• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên môi Hạo Vũ nở nụ cười lạnh, anh vẫy tay cho Tân Kỳ giữ hắn lại.

Dương Tùng đột ngột lên tiếng, trong lời nói có sự bình tĩnh len lẫn hốt hoảng. “Lục lão đại, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói chuyện. Động tay động chân như vậy, quả thật không phải là phong cách của anh.”

“Ồ?” Hạo Vũ nhếch mép, lười biếng nói. “Đúng thật đây không phải phong cách của tôi. Vậy Dương lão đại nói xem, giải quyết thế nào đây?”

Dương Tùng tiến lên trước mặt Hạo Vũ: “Để tiện nói chuyện, anh không ngại cho tôi hỏi. Vị này là?”

Hạo Vũ nhàn nhạt đáp. “Phu nhân của tôi.”

Cả đám người có mặt trong quán bar hiện giờ đều há hốc mồm. Trường Lưu ngay sau đó cũng ngẩn ra, biết mình đụng vào người không nên đụng rồi.

“Ồ. Là Bà Lục sao?” Dương Tùng cũng không ngờ đây là phu nhân của Lục gia, gương mặt biến sắc rất nhanh khôi phục được dáng vẻ lảnh đạm.

“Nếu đã biết rõ danh phận như vậy rồi. Thì Dương lão đại cũng nên tránh ra được chứ?” Hạo Vũ lạnh nhạt lên tiếng.

“Ở nơi này, động tay quả thật sẽ gây ảnh hưởng tới Lục lão đại đây.”

“Không sao. Người của tôi sẽ dọn dẹp, không để Dương lão đại nhọc lòng.” Nói xong anh hất cằm nhìn Tân Quý.

Tân Quý biết ý tiến tới lôi Dương Tùng qua một bên, Tân Kỳ ra sức đạp mạnh Trường Lưu văng tới trước mặt Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm cong môi nhếch miệng cười, nụ cười nguy hiểm nhưng đẹp mê lòng người, cô nhìn xuống chân, mở miệng. “Khi nảy còn mạnh miệng lắm? Bây giờ một tiếng rên cũng không còn?”

“Lục… lục phu nhân, tha cho tôi có được không? Tôi biết sai rồi, là tôi có mắt như mù.” Trường Lưu khó nhọc lên tiếng, vì lực đạp của Tân Kỳ rất mạnh, bây giờ hắn ngẩng đầu lên cũng khó.

“Tha? Có mắt như mù?” Tuệ Lâm nói xong quay sang nhìn Hạo Vũ, nhẹ nhàng nói. “Anh thấy có thể tha không?”

Hạo Vũ ôm bảo bối trong lòng, lực tay vừa phải, nhìn bảo bối. “Đụng vào người của bảo bối, nói tha thì thật là hoang đường. Còn nữa, nếu có mắt mà không sử dụng, chi bằng không nên có mắt thì hơn.”

Tuệ Lâm cười hài lòng, quả nhiên là Hạo Vũ hiểu cô, đây cũng là điều cô muốn nói.

Tuệ Lâm giương súng bắn vào cái tay của hắn, chính cái hắn tát vào mặt Tuệ Lâm.

Tiếng súng phát ra, toàn bộ người có mặt ở đó giật thót mình.

“Cái này, trả mày cái tát.” Nói xong cô bắn vào tay còn lại. “Cái này, đụng vào người An Nhiên.”

An Nhiên nghe nhắc đến tên mình, giật mình lấy lại hồn phách nảy giờ đã bay đi nơi nào, tiến lên gần Tuệ Lâm nhỏ giọng. “Được rồi, về thôi.”

“Chưa chưa. Đang vui mà, cậu có muốn phá phách một lát không?”

An Nhiên khẽ lắc đầu, nói gì thì nói An Nhiên của là tiểu thư của nhà họ An, gia thế cũng không nhỏ, làm loạn như vậy, nếu tới tai ba cô có lẽ cô sẽ chết chắc.

“Về thôi, ba tớ mà biết được. Chết chắc!”

Tuệ Lâm nghe vậy, cũng thoã hiệp, cô biết ba An Nhiên rất khó, ông ấy xem thể diện hơn con gái, chuyện này truyền tới quả thật không hay.

“Được, nghe cậu.” Nói xong cô quay đầu nhìn Hạo Vũ. “Em về đây, chỗ này anh giải quyết đi.”

Hạo Vũ cười cười, gật nhẹ đầu, nhẹ giọng ra lệnh. “Tân Kỳ, đưa phu nhân về.”

Tuệ Lâm nhón gót chân, hôn lên đôi môi đang cười của anh, nhẹ giọng nhắc nhở. “Nhớ về sớm.”

“Được, anh sẽ về sớm.” Hạo Vũ hài lòng đưa tay xoa xoa đầu nhỏ, giọng nói tràn đầy ôn nhu, dung túng cho bảo bối nhỏ.

Tân Quý khẽ lắc đầu, tính cách và hành động này của lão đại trước giờ cậu vẫn chưa từng thấy. Chắc chỉ có mỗi Tuệ Lâm này mới thu phục được lão đại nhà cậu.

Dương Tùng nhìn màn ân ái trước mặt, cảm thấy có điềm báo không lành, trước giờ Hạo Vũ chưa từng gần nữ sắc, kể cả có dâng đến miệng cũng không thèm liếc tới. Mà bây giờ lại dịu dàng ôn nhu đến mức chảy nước cho người này. Cô gái này quả nhiên không phải dạng vừa.

Tuệ Lâm đi khỏi, Hạo Vũ thong thả ngồi xuống sofa, tựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại, trong điệu lười biếng, lạnh lùng vang ra. “Dương lão đại, việc hôm nay xử lí thế nào?”

“Hôm nay tôi sai, anh tuỳ ý xử lí.” Dương Tùng đáp. Hắn biết hôm nay người của hắn và hắn thực sự sai rồi. Động vào người không nên động, may mắn là do có quan hệ làm ăn, nếu không thì chắc nảy giờ hắn và thuộc hạ đang khai báo tên cho diêm vương mất rồi.

Hạo Vũ cười như không cười, hài lòng gật đầu. Thật khác với dáng vẻ anh đứng gần Tuệ Lâm mà.

“Được. Tuỳ ý xử lí.” Ngưng một lúc, nhìn về hướng người đang nằm dưới chân, lại nói. “Tôi muốn lấy mạng tên này. Anh không quản chứ?”

“Việc này…” Dương Tùng ngập ngừng một lúc, quả thật đúng như hắn nghĩ, đêm nay sẽ có vài người bên hắn mất mạng.

“Dương lão đại, anh ngập ngừng như vậy? Là ý gì?” Giọng nói không vui của Hạo Vũ phát ra.

“Anh có thể lấy mạng, nhưng Trường Lưu thì e là không được.” Dương Tùng nhìn Trường Lưu, ánh mắt lộ vẻ bất lực.

“Ồ?” Hạo Vũ đứng lên, ánh mắt thâm sâu nhìn vào hắn. “Vậy thì mạng anh thì được?”

Anh thừa biết, anh không giết được Trường Lưu, vì tên này có mối quan hệ thân thích với hắn.

Anh chỉ đang muốn làm khó một chút, dù sao thì bà xã anh cũng đã đánh hả giận rồi.

“Không… ý tôi không phải vậy.” Dương Tùng bấy giờ lộ nguyên vẻ lo sợ.

“Vậy? Ý anh là gì?” Hạo Vũ nhếch mép cười khẩy. “Hay anh có ý sẽ nhường tôi vụ làm ăn này?”

Giọng nói hời hợt, nhưng chứa toàn ẩn ý.

Ý của anh chẳng khác nào, hợp đồng mà anh với hắn vừa ký toàn bộ lợi nhuận thuộc về anh hết.

Có điên mới như vậy, lợi nhuận của hợp đồng này cả trăm tỷ, chưa nói đến chi phí hàng hoá làm ra.

Có trời mới biết, bây giờ Dương Tùng cực kỳ tức giận, hắn hận muốn giết chết Hạo Vũ ngay lúc này.

“Lục lão đại, yêu cầu này… có phải hơi quá đáng không?” Giọng nói nhẹ bâng, gương mặt hắn trở nên trắng như tờ giấy.

“Quá đáng sao? Tôi thấy bình thường mà?” Hạo Vũ cười lớn, thong thả đút tay vào túi quần. Anh nói tiếp.

“Cái này không được, cái kia không xong. Phong cách làm việc của Dương lão đại quả thực khiến tôi không hài lòng chút nào.”

Dương Tùng biết nước này đi sai rồi, nếu không chấp nhận yêu cầu này, cái mạng nhỏ này của hắn cũng không còn, chứ đừng nói giữ mạng cho Trường Lưu.

Tuy Dương Tùng cũng có tiếng tăm, nhưng nói so với Hạo Vũ, thì chỉ bằng con kiến, hai năm nay hắn dốc sức phát triển nhưng chỉ bằng chi nhánh bé tí của anh. Hôm nay thật sự là muốn làm liều nên mới xin hợp tác với anh, nhưng không ngờ rằng. Lần hợp tác đầu tiên không thuận lợi, mà còn mất sạch tài nguyên.

Trách sao được, bây giờ nếu không đồng ý, thì hắn cũng sẽ mất trắng, mà đồng ý cũng mất trắng. Nhưng ít nhất đồng ý yêu cầu này, hắn vẫn còn cơ hội có thể làm ăn. Còn không đồng ý, e là cái Nam Sơn này không còn bang nào là bang Tùng Lâm này.

“Được. Tôi chấp nhận.” Dương Tùng bất lực lên tiếng.

Hạo Vũ cười lạnh, ánh mắt nguy hiểm nhìn Trường Lưu nằm dưới nền đất, anh hất cằm nhìn Tân Quý.

Tân Quý gật đầu tỏ ý đã hiểu. Giương súng bắn hai phát vào hai chân hắn. Dương Tùng cũng không lên tiếng ngăn cản.

Trong quán bar chỉ có tiếng hét thất thanh của người đàn ông và tiếng súng.

Xong việc anh cùng Tân Quý rời đi, Tân Quý gọi điện thoại bảo người của Lục gia đến dọn dẹp.

Còn tiếp….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK