• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày một chút, may là gió ngừng rồi, không thì sẽ lạnh lắm.

Hách Uyển Thanh cởi nón áo khoác phao trên đầu ra, lấy dây xích trong tay Hứa Tuế: “Để mẹ làm.”

Trước đó bà chẳng có tình cảm gì với thú cưng cả, nhưng từ khi Hứa Tuế mang Tam Hữu về, tiếp xúc nhiều rồi, bỗng nhiên cảm thấy mấy con này chữa lành lắm.

Nhiều khi mệt mỏi, ôm nó chơi với nó một lúc, rồi lại vuốt lông cho nó hoặc là cho nó ít đồ ăn vặt, tâm trạng của bà cũng bất giác trở nên thoải mái hơn.

Hách Uyển Thanh hỏi: “Đi đường nào?”

Xe của Trần Chuẩn dừng ngay sau bồn hoa đối diện cổng nhà, Hứa Tuế nhìn bóng người cậu ân hiện trong xe.

Cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chỉ đại vào một hướng: “Vậy bên đây đi.”

Hách Uyển Thanh nắm dây xích, gọi Tam Hữu: “Đi.”

Hứa Tuế rề rà đi theo sau bà, đi xa được tầm mấy mét thì lén quay đầu, thấy Trần Chuẩn lại đứng bên ngoài xe, lặng lẽ nhìn qua bên đây.

Cánh tay cô để ở sau người, vẫy vẫy tay với cậu.

Trần Chuẩn bất lực cào tóc, xòe tay.

Hách Uyển Thanh quay đầu: “Nhanh lên đi, lề mề cái gì?”

Hứa Tuế giật mình, lập tức chạy tới.

Thật ra khu nhà không lớn lắm, đi một vòng quay đường xe chạy cũng chỉ tầm hai mươi phút thôi.

Giờ này vẫn còn người tản bộ, chỉ có điều lác đác thôi, nhìn thiếu hẳn sức sống, mọi người đều mặc áo khoác thật dày, chẳng được cái cảnh nhàn hạ náo nhiệt như mùa hè.

Gặp được dì Từ và con gái đi từ ngoài về, Hách Uyển Thanh dừng lại trò chuyện vài câu.

Con gái dì Từ cao gầy, tướng tá xinh đẹp dịu dàng, nghe nói năm nay vừa tốt nghiệp, đang thực tập ở trường tư thục nào đó tại Thuận Thành, là giáo viên dạy múa.

Đương nhiên là thần thái của những cô gái học múa phải hơn hẳn rồi, cô gái để tóc dài, khoác áo khoác dài thắt eo mùa kaki, ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ mình, chào dì Hách đầy ngọt ngào.

Hách Uyển Thanh thích biết bao, vừa gặp đã hỏi người ta có bạn trai chưa.

Dì Từ lập tức hỏi có người nào thích hợp không, nhờ bà giới thiệu giúp.

Mấy bà mẹ cực kỳ nhiệt tình với mấy chuyện làm mai làm mối, hình như cả nước đều vậy cả. Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh nghĩ đến một người, thế là luôn miệng đồng ý.

Dì Từ lại khen Hứa Tuế vài câu cho có qua có lại, rồi mới mạnh ai nấy đi.

Lúc sắp đến góc ngoặt, Hách Uyển Thanh vẫn còn ngoái đầu nhìn, than thở một câu: “Có phúc biết bao, sinh được cô con gái ngoan ngoãn nghe lời.”

Hứa Tuế không vui: “Lúc nào cũng là con gái nhà người ta vẫn hơn.”

Hách Uyển Thanh quay đầu đánh giá cô một lượt, chê bai: “Con không phục chỗ nào.”

Cô đi đến ôm tay mẹ: “Vậy mẹ nói xem con kém chỗ nào?”

“Quá lười, còn chẳng xinh đẹp, không cao bằng người ta, không ốm bằng người ta.” Mấy cái này không phải là trọng điểm, Hách Uyển Thanh nói: “Bề ngoài thì có vẻ con rất biết dỗ dành người khác, nhưng thật ra rất có chủ kiến, con nói xem, từ nhỏ đến lớn có chuyện nào con nghe ý kiến của mẹ? Không phải toàn là tiền trảm hậu tấu à?”

Mặc dù bà nói chuyện có vài câu không phải thật lòng, nhưng Hứa Tuế vẫn thấy hơi buồn một chút.

Cô giận dỗi: “Vậy nhận người ta làm con gái đi.”

“Cũng được thật đó, mẹ thấy giới thiệu cho Trần Chuẩn cũng được lắm.” Bà tưởng tượng hình ảnh khi hai người đứng bên nhau, gật đầu đầy vừa ý: “Nghĩ thôi là đã thấy xứng.”

Hứa Tuế giật mình: “Mẹ đừng có gán ghép lung tung đó.”

“Con mà biết gì, để về mẹ nói với Trần Chuẩn.”

Rõ ràng là Hách Uyển Thanh không thèm thảo luận chuyện này với cô, bà kéo dây xích trong tay nhưng kéo không đi, cúi đầu nhìn, Tam Hữu đang ngồi dưới đất ăn vạ không chịu đi.

Dây xích căng chặt ra thành một hàng, hai chân trước của nó bám dưới đất, người thì chốn ra sau, cổ cứ nghiêng đi, ngẩng đầu nhìn hai người đầy khao khát.

Họ đã đi gần nửa tiếng đồng hồ, Hứa Tuế biết, Tam Hữu chắc là vừa thấy mệt vừa thấy lạnh, muốn có người ôm nó.

Cô khom lưng tháo dây xích, cắn răng ôm nó lên, vạch vạt áo khoác ra, hơi che chắn cho nó.

Hách Uyển Thanh khó hiểu: “Ôm nó đi?”

“… Ôm một lúc.”

“Con dắt nó, hay nó dắt con?” Hách Uyển Thanh liếc cô: “Hay vậy lắm à?”

Hứa Tuế vờ qua quít cho qua chuyện: “Không phải đâu, có lẽ hôm nay ăn no quá.”

Hách Uyển Thanh gom dây xích lại, không nói gì nữa. Bà đi về trước mấy bước thì bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn khắp nơi.

Sắp đi đến trung tâm sinh hoạt của khu nhà rồi, ở chỗ này bên trái là hành lang, bên phải là một dãy ghế ngồi nghỉ, ở giữa được lắp đủ các loại máy móc tập thể dục.

Đèn đường không quá sáng, nhưng thấy láng máng có mấy dì đang ép chân ngay xà ngang, còn có một người mẹ đang chơi cầu trượt với con, ngoài ra thì chẳng còn bóng ai nữa.

Mãi một lúc sau, Hứa Tuế mới phát hiện mẹ mình không đi theo. Cô vòng ngược lại tìm bà, “Mẹ nhìn gì thế?”

“Cứ thấy có ai đi theo sau mẹ.”

Hứa Tuế giật mình, theo tiềm thức nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Trần Chuẩn đâu.

Cô căng cả não: “Làm gì có ai, mẹ coi phim gián điệp nhiều quá rồi.”

“Rõ ràng là mẹ nghe tiếng bước chân.”

“Chắc chắn là nghe nhầm rồi.” Hứa Tuế đi lên ôm vai bà: “Đi thôi, về nhà nào.”

“Không phải còn đi cho chó lang thang ăn à?”

“… Cũng đâu phải ngày nào cũng gặp được nó.”

Hách Uyển Thanh không xoắn xuýt vấn đề có người theo dõi nữa, bỗng nhiên bà rất tò mò về chú chó hoang đó: “Bình thường con cho nó ăn ở đâu?”

“Cũng không có chỗ nào cố định hết, gặp ở đâu thì cho ăn ở đó.”

Hách Uyển Thanh hỏi tiếp: “Rốt cuộc con chó đó nhìn ra làm sao? Sao mà mẹ chưa thấy nó bao giờ?”

“Thì…” Hứa Tuế lập tức bịa đại: “Màu đen, lông ngắn, nhìn khá là to.”

“Vậy tìm thử xem.”

“Hôm nay chưa chắc nó sẽ đến, trời lạnh quá, mình về nhà thôi.” Giờ phút quan trọng, Hứa Tuế biết đi đâu mà tìm ra chú hoang về đây.

Cô sắp đỡ hết nỗi rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị vạch trần lời nói dối của mình, bất quá thì nói toẹt ra thôi, dù sao chuyện cô và Trần Chuẩn quen nhau sớm muộn gì cũng phải tuyên bố với mọi người, chỉ sợ là mẹ sẽ cấm cản, hoặc là cũng phải ầm ĩ một trận mới đồng ý, thế thì mình sẽ có một thời gian chẳng sống yên được.

Ai ngờ, Hách Uyển Thanh chỉ ngẩng đầu nhìn cô chăm chú một lúc, chẳng nói chữ nào, xoay người đi về nhà.

Hứa Tuế nhanh chân đi theo, điện thoại trong túi rung lên, cô lén lấy ra nhìn, Trần Chuẩn nói đang ở cửa hàng tiện lợi bên tòa nhà số hai, hỏi cô có thể tìm cớ gặp mặt chút không.

Cửa hàng tiện lợi cho dân cư thường được xây ở tầng một, bán ít bánh mì, mì gói hoặc thức ăn vặt, thêm ít văn phòng phẩm, còn rau củ thức ăn thì chỉ có vài loại, về cơ bản có thể đủ đầy cho nhu cầu sống hằng ngày.

Nhà Hứa Tuế ở tầng chín, trên đường về nhà vừa hay đi ngang qua đây.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi chạy lên trước: “Mẹ ơi, con phải đi mua quyển sổ.”

Hách Uyển Thanh quay đầu nhìn cô: “Ừm.”

“Mẹ đợi con?”

Hách Uyển Thanh lắc đầu: “Con đi mình đi, đưa chó cho mẹ.”

“Vâng, con về nhanh thôi.”

Bước chân của Hứa Tuế chậm hơn, dần kéo giãn khoảng cách với mẹ, nhìn bà đi vòng qua vườn hoa, mới quay người đi về phía tòa nhà số hai.

Cô đi tắt qua bụi cỏ, lúc sắp quẹo, bỗng nhiên có người kéo cô vào góc khuất ở góc ngoài tòa nhà, làm cô giật mình bật thốt lên, người đó từ sau bịt miệng cô lại, sau một hồi choáng váng đầu óc, thế là cô bị kẹt giữa bức tường và lồng ngực người ta.

Hứa Tuế không phát ra thêm âm thanh gì nữa cả, vì cô khá là quen thuộc với mùi hương này.

Cô oán trách: “Suýt nữa thì mặt em đập vào tường rồi.”

Trần Chuẩn đứng sau véo eo cô, nói nhỏ: “Sao mà được, có đụng thì cũng đụng vào tay anh trước.”

“Suýt chút là em đã la cứu mạng rồi đó.”

Trần Chuẩn cười nhẹ, cậu nghiêng đầu sang, theo đó hôn lên bên tai vừa đỏ vừa lạnh của cô.

Đó là vị trí nhạy cảm của Hứa Tuế, nhất là bây giờ, hơi thở của cậu đang cực nóng, dần dần đánh thức làn da đã tê dại vì lạnh của cô.

Cô theo bản năng rụt vai lại, hơi nghiêng người đi.

Hõm ngón tay của Trần Chuẩn kẹp lấy hai má cô, khiến môi chu lên, cho đến khi thấy ẩn hiện mấy cái răng trắng như sứ, cậu mới nhân cơ hội cúi đầu hôn cô thật sâu.

Hách Uyển Thanh còn chưa đi được bao xa, chỉ cần quay lại, rồi nhìn sang bên phải, thì sẽ lập tức phát hiện bí mật của họ.

Hứa Tuế có thể cảm nhận được mẹ mình đã phát giác điều gì rồi, có lẽ bà biết mỗi tối cô đi ra ngoài không chỉ đơn thuần là dắt chó đi dạo, nhưng tuyệt đối sẽ không thể liên tưởng đến cô và Trần Chuẩn.

Cô hơi vùng vằng.

Trần Chuẩn không hôn nữa, nhưng tay lại đưa vào trong cổ áo cô.

“Em nói thử xem,” Hơi thở của cậu nặng nề, nhưng vẫn dán sát bên tai cô để nói: “Nếu như mẹ mình biết “con trai” bà đối xử với con gái bà như vậy, thì sẽ phản ứng thế nào?”

Cậu cố ý tạo thêm cảm giác kiêng kị trong lời nói khiến cho cả người Hứa Tuế tê dại như bị điện giật vậy, từ nhỏ đến lớn, cô tự gắn cho mình cái mác chị gái, nhưng kết quả là bị em trai đè vào góc tường để ức hiếp. Có lúc, chút cảm giác xấu hổ nhỏ nhoi này mới càng khiến người ta điên cuồng hơn.

Cô xoay người trong lòng cậu, ngước mắt, nhẹ nhàng nói: “Đối xử kiểu nào thế?”

Trần Chuẩn nhìn cô một lúc, hung hăng nói: “Đừng có mà kích anh, nếu không thì anh xử em tại đây bây giờ.”

Hứa Tuế nín cả thở.

Ngay lúc này, phía bên tòa nhà vang lên tiếng bước chân, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng bước chân của người đang đến trở nên khá là dồn dập.

Hứa Tuế sợ hãi, lập tức nhát hẳn đi, bất giác ôm chặt cánh tay Trần Chuần.

“Đừng có nhúc nhích.” Cậu lại ép sát lên trước mấy bước, nhét cô hẳn vào góc tường đồng thời cũng che lên cả trước người.

Ngay lúc Hứa Tuế đang vô cùng căng thẳng, nụ hôn của cậu lại lần nữa ập đến. Bàn tay của cụa đè chặt lên sau cổ khiến cô không thoát được, đầu hơi nghiêng qua, lưỡi cậu quậy phá trong miệng cô, cậu hệt như một con thú, mặc ý chơi đùa với con mồi trong tay mình.

Hai chân Hứa Tuế mỏi đến nhũn cả ra, chỉ đành bị động tiếp nhận mọi thứ. Mắt cô chẳng cách nào thấy được gì nữa, khiến có thính giác trở nên mẫn cảm hơn hẳn, tiếng bước chân đó vang lên từng tiếng như đang giẫm lên trái tim cô, tim cô đập thình thịch, mãi cho đến khi người đó đi qua, rồi không hề dừng lại mà đi thẳng về trước, mới coi như có thể thả lỏng dây thần kinh căng chặt.

Không lâu sau, cuối cùng Trần Chuẩn cũng chịu thả cô ra. Cậu lùi ra sau một bước, lau khóe miệng giúp cô: “Em ở lại được bao lâu?”

Hứa Tuế hít thở một lúc: “Nhiều nhất mười phút.”

Trần Chuẩn gật đầu, “Đủ dùng rồi.” Hai tay cậu cho vào túi áo khoác muốn lấy gì đó.

Hứa Tuế nghe tiếng sột soạt của túi ni lông, bỗng nhìn cậu hai giây đầy sửng sốt, rồi đẩy cậu ra xa, nói cho vui miệng thì thôi đi chứ, ai ngờ cậu lại làm thật: “Mười phút mà anh cũng không chịu tha?”

Trần Chuẩn dừng lại, một lúc sau mới hiểu cô đang nghĩ gì: “Trong lòng em anh chỉ biết làm những chuyện bằng nửa thân dưới thôi à?”

Hứa Tuế im lặng, mặc nhận.

Trần Chuẩn chỉ vào mũi cô: “Vô lương tâm!” Cô giơ tay tay đếm: “Tính từ đầu tháng này nhé, mình gặp nhau được bảy lần, chỉ làm ba lần, còn lại hoặc là ăn cơm, hoặc là ngồi trong xe nghe nhạc, hoặc là ra ngoài đi dạo, lần nào anh cũng muốn làm chuyện đó hết hả?”

Hứa Tuế thầm nói mỗi một lần mà cậu đã dày vò cô đủ vốn luôn rồi, nghĩ cậu như vậy, cũng chả ấm ức tẹo nào.

Trần Chuẩn lại đút tay vào túi áo, lấy ra hai cây kem.

Cậu giơ ra trước mặt lắc qua lắc lại: “Em tưởng cái gì? Bao cao su?”

“Em…”

Trần Chuẩn cũng lười so đo với cô, thời gian quý báu, cậu giơ tay miết gáy cô rồi dẫn đi lên trước, hình như cậu rất thích đi dạo với cô thế này, hai người đứng cạnh nhau, thậm ít rất ít khi nắm tay hay khoác vai.

Cổ cô thon dài, làn da ở đó nhẵn mịn, ấp một lúc, lòng bàn tay có thể ủ được cả đọ ấm nơi đó.

Ở trung tâm sinh hoạt tập thể có hai máy đi bộ trên không, hai người vừa ăn kem vừa đi sang bên đó.

Trần Chuẩn hỏi: “Sao hôm nay bác gái lại đi theo vậy?”

“Bà nói muốn dắt chó đi dạo.” Trong khoang miệng đầu lưỡi Hứa Tuế chậm rãi nhấp kem, hương sữa đậm đặc kích thích vị giác: “Có phải khi nảy anh đi theo sau mẹ con em không?”

“Thấy rồi hả?”

“Em biết có anh ở đây, nên không có cảm giác gì, nhưng mẹ em cứ tưởng bị ai dó theo dõi.” Hứa Tuế đứng lên máy đi bộ, đung đưa hai chân: “Vậy anh thấy con gái dì Từ ở tầng trên chưa?”

“Không để ý, nhưng anh quen bạn ấy, hồi trước học cấp hai nhỏ hơn anh một lớp.”

“Anh thấy có xinh không?” Hứa Tuế nhìn cậu: “Mẹ em muốn làm mối cho hai người làm quen.”

Trần Chuẩn cắn mấy miệng là hết cây kem, cậu không đứng lên máy, mà hơi tựa vào lan can bên cạnh, hai tay đút túi áo khoác, hai chân bắt chéo.

Giữa hai người cách nhau chừng một hai mét.

Trần Chuẩn lạnh nhạt liếc sang: “Lần đó chơi bóng rổ, bạn ấy là đội trưởng đội cổ vũ của bên anh, xinh đẹp lắm, dáng người cũng cao, nói năng thì nhỏ nhẹ…”

Hứa Tuế xoay người bỏ đi.

Trần Chuẩn bước nhanh đến, cản cô lại trên máy đi bộ không cho cô động đậy.

Hai cánh tay cậu từ sau chống trên thanh ngang, vây Hứa Tuế bên trong, đứng thế này thì chiều cao cả hai cũng sấp xỉ nhau.

“Anh còn chưa nói xong, em gấp cái gì?” Trần Chuẩn cứ thích nhìn cô ghen rồi giận lên như thế, cậu cưới nhích sang kề tai cô: “Nhưng không phải là kiểu anh thích.”

Hứa Tuế biết rõ còn cố hỏi: “Vậy anh thích kiểu gì?”

“Ăn nói thô bạo đó.”

Hứa Tuế thụt chỏ lên ngực cậu: “Anh mới ăn nói thô bạo!”

Trần Chuẩn cúi đầu, trán gục lên vai cô, cười thàh tiếng.

Hứa Tuế lắc lắc vai: “Anh né ra, nói không chừng gặp người quen bây giờ.”

Trần Chuẩn lại chọc cô một lúc, mới chịu đứng về chỗ cũ.

Cây kem đó Hứa Tuế ăn rất chậm, là vị sữa nho mà cô thích ăn từ nhỏ đến lớn, hãng này gần như sắp ngưng sản xuất luôn rồi, thế mà cậu lại lục được từ trong cửa hàng tiện lợi dưới khu nhà.

Trần Chuẩn nghĩ đến một chuyện: “Khoảng thời gian sau có lẽ anh không thể ngày nào cũng về được, trước Tết bên trung tâm sẽ tổ chức hoạt động nhận nuôi, nếu như em có thời gian thì có thể đến xem, tiện hỗ trợ mọi người.”

Hứa Tuế hỏi: “Ngày nào?”

“Giữa tháng sau.”

Hứa Tuế gật gật đầu: “Dạo gần đây tình trạng của bố em rất ổn định, tinh thần cũng rấ tốt, em về được đó.”

“Vậy anh sẽ về trước một hôm để đón em.”

“Được đó.”

Hai người không nói chuyện nữa, Hứa Tuế chậm rãi ăn kem, ngẩng đầu ngắm bầu trời.

Trần Chuẩn rút tay từ túi áo bên hông ra nhìn đồng hồ, rồi cũng bất giác ngước nhìn trời.

Tối nay trăng tròn, nhưng hơi nhiều mây, tạo một quầng sáng mơ hồ ôm lấy ánh trăng.

Hứa Tuế nhớ lại lúc nhỏ, lúc đó trong khu nhà còn chưa lắp đèn đường, nhưng cứ mỗi lần đến ngày trăng rằm, mặt đất sẽ sáng bừng lên, cái kiểu sáng giữa ngày và đêm vẫn khác nhau.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn nói: “Em có cảm thấy trăng bây giờ không còn sáng như lúc nhỏ không?”

Hứa Tuế ngớ ra, thế mà lúc này hai người lại nghĩ đến cùng một chuyện.

Cuối cùng Hứa Tuế cũng ăn hết cây kem đó, còn đang ngậm que trong miệng, cô gặm khiến nó lúc lắc lên xuống.

Cô lấy cây que ra, chỉ nói: “Đúng vậy.”

Thời gian vẫn đang đếm ngược, Hứa Tuế bước từ máy đi bộ xuống, phải đi về rồi.

Tổng cộng mười phút đồng hồ.

Họ dùng bốn phút để hôn nhau và nói nhảm.

Ba phút để vừa ăn kem vừa trò chuyện.

Ngắm trăng hết một phút.

Sau đó Hứa Tuế dùng hai phút cuối cùng để vào cửa hàng tiện lợi mua một quyển sổ.

Cô đứng bên phía bồn hoa, vẫy tay với Trần Chuẩn từ xa, rồi biến mất sau tòa nhà.

Hách Uyển Thanh đoán mò suốt đoạn đường đi, mấy ngày này cứ cảm thấy con gái lén lút thập thò có bí mật gì đó, rồi thầm nghĩ có lẽ do cô xa nhà quá lâu, chưa quen với nhịp sống chậm ở thị trấn nhỏ, mới dành nhiều thời gian để đi tản bộ cho thư thả, nhưng hôm nay bỗng nhiên bà nghĩ đến một khả năng khác.

Hách Uyển Thanh gõ gõ đầu, nhớ lại coi Hứa Tuế còn bạn học nam cấp hai cấp ba nào ở lại Thuận Thành để phát triển không, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nhớ ra một người.

Là lớp trường hồi cấp ba của Hứa Tuế, cậu bạn đó mày đậm mắt sâu, trên mặt có đôi lúm đồng tiền thật sâu, dáng người rất cao, người hơi mập, tạo cho người khác cảm giác thật thà đáng tin, nghe nói cậu bạn tốt nghiệp xong thì thi công chức, bây giờ đang làm việc bên cục lưu trữ.

Thuận Thành rất nhỏ, thỉnh thoảng cậu ấy cũng gặp Hách Uyển Thanh, lúc nào cũng dừng lại trò chuyện đôi câu, lời lẽ khá là lễ phép, dò hỏi xem Hứa Tuế gần đây thế nào, dì kêu tiếng ngắn tiếng dài, miệng ngọt cực kỳ.

Thêm nữa là bạn cùng bàn cấp hai của Hứa Tuế, Hách Uyển Thanh biết họ còn giữ liên lạc, cậu bạn đó mỗi năm Tết đến sẽ gọi đến chúc Tết, sau đó hai người sẽ cười nói đùa giỡn như chốn không người. Cậu bạn đó cũng ở lại Thuận Thành, hình như tự mở mấy cửa hàng rượu.

Hách Uyển Thanh ôm Tam Hữu về nhà, càng nghĩ càng thấy hợp lý, bước chân cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cho dù thế nào, thì cũng coi như con gái con tin mới.

Sau khi Hứa Tuế vào nhà, Hách Uyển Thanh còn chưa ngủ.

Bà đang ngồi trên sô pha, nhìn cô nở nụ cười đầy yêu thương.

Hứa Tuế hổ thẹn, đứng ở cửa không dám nhúc nhích.

Hách Uyển Thanh đứng lên đi lại gần, giúp cô cất áo khoác: “Về sớm vậy à?”

Hứa Tuế giơ quyển sổ màu đen trong tay lên: “Mua quyển sổ thì mất bao lâu dũ.”

Tóc cô bị gió thổi hơi rối, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu xòa lên trước.

Hách Uyển Thanh sửa soạn lại giúp cô: “Mau đi tắm rửa ngủ nghỉ đi.”

“… Mẹ sao thế?”

“Cáu gì mà sao thế?”

“Mẹ không cười thì mới bình thường.”

Hách Uyển Thanh quở trách đập vai con gái, rồi lại nhìn cô thật kỹ một lúc, bỗng nhiên nói: “Có chuyện vui nhớ phải nói với mẹ đó.”

“Mẹ nói phương diện nào?”

“Con nghĩ sao.”

Hứa Tuế không nắm bắt được, thăm dò: “Chuyện của con gái dì Từ, nói với Trần Chuẩn chưa?”

Hách Uyển Thanh chẳng chút nhạy cảm nào, chỉ lên đồng hồ treo tường: “Nhìn coi mấy giờ rồi, ngày mai rồi gọi điện thoại hỏi nó.”

Hứa Tuế hiểu rồi, Hách Uyển Thanh đi sai hướng thật rồi.

Tối hôm đó, các cặp đôi bị bà ghép lung tung cả lên.

Không dám tưởng tượng khi bà biết được sự thật, thì có tức đến ngất luôn không.

Hứa Tuế cúi đầu đi qua: “Ồ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK