Cô đưa mắt nhìn người đàn ông cao ngạo gần bên cạnh, gương mặt anh luôn trầm lặng như thế, không có một cảm xúc nào được ở trên mặt anh, nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng đó, một mất mát to lớn, một cảm xúc kìm nén, Tuệ Lâm nổi chua xót dâng lên, dang tay lên muốn ôm anh.
Anh ngạc nhiên, nhưng cũng đáp ứng cô, vòng tay bảo bối của anh rất ấm, làm ấm được cả trái tim từ trở nên tuyệt vọng muốn buông tất cả đến bây giờ anh đã có được cô, trái tim anh cũng dần cũng đập lại bình thường, anh biết ơn, biết ơn rất nhiều vì đã để anh gặp lại bảo bối nhỏ lần nữa!!
Tuệ Lâm tựa đầu vào lòng ngực anh, hỏi nhỏ. "Em có thể hỏi anh vài chuyện được không?"
"Được." Anh không nghĩ ngợi, liền rất nhanh cho cô câu trả lời.
"Anh... vì sao anh lại bước vào thế giới ngầm?"
Hạo Vũ nghĩ một lúc, thở dài liền nói. "Lí do một phần giống em."
"Ả?" Tuệ Lâm ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng nhớ ra điều gì đó, liền gật đầu.
"Nói ra thì không biết nói từ đâu. Anh kể từ đầu cho em nghe. Nhưng nếu anh kể ra, thương hại cũng được, không thương cũng được, đừng bỏ anh đi là được."
Tuệ Lâm nhíu mày nhìn người đàn ông hay nói linh tinh trước mặt, đưa ngón tay vuốt nhẹ gò mũi cao ngạo của anh, trách móc nói. "Lục Hạo Vũ, anh toàn nói linh tinh. Em chưa có ý định này, là anh suy nghĩ nhiều rồi."
Gì mà bỏ đi chứ? Toàn là anh suy nghĩ nhiều thôi.
Hạo Vũ chỉ cười, đôi mắt anh nhìn xa xăm về khoảng không, giọng trầm ấm.
"Mẹ anh trước khi cưới ba là tiểu thư đệ nhất ở Los, đàn ông theo đuổi không đếm hết, vì tướng mạo của bà được người ở đó xưng danh là đệ nhất mỹ nhân.
Nhưng ân tình của đời trước của gia tộc họ Lâm ở Los bắt buộc phải liên hôn với gia tộc họ Lục ở Paris.
Ba là người từ nhỏ được ông nội chiều chuộng, theo cách của một thiếu gia không sợ trời sợ đất. Vì thế, nên cuộc hôn nhân này cũng được ông chống đối quyết liệt.
Sau khi không thể làm trái, ông nuôi ý định hành hạ mẹ, một tháng có khi ông còn không về nhà được hai lần, mẹ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà sống.
Từ một tiểu thư quyền quý, khi gã cho ông thì cuộc đời thay đổi, không khác gì người hầu."
Nói tới đây, hốc mắt anh đỏ lên, cô vỗ nhẹ lên lưng anh, khẽ nói. "Nếu làm anh nhớ đến những chuyện đau lòng, thì em không muốn nghe nữa."
Hạo Vũ lắc đầu, ngượng cười, khàn giọng nói. "Đều đã qua hết rồi, anh cũng muốn cùng em tâm sự." . Đam Mỹ Trọng Sinh
Tuệ Lâm gật đầu, chồm người môi đỏ khẽ chạm vào môi mỏng anh, như một lời an ủi cho anh.
Hạo Vũ cười cười, hít sâu một hơi rồi kể tiếp. "Mẹ nhiều khi không bằng người hầu, ông chỉ cần thua bạc, hoặc gặp chuyện gì không vui liền đưa mẹ ra mà bức, sau đó anh được sinh ra.
Vốn mẹ không muốn cho ông biết cái thai, mẹ chốn về Los, một mực nói với ông ngoại do ông ấy bận chứ không hề nói những chuyện mẹ đã trải qua.
Mẹ ở đó đến lúc sinh anh ra, ông cũng bay sang Los để đón mẹ về, hứa hẹn đủ điều. Nhưng vừa về đến Lục gia, việc đầu tiên ông làm là đưa anh cho quản gia, rồi lôi mẹ lên lầu mà hành hạ
Cứ như vậy, đến khi anh lên ba lên sáu, việc hành hạ tâm lí và thể xác mẹ vẫn liên tục diễn ra, đến một ngày, anh vừa được quản gia đón từ trường trở về.
Bước vào nhà cảnh tưởng đầu tiên anh thấy là cảnh mẹ ngồi khuỵ xuống đất, tay ôm chân ông, khuôn mặt bà đỏ ngầu, còn có dấu vết của ngón tay, tóc bà ông ấy nắm chặt ghì lấy, liên tục chửi rủa.
Anh có van xin cở nào cũng không thể làm ông ấy ngưng lại hành động, còn đá anh văng vào góc tường, nhưng không thấy đau chút nào, nhìn mẹ thống khổ bản thân không giúp được gì còn đau hơn. Sau đó chuyện gì đến cũng đến.
Mẹ mất, ông bỏ sang Macao đánh bạc ba tháng không trở về. Ông nội liền đón anh về đây, anh mang trong mình mối thù từ lúc chỉ mới sáu tuổi.
Tính mẹ, thật ngang nhiên, trước khi mẹ mất, mẹ còn bắt anh hứa đừng vì mẹ mà làm chuyện gì có lỗi với ông ấy, đừng trả thù hay làm việc gì sai trái."
Anh cười rồi nói. "Chỉ mới mười tuổi anh đã theo ông học về kinh doanh, chắc do trí tuệ di truyền từ mẹ, nên anh học rất nhanh, nhưng vẫn chừa thời gian đi huấn luyện bên ngoài.
Mười sáu tuổi, anh đã giết chết người rồi đấy, cứ như thế mười tám tuổi, cũng chập chững theo vào thế giới ngầm, người thầy đầu của anh cũng là người lập ra bang này. Thiên Lục Hội, Thiên là họ của sư phụ, ông ấy là Thiên Nhất, Lục là họ anh, Hội là lấy theo đề xuất của anh em.
Anh vào thế giới ngầm, chủ yếu chỉ muốn lấy năng lực ra để bảo vệ người anh muốn bảo vệ, không phải chỉ đứng nhìn mà gào khóc."
Tuệ Lâm xót xa nhìn anh, hoá ra quá khứ anh tệ như vậy, người mà xuyên suốt câu chuyện anh chỉ xưng là ba hoặc ông chứ không có một từ nào ngoại phép.
Máu lạnh vô tình theo lời đồn, thật ra anh cũng chỉ muốn bảo vệ người anh muốn bảo vệ mà thôi.
Người đàn ông này thực sự quá khổ rồi, Tuệ Lâm nâng tay xoa xoa gò má anh, nói. "Quá khứ anh tệ quá, tin em, em giúp anh bước ra khỏi bóng tối của quá khứ."
Hạo Vũ ôm trầm bảo bối nhỏ, hận không thể hợp lại thành một, giọng anh thều thào. "Chỉ cần đừng bỏ lại anh, mọi chuyện anh sẽ đều nghe em."