“A… chiều nay phải về Nam Sơn, em còn thiếu ít đồ, anh có muốn đi mua chung không?”
“Em có thể gọi quản gia đi mua, đừng xoay qua chuyện khác.” Gương mặt của anh bây giờ có chút biến thái, môi bạc nhếch nhẹ, sâu trong đôi mắt toàn là dục vọng.
Cô muốn tránh né người này, nhưng bây giờ đang nằm trong lòng anh, cô tránh né đường nào được.
“Chiều còn phải về Nam Sơn, hôm qua cũng đã mới làm. Em còn đau lắm.”
“Ồ, vậy thì khi nào về tới Nam Sơn, thì có thể sao?” Anh cười.
Anh biết cô nhỏ của anh còn đau, anh chỉ trêu chọc một tí thôi, mà đã sợ như vậy rồi.
Thật là không giống với Tuệ Lâm lúc anh bắt về đây mà.
Người đàn ông này, thực sự không có một chút gì gọi là xấu hổ.
“Anh không đi thì em gọi An Nhiên đi cùng.” Tuệ Lâm đứng lên, liếc Hạo Vũ một cái rồi đi lên phòng.
Hạo Vũ vẫn còn buồn cười cô nhỏ của anh. Nhưng vẫn không quên dặn Tân Kỳ đi cùng cô.
Trung tâm thương mại lớn của thành phố B, đúng như cách gọi, nó thật sự quá lớn, như thể không chú ý sẽ lạc đường mất.
Tân Kỳ vốn từ trước giờ chưa vào đây, nên gương mặt hắn nhăn nheo từ lúc bước xuống xe tới bây giờ.
Tuệ Lâm không chịu nổi cái mặt của hắn, đanh giọng. “Này anh có thể nào vui vẻ hơn được không? Nếu như không thích ở nơi này, anh có thể qua quán cafe bên kia ngồi chờ tôi.”
“Không được, lão đại đã dặn…”
Chưa dứt câu, Tuệ Lâm xửng người, vô thức hai tay nắm lấy tay Tân Kỳ và An Nhiên kéo lại.
“Chuyện gì vậy?” Tân Kỳ cau có.
“Chu Nam?” Tuệ Lâm nhíu mày
“Cậu nói gì vậy? Chu Nam đã chết…” An Nhiên bỗng thấy lạ, miệng nhỏ vẫn đang nói, nhìn theo hướng mắt Tuệ Lâm, bỗng im bặt.
Không… không thể nào. Người đàn ông đó đã… đã chết rồi mà.
“Có lẽ… người giống người.” Phút chốc mặt An Nhiên cũng trở nên trắng bệt.
“Không, là hắn. Hắn ta có nốt ruồi sau gáy.” Tuệ Lâm cứ nhìn chằm chằm người đàn ông tên Chu Nam.
“Chu Nam?” Tân Kỳ nhíu mày, vẫn chưa hiểu hai cô gái này muốn nói gì.
“Xem ra hắn chưa chết, ngược lại còn sống rất tốt.” Tuệ Lâm quay sang nhìn An Nhiên, khoé môi giương lên nụ cười khinh bỉ.
“Nhưng nếu lỡ, hắn biết cậu vẫn chưa chết thì sao?”An Nhiên nhìn Tuệ Lâm vô cùng lo lắng.
“Cậu yên tâm, tớ không sao.” Tuệ Lâm cố chấn an bạn thân.
“Anh cho người chặn hết thông tin của tôi lại được không?” Tuệ Lâm quay người nhìn Tân Kỳ.
“Không vấn đề.” Tân Kỳ đắc ý.
Vốn những việc này lão đại hắn đã giao làm rồi.
Tuệ Lâm nhìn hắn, mắt đẹp xuất hiện vài tia máu.
Chu Nam, là anh cùng mẹ khác cha của cha cô. Nhưng bác gì chứ, ông ta chỉ toàn nhắm vào tài sản của nhà cô thì đúng hơn.
Người này bốn năm trước vào thời điểm cô đang hoảng loạn, thì hắn ra tay tiễn cô về bên kia một lần, nhằm chiếm hết tài sản của Đường gia.
Tài sản lúc đó vốn chú nhỏ đã để cô đứng tên hết rồi. Nhưng còn vài cái nhà xưởng do ông nội để cho cha cô. Nhân cơ hội lúc cha cô chết, hắn dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy.
Tuệ Lâm vốn lúc đó vẫn đang trong trung tâm huấn luyện, hắn đến thẳng trung tâm huấn luyện, ngỏ ý muốn nói chuyện với cô.
Tuệ Lâm nghi ngờ nhưng vẫn thoả hiệp đồng ý nói chuyện, cô và hắn đi ra vách đá gần đó.
Mặt cáo của hắn lúc đó lộ nguyên hình, cao ngạo nói.
“Xưởng đá của ba con, con nên giao lại cho bác, dù gì bác cũng là bác ruột của con.”
“Không. Ông đừng mơ nữa.” Tuệ Lâm một mực từ chối. Cô thừa biết thủ đoạn của người này là gì.
Sau câu từ chối đó, hắn rút ra khẩu súng lục gắn giảm thanh, vốn từ đầu đến giờ hắn vẫn đứng sau lưng cô, bắn cô một phát vào lưng, đá cô xuống vách núi.
Hắn vốn nghĩ sau phát súng đó và rớt xuống vách đá cô đã chết rồi, tài sản thì hắn vẫn không có từ cách để lấy. Nên hắn giết cô cho xong.
Từ đầu, nếu Nam Phong không giết cha mẹ cô, thì ông ta cũng sẽ ra tay mà thôi.
Sau khi rớt xuống vách đá, cô được vợ chồng dưới vách đá cưu mang, nung nấu ý định trả thù.
Sau khi cô đã khoẻ hẳn, cô cũng quay về trung tâm huấn luyện một cách âm thầm.
Cô gọi điện cho Hứa Thiên và lên kế hạch trả thù từ đây.
Nói ra đích danh của cô, Tuệ Lâm vào huấn luyện chưa được lâu, phong cách làm việc vẫn chưa thuần thục, cho nên cô không chỉ đi một mình, mà còn có cậu nhóc Hứa Thiên.
May ra Hứa Thiên hiểu chuyện, cũng đồng ý giúp cô.
Hứa Thiên là cậu nhóc nhỏ hơn cô một tuổi, hoàn cảnh cũng giống như cô, cha mẹ đều mất. Nên cậu nhóc đó rất thích thú với mấy vụ trả thù.
Đêm đó, hắn đang ân ái cùng gã đàn bà trong khách sạn, cô lấy điện thoại chụp ra vài tấm hình, lấy ra cái sim mới vừa mua ở dọc đường, lắp vào rồi gửi những tấm hình vừa chụp cho vợ hắn, nhà họ Đường, họ Chu và cả nhà họ Lâm là nhà vợ hắn.
Sau vụ việc hôm đó, hắn về nhà thì bị từ mặt, lang thang ngoài đường như kẻ ăn xin, lúc đến đèo lên, cô ngồi trên căn nhà nhỏ, giương khẩu tỉa ra, Hứa Thiên ở dưới chờ lệnh, chỉ cần cô bắn vào hắn một viên, Hứa Thiên sau tiếng bắn lôi hắn vứt xuống dưới nước, làm thức ăn cho cá.
Quả thật hồi đó cô chỉ mới 18 tuổi, nghĩ ra được những thủ đoạn giết người giấu xác này rất hay ho.
Xong việc cô quay về trung tâm, Hứa Thiên cũng báo cáo là làm rất tốt nhiệm vụ.
Còn tiếp…