“Cậu thật sự muốn chốn khỏi hắn?” An Nhiên nhíu mày.
Tuệ Lâm gật đầu chắc nịch “Cậu sao vậy? Cậu muốn tớ ở lại chịu khổ sao? Tớ mệt quá…” cô tựa đầu nhỏ vào vai An Nhiên làm nũng.
Mẹ kiếp, chịu khổ? Có ai chịu khổ mà béo tròn như cô đâu chứ.
“Tớ thấy cậu hình như không có chút nào gọi là chịu khổ.” An Nhiên chỉ chỉ vào cái nọng nhỏ của cô.
Tuệ Lâm xấu hổ ngồi thẳng dậy, mặt mày đỏ bừng, giận lẫy.
“Cậu hết thương tớ rồi phải không? Tớ nói tớ đang chịu khổ mà.”
“Tuệ Tuệ, ai chịu khổ mà béo tròn như cậu chứ.” Thu lại dáng vẻ cười cợt, An Nhiên nghiêm túc nói. “Cậu cũng nói, hắn rất tốt, đối xử với cậu cũng rất nhẹ nhàng, cũng muốn giúp cậu trả thù, nên anh ta điều tra thì có gì đáng nghi chứ.”
Ừ nhỉ. Cô đang nghi anh điều tra nhà cô, vậy sao cô không nghĩ đến những điều anh muốn giúp cô.
“Nếu hắn ta chịu giúp cậu trả thù, thì ngoan ngoãn ở yên đó trả thù xong cậu lấy cớ trốn đi. Dù sao cậu cũng không thể một mình chống lại tên Nam Phong kia. Mà hắn ta lại là bá chủ giới hắc đạo, việc này quá dễ dàng đối với hắn, không phải sao?”
“Ừm, cậu nói cũng có lí.”
“Mà Tuệ Tuệ này, theo như cậu nói về cách hắn đối xử với cậu. Tớ nghĩ hắn ta yêu cậu rồi.” An Nhiên cười phá lên.
Đầu nhỏ lắc nhẹ, vài giây sau lại giật thót lên. “Làm sao có thể. Chỉ mới gặp nhau, ở chung vài tuần mà đã yêu. Bọn đàn ông không phải là hạng tuỳ tiện như vậy chứ?”
“Cậu thử suy nghĩ thực tế một chút. Còn vì sao hắn chọn cậu thì cậu nên hỏi thẳng hắn. Tớ chỉ nói cho cậu thông cái não nhỏ những chuyện kia thôi.”
Nhưng một chút, An Nhiên đổi giọng, giọng nói như nghẹn cứng, giống sắp khóc.
“Có những thứ mất đi rồi, sẽ không lấy lại được, như tớ mất đi Tần Duy vậy… hối hận muộn rồi.”
Nhắc đến Tần Duy khuôn mặt đượm buồn của An Nhiên lại cuối gằm xuống.
Năm đó vì An Nhiên cho rằng Tần Duy muốn kết hôn với coi vì tài sản, vì danh tiếng, nên cũng nói yêu An Nhiên ngay từ lần đầu gặp.
Mãi đến sau này mới biết, Tần Duy đã đơn phương An Nhiên bốn năm, khi An Nhiên nhận ra thì Tần Duy đã mất do tai nạn rồi.
Tuệ Lâm vỗ lưng an ủi An Nhiên, muốn khuyên cô đừng nhớ lại chuyện cũ.
“Đường Tuệ Lâm.” Ngay sau đó giọng nói bá đạo mang theo chút tức giận vang lên.
Tay trên lưng An Nhiên giật thút lại, người cũng giật lên.
An Nhiên cũng giật mình theo.
Người đàn ông một mét tám sải bước chân đi tới.
Mắt anh đỏ lên, mặt có chút xưng, nhưng chắc vì tức đến đỏ mắt.
Tuệ Lâm run rẫy ép sát người vào An Nhiên.
An Nhiên nhíu mày nói khẽ: “Đây là tên mà cậu nói hả?”
Tuệ Lâm gật nhẹ đầu, tay khẽ chỉ vào người kia. “Ừm, yêu quái chính hắn.”
“Em nói ai là yêu quái?” Anh bắt lấy tay nhỏ đang chỉ chỉ vào anh.
“Anh… anh làm gì ở đây?” Tuệ Lâm muốn rút tay ra khỏi.
“Buổi chiều thì em nói em mệt, bây giờ em ở đây. Em đang muốn chống đúng không?” Hạo Vũ lạnh giọng.
An Nhiên ngơ ngác.
Ê ê từ từ xí. Dịu dàng nhẹ nhàng mà Tuệ Lâm nói? Là đây sao. Cái này muốn nuốt người luôn chứ nhẹ nhàng.
An Nhiên nhìn người đàn ông mét tám này cô cũng rén theo Tuệ Lâm.
“Đi về.” Anh kéo tay Tuệ Lâm đi.
Tuệ Lâm gạt tay anh. “Tôi muốn về với An Nhiên, anh về trước đi.”
Hạo Vũ nhíu mày. “An Nhiên?”
Tay nhỏ chỉ chỉ vào An Nhiên. “Là người này, bạn tôi.”
Anh quay qua nhìn người kế bên cô, gật nhẹ đầu ý chào, An Nhiên cũng vô thức gật chào lại, anh liếc mắt qua Tân Kỳ.
Tân Kỳ hiểu ý liền tiến lại. “An tiểu thư, tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi có đi xe.” An Nhiên vẫy tay.
“Vậy chúng tôi xin phép đưa bạn thân cô về trước. Được không?” Tân Kỳ khẽ nhìn An Nhiên rồi liếc mắt bề phía Tuệ Lâm.
Mẹ kiếp, từ trước giờ anh làm việc cần phải xin phép ai sao? Mà bây giờ phải xin phép người khác nữa.
“Được được.”
Tuệ Lâm trừng mắt, không ngờ cô bạn này dám bán luôn cả cô.
Hu hu bạn bè cái gì nữa cơ chứ.
Cắt… cắt xẹt.
Về đến dinh thự, anh bế Tuệ Lâm vào phòng, dùng chân mở cánh cửa phòng.
Ầm.
Tuệ Lâm giật thót người, Hạo Vũ bế cô nhỏ vào phòng, ném lên giường, đôi mắt anh đỏ ngầu.
“Tôi nói em ở yên trong phòng đừng đi đâu cả, vậy mà em vẫn không nghe. Rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào đây, muốn tôi dùng xích khoá chân em lại em mới vừa lòng đúng không?”
Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, mắt anh đỏ ngầu.
Anh chưa từng thế này…
“Em có biết ngoài kia Nam Phong săn em như thế nào không? Em có biết sơ hở một chút là em có thể mất mạng không? Em mãi không biết nghe lời đúng không? Không biết bảo vệ mạng sống của mình như thế nào đúng không?”
Trước kia Tuệ Lâm vẫn không hiểu tại sao người khác lại nói anh là thần chết, anh chỉ cần liếc mắt nhẹ liền có thể đông chết người, cô cứ nghĩ bọn họ tâng bốc anh quá.
Nhưng hiện tại bây giờ, Lục Hạo Vũ nghiến răng nghiến lợi, gằng ra từng chữ. Cô hiểu rồi, chỉ là do anh đối xử với cô khác bọn họ, chứ anh mà điên lên thì đúng như bọn họ nói.
“Tôi… tôi không biết Nam Phong còn ở đây.” Âm thanh trầm lắng, cô nhỏ run sợ không đam ngước nhìn Hạo Vũ.
Anh không nhìn nổi cái dáng vẻ này của Tuệ Lâm, anh thua rồi, cô nhỏ nhà anh chỉ nhíu mày anh cũng thấy xót chứ đừng nói run sợ đến mức lấp bấp nặn ra từng chữ.
Anh bước tới ôm cô nhỏ vào lòng, cắn vào hỏm cổ khống chế sự tức giận, Tuệ Lâm bị anh bất ngờ bước tới liền lui người.
“Anh xin lỗi, làm em sợ rồi.” Anh đưa tay xoa lên đầu nhỏ, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, trấn an sự sợ hãi trên mặt Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm biết tâm trạng hiện tại anh đang rất giận, cô cũng không to gan đẩy anh ra, chỉ nhỏ giọng hỏi.
“Hạo Vũ, anh là vì cái gì mà đối xử với tôi như vậy.”
Tuệ Lâm rất rất muốn biết, người này vì cái gì mà hết lần này đến lần khác đối xử với cô nhẹ nhàng như vậy, trái tim nhỏ bé cô cũng có chút rung động. Nhưng cô không cho phép nó bộc phát, vì cô còn sợ, nếu anh vì mục đích gì thì sao? Đến lúc đó cô yêu anh quá thì biết phải làm sao!
“Cho anh thời gian, khi nào anh giúp em trả xong mối thù cho cha và mẹ em, anh sẽ cho em biết. Được không?” Hạo Vũ đẩy cô nhỏ đối diện với mặt mình, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi muốn về Nam Sơn.” Tuệ Lâm nhìn sâu vào đôi mắt anh, sâu trong đó cô nhìn thấy anh có sự bất lực, có thật lòng, có tức giận, nhưng vẫn có sự ôn nhu nhất định cho cô.
Còn tiếp…