứa Tuế lái sang chủ đề khác: “Muốn ăn gì nào? Tớ mời.”
Giang Bối biết chẳng moi được tin tức gì từ chỗ cô đâu, cuối cùng đành bỏ cuộc, thầm nghĩ phải ăn của cô một bữa cho đã mới có thể cân bằng tâm lý.
Hai người đi ăn ở quán gia đình nổi tiếng tại thành phố.
Sau khi cơm no rượu say, Giang Bối quăng cho một túi giấy xinh đẹp, của một nhãn hàng nội y khá xa xỉ.
Hứa Tuế được hưởng mà đâm lo: “Sao tự dưng mua đồ đắt thế?”
“Cậu xem trước đi đã.”
Hứa Tuế lùi ghế ra sau, mở túi giấy, bên trong là một bộ đồ ngủ bằng tơ thật màu đen tuyền, là kiểu tay dài trước ngắn vạt sau dài, vạt dưới hình vòm, hai bên khá thấp.
Hứa Tuế nhìn nhìn, chất vải thì thoải mái thật đó, nhưng kiểu dáng thì chẳng có gì đặc biệt.
Với mối quan hệ của hai người, nói năng không cần khách sáo, Hứa Tuế chê bai: “Kiểu này thường quá.”
Giang Bối lắc lắc ngón tay: “Mặc cho cậu ấy xem, đến lúc đó mới biết có thường không.”
“…” Hứa Tuế cạn lời mất mấy giây, cô hỏi: “Chỉ có áo thôi à, vậy quần đâu?”
“Bé ngốc à, chiến bào có quần khi nào? Đến lúc đó cũng cởi, tốn thêm chi một việc.”
“Cậu bỉ ổi thật.”
“Cái này gọi là thực tế.”
Hứa Tuế nói không lại cô bạn, thế là đành liếc nhìn đóng vải mỏng manh trong tay mình, quăng hàng nóng vào túi giấy.
Sau khi về nhà, cô quăng áo ngủ vào tủ, không bao lâu thì quên luôn chuyện cái áo này.
Cô lấy quần áo đồ dùng đi tấm, khi đi ra thì điện thoại trên bàn đang rung lên.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là Trần Chuẩn gọi, đi đến xem thì đúng là cậu gọi thật.
Hứa Tuế nhận điện thoại.
Giọng nói đầu bên kia đầy lười nhác: “Làm gì thế? Để thiếu gia đợi lâu qua.”
“Ăn nói cho đàng hoàng.”
Trần Chuẩn hắng giọng, nói chuyện với tốc độ bình thường: “Anh vừa đi làm về, gọi tìm em nói chuyện.”
Hứa Tuế nhịn cười, dựa vào cạnh bàn lau tóc: “Trễ thế, tăng ca hả?”
“Đi đơn giúp thầy của anh, ở nhà khách uống vài ly trà.” Trần Chuẩn hỏi: “Khi nảy em làm gì thế?”
“Đi tắm.”
Trần Chuẩn “Ồ” lên, không nói gì nữa.
Hứa Tuế vắt khăn tắm lên cô: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Em đi ăn chút gì với anh nhé?”
Trần Chuẩn chỉ đợi câu này: “Anh đang đứng dưới nhà em này.”
“…” Hứa Tuế đi đến chỗ cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn xuống dưới: “Vậy anh lên đây đi, em nấu mì cho anh ăn.”
Cúo điện thoại, Hứa Tuế nhanh chóng mặc thêm áo ngực trong áo thun tay dài, cỡ năm phút, vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Tuế còn chưa nhúc nhích, Tam Hữu đã tru một tiếng, sủa um lên chạy ra giữ cửa.
Cô chạy bước nhỏ ra mở cửa.
Trần Chuẩn mặc một bộ vest màu nâu khói, một tay đút túi quần, tay còn lại thì đang vuốt tóc.
Hứa Tuế mím môi, lần đầu tiên cô thấy cậu ăn mặc kiểu này. Đồ vest của cậu hơi hướng thoải mái, bên trong là áo thun cổ tròn màu đen, đóng nút cổ tay áo, phần da ở cổ tay và bàn tay vì lạnh mà đỏ cứng ca lên, các mạch máu trên mu bàn tay hằn lên rõ ràng.
Vai của cậu dài rộng, bóng người cao to chắn hết ánh sáng ở hành lang, cách ăn mặc hết sức nghiêm túc mà cậu mặc lên lại có hơi lưu manh.
“Sao anh không mặc áo khoác?” Hứa Tuế lùi mấy bước nhường đường cho cậu vào.
“Để quên trên xe rồi.” Trần Chuẩn khom lưng ôm Tam Hữu, giơ tay đóng cửa.
“Không lạnh à?”
Bỗng dưng Trần Chuẩn giơ bàn tay lạnh cóng áp lên mặt cô: “Cảm nhận chút nè.”
Hứa Tuế không tránh đi, cô hoàn toàn bị cậu làm cho lạnh cứng, ai ngờ còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay cậu lại lướt xuống sau gáy cô, mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng phần da thịt chỗ đấy vẫn bị kích thích sởn gai ốc.
Hứa Tuế ngẩng đầu, Trần Chuẩn đang nở nụ cười ngây thơ nhìn cô.
Hứa Tuế tức chết đi được, thầm nói bạn trai ai mà ngốc như cậu chứ, thế là giơ chân đá vào bắp chân cậu.
Nhưng Trần Chuẩn chẳng thèm nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng giơ chân, nhẹ nhàng né chỗ khác.
Hứa Tuế lại đá.
Cậu lái né.
Hứa Tuế lại gần hơn, ôm cánh tay cậu không cho trốn, hai chân thay phiên đá cậu.
Trần Chuẩn vừa cười vừa né, không trúng phát nào.
Khoảnh khắc này như quay lại tuổi thơ, tính hiếu thắng xâm chiếm cả lý trí, gì mà bạn trai bạn gái, gì mà thanh niên thận trọng khéo léo, cởi bỏ hết tất cả các lớp ngụy trang, thì chỉ là hai đứa trẻ con đầy vô vị và ấu trĩ mà thôi.
Trần Chuẩn ôm Tam Hữu trong lòng, tay còn lại cố định hai cổ tay cô.
Hai người quấn nhau đùa giỡn một lúc.
Hứa Tuế nhân cơ hội chộp ngón tay của cậu, bẻ ngược ra sau.
Trần Chuẩn cố ý nhường cô, xoay người theo hướng cô ra sức, cả người dựa sát vào tường.
“Sai rồi sai rồi.” Cậu đầu hàng.
Hứa Tuế trói quặp tay cậu rồi nhấc lên, nhưng dù sao cũng là con gái, sức đến cỡ nào chứ, thế mà Trần Chuẩn lại phối hợp: “Đau đau!”
“Thử ngứa tay nữa xem?”
“Không dám nữa.”
Thật ra Hứa Tuế có rất nhiều ý tưởng nghịch ngơm: “Nói chị ơi tha mạng.”
Trần Chuẩn ngoan ngoãn đáp: “Tha mạng.”
“Chị ơi tha mạng!”
Lần này Trần Chuẩn không chịu mở miệng.
Hứa Tuế thấy có vẻ cậu định đứng thằng người, thế là giơ chân muốn chặn cậu, nhưng không ngờ lại đụng trúng vị trí phía trên giữa mông cậu. Vốn dĩ cô định ép vào lưng cậu, nhưng lại quên mất chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Trần Chuẩn rên nhẹ một tiếng. Lần này có phản ứng thật rồi.
Hứa Tuế sợ giật mình, lập tức thả ra.
Cơ thể cậu trượt dần xuống, thả tay để Tam Hữu đi ra, khom lưng, huyệt thái dương căng để nỗi nổi cả gân xanh, hai má và cổ đỏ thành màu gan heo.
Hứa Tuế sợ hết hồn, lập tức đi sang đỡ cậu: “Anh có sao không?”
Đợi một chút, Trần Chuẩn miễn cưỡng đứng dậy.
Cậu vịn đầu cô rồi xoay cô lại, đẩy vào lưng cô, đuổi đi: “Đi, đi nấu mì đi.”
Hứa Tuế chậm chạp hiểu ra rằng cậu bị thương ở đâu.
Nhà bếp vốn không nóng, nhưng cô lại sợ toát hết mồ hôi.
Bật bếp nấu nước, còn cô thì làm tôm, nấm và mướp.
Tầm khoảng mười lăm phút, một phần mì hải sản mướp đã được làm xong.
Hứa Tuế cho ra tô, Trần Chuẩn đã cởi áo khoác ngoài, ôm Tam Hữu nhàn nhã ngồi ở bàn ăn.
Hứa Tuế thấy mặt mũi cậu đã trở lại bình thường: “Anh… có cần đi bệnh viện khám không?”
Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cô một lúc, nở nụ cười sâu xa, thấp giọng: “Em ngốc không thế.”
Bốn chữ đó có ý nghĩa sâu xa, có thể là chút xíu vậy mà đi khám cái gì, hoặc là đá ở đó không được sao lại lựa chỗ yếu ớt của người ta mà đá, cũng có lẽ là, lỡ đá mà để lại hậu di chứng, sau này sao mà…
Đồ ngốc mới tiếp lời của cậu.
Hứa Tuế đặt tô mì lên bàn: “Tranh thủ ăn cho nóng.”
Trần Chuẩn thả Tam Hữu ra, do cậu quá đói rồi, thế là cầm đũa lên mì chưa kịp thổi đã lùa vào miệng.
Hứa Tuế ngồi đối diện cậu, lấy một miếng sô cô la bóc vỏ rồi ăn: “Nóng lắm, anh ăn chậm thôi.”
Trần Chuẩn không thèm ngẩng đầu: “Ừm.”
“Ăn được không?”
“Tay nghề có tiến bộ đó.”
Chỉ có điều Hứa Tuế không nhắm được sức ăn của Trần Chuẩn, mì hơi ít một chút, cậu vớt hết đồ ăn kèm để ăn, cuối cùng chỉ còn nửa bát nước mì.
Ăn xong đầu Trần Chuẩn đổ đầy mồ hôi, quần áo dính chặt lên ngực, thế là cậu kéo áo để quạt.
Hứa Tuế chú ý đến đường nét cơ thể của cậu lộ rõ dưới lớp áo thun đen mỏng manh, đôi mắt di chuyển theo động tác của cậu, phần cơ bụng của cậu rõ ràng nên cô nhìn không xót chút nào.
Hứa Tuế không biết rằng, ánh mắt của cô ngay lúc này có biết bao là kiểu say mê sắc đẹp đâu.
Trần Chuẩn bóc mẻ cô: “Qua đây ngắm không?”
Hứa Tuế vờ như không hiểu: “Ngắm cái gì?”
“Cơ bắp.”
Hứa Tuế chề cằm, tính hiếu thắng không mấy quan trọng đó lại nổi lên, “Có gì đáng xem? Kẹp chết con muỗi không? Mở được nắp chai không?”
“Không biết cái nào hết.” Trần Chuẩn nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Nhưng anh có một kỹ năng khác thật này, muốn xem không?”
“Gì thế?”
“Biểu diễn cho em xem cởi áo thun trong vòng 1 giây.”
“…” Đầu óc Hứa Tuế muốn bóc khói, thầm nói kỹ năng lưu manh gì thế này.
Thế mà Trần Chuẩn còn bổ sung hết mức nghiêm trang: “Người bình thường cần cỡ ba giây hoặc lâu hơn nữa đó.
Hứa Tuế không tiếp lời cậu, cô lại đến bàn trà tìm sô cô la.
Ăn sô cô la là vậy đó, lúc không ăn thì thôi, nhưng đã ăn rồi thì phải ăn hai ba thanh mới đã.
Cô thái vỏ, cho cả thanh vào miệng, mấy giây sau sô cô la tan hết ra, hương thơm đậm đà và cảm giác trơn mượt lan ra giữa môi và răng.
Bỗng dưng lúc này Trần Chuẩn sáp người lại hôn cô.
Cách một bàn ăn, cậu khom lưng, một tay chống lên bàn, ngón cái tay còn lại đặt sau thùy tai cô, bốn ngón còn lại thì len vào mái tóc của cô.
Cô buộc phải ngẩng cao đầu, tiếp nhận nụ hôn của cậu một cách bị động.
Chút sô cô la còn lại bị cậu cướp hết, mùi vị thơm ngọt đậm đà được chia sẻ thông qua cách thức thân mật như thế đấy.
Hứa Tuế nhẹ nhàng nhắ mắt, chậm rãi đáp lại nụ hôn của cậu.
Mãi cho đến lúc hơi thở trở nên rối loạn, đôi môi của Trần Chuẩn mới hơi lùi ra. Cậu cụng đầu lên trán cô, giọng khàn khàn: “Anh nhớ có người từng nói, những món ăn mềm dính có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc.”
Năm đó Trần Chuẩn chọc giận Hứa Tuế, nên đã nấu một bát mì nở nhũn hết để dỗ dành cô, vì thế mà cậu đã biết được rằng cô thích đồ ăn mềm dính vì có thể giữ lại trong miệng lâu hơn, có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc.
Hứa Tuế đợi đến khi hô hấp trở nên đều hơn rồi: “Anh còn nhờ à.”
“Đương nhiên.”
“Em nói đại thôi.”
Trần Chuẩn lại hôn cô, lần này hôn rất mạnh, lúc buông cô ra để lấy hơi cậu lầm bầm: “Có lẽ là thật đó, ví dụ như bây giờ.”
Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ, tình cảm sâu đậm thế này, sao mà không nguy hiểm cho được.
Cuối cùng Trần Chuẩn cũng tìm lại được lí trí.
Đã có bài học tư lần đầu tiên, thì sao mà không thật là cẩn thận cho được, cho dù hành động từ chối của cô cũng chỉ là do phản xạ, thì nó cũng khiến cậu phải dừng lại.
Trần Chuẩn nhẹ thở dài, ôm Hứa Tuế từ trên người xuống, chạy vọt vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt.
Đến cuối năm, cuối cùng công việc của Hứa Tuế ở Nam Lĩnh cùng đã đến hồi kết.
Ngày hôm đó cô đến văn phòng để bàn giao những gì còn lại, tiện thể thu dọn đồ dùng cá nhân.
Hứa Tuế gặp ông Lưu phó tổng tập đoàn ở hành lang, cô cất tiếng chào, rồi nghiêng người nhường đường.
Phó tổng gật gật đầu, đi tiếp mấy bước thì bỗng dưng chân, quay đầu gọi cô lại.
Hứa Tuế đáp: “Phó tổng có việc tìm tôi?”
“Tiểu Hứa à, đến làm đơn từ chức à?”
“Vâng ạ.”
Phó tổng Lưu nhìn xuống đất, nghĩ ngợi một lúc: “Chuyện giám đốc Hà đã đi thành lập công ty riêng cô biết chứ?”
Hứa Tuế có sao nói vậy: “Biết ạ.
“Thế nên cô?”
Phó tổng Lưu không nói toẹt ra, mối quan hệ trước đây giữa cô và Hà Tấn cũng chẳng cố ý giấu diếm, gần như cả công ty đều biết. Lần này hai người một trước một sau từ chức, khó trắng sẽ có người hiểu nhầm.
Hứa Tuế chỉ nói rõ tình hình của mình: “Tôi chuẩn bị về quê ở một thời gian, sức khỏe bố tôi không tốt lắm, cần có người căm sóc.”
Phó tổng Lưu cười nói: “Nghe thì giống như đang lấy cớ, nhưng nếu thật như vậy, thì chịu bỏ cả sự nghiệp vì bố mẹ thì đáng kính phục đấy.”
Hứa Tuế chỉ cười cười.
Cứ tưởng đâu nói đến đó là thôi, nhưng phó tổng Lưu cứ chần chừ không đi, ông vặn mở bình giữ nhiệt, đến chỗ bình nước lấy nước nóng: “Định ở lại quê bao lâu?”
“Cái này vẫn chưa tính.”
Ông thổi hơi nóng trong bình trà: “Hạng mục mới của công ty, cô có hứng thú không?”
Hứa Tuế khá là bất ngờ, cái này coi như là một hình thức kéo người rồi, hạng mục mới và hàng tồn cách nhau như trời với đất, mở đại một tòa là đã kiếm được bộn tiền, cô không động lòng mới lạ.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô nói: “Thật sự là bây giờ trong nhà đang cần tôi, cảm ơn phó tổng rất nhiều, nhưng tôi sợ là phải bỏ lỡ cơ hội này rồi.”
Công ty chứ không phải tổ chức từ thiện, phó tổng Lưu xem trọng năng lực nghiệp vụ của cô: “Thành tích cả quý của cô đứng nhất và thành tích dẫn dắt đội nhóm cũng khá là lý tưởng, ban đầu giám đốc Hà đã từng công khai khen ngợi cô trong cuộc họp của tập đoàn. Vị trí này sẽ không để dành riêng cho cô, khi nào việc nhà đã xử lý xong rồi, thì đến đó có thể xem thử thế nào.”
Hứa Tuế cảm ơn ông.
Phó tổng Lưu không nói gì nữa, nhận điện thoại rồi đi lên tầng trên.
Hứa Tuế đi ngược hướng với ông, cô đi xuống tạm biệt các bạn đồng nghiệp, hẹn tối sẽ cùng đi ăn bữa cơm.
Ngô Hân đi từ bên cạnh qua, gọi Hứa Tuế lại.
Mấy năm nay hai người họ trong sáng ngoài tối tranh đấu liên tục, doanh số của Hứa Tuế lúc nào cũng cao hơn cô ta. Giống như chạy bộ đường dài vậy, cô ta cố hết sức để chạy đến đích, nhưng từ đầu đến cuối lúc nào Hứa Tuế cũng nhanh hơn cô ta một bước. Bây giờ Hứa Tuế chủ động từ bỏ, chắc hẳn tâm trạng của cô ta tốt lắm.
Hứa Tuế nói: “Ngày mai là tôi nghỉ rồi, tạm biệt cô nhé.”
Ngô Hân nhếch môi: “Chúc cô chức cao tiền nhiều.”
Hứa Tuế chẳng có gì để giải thích, giơ tay nói: “Sau này không làm kẻ thù nữa rồi.”
“Kẻ thù thì không đến nổi, nhưng cũng chẳng phải bạn bè.” Ngô Hân nhìn cô mấy giây, cuối cùng bắt tay với cô: “Chúc cô may mắn vậy.”
Hứa Tuế cười nói: “Cô cũng vậy.”