• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục thái thái cười cười, nhẹ nhàng nói. "Gọi là bà bà là được, không phải dài dòng, bà không thích."

Tuệ Lâm mĩm cười, khẽ gật đầu.

Lục Thế nhìn Tuệ Lâm cũng thấy thuận mắt hơn người ngồi bên kia, ông không nói, chỉ đưa mắt nhìn.

Lời bà vừa dứt, Bạch Nhi Nhi ngồi bên kia, lên tiếng. "Bà bà, cháu có quà ra mắt muốn tặng cho ông bà ạ."

"Chú ý cách dùng từ." Hạo Vũ lạnh giọng nhắc nhở.

Ánh mắt Bạch Nhi Nhi loé lên tia sợ hãi, rụt cổ ngồi sát vào cánh tay Bạch Đông.

Lục Hạo Thanh bị anh bỏ qua một bên, đập bàn trừng mắt, nghiến răng nói. "Mày có nghe cha mày hỏi không?"

Cả nhà gần như giật mình vì cái đập bàn của ông ta, chỉ có Hạo Vũ vẫn bình thản ngồi đó, chân này đặt lên chân kia, dáng vẻ biếng nhác mẫn mê tay bảo bối của anh.

Chu Ly ngồi kế bên cũng thoáng giật mình, vỗ vỗ lưng an ủi. "Chồng à, bình tĩnh đi, con nó còn nhỏ."

"Nó... nó quá hỗn láo giống hệt con mẹ nó." Lục Hạo Thanh chỉ vào mặt anh, đanh giọng nói.

Hạo Vũ chỉ nhếch môi, nụ cười anh như không cười. Anh nhàn nhã buông tay cô, đứng lên hai tay đút vào túi quần, trừng mắt nhìn ông, nghiến răng nghiến lợi nói.



"Ông không đủ tư cách nhắc tới mẹ tôi, có miệng tốt nhất nên nói lời hay."

"Tao là cha mày đó, thằng bất hiếu."

"Ồ." Anh ngồi lại, vẫn nắm tay cô, khẽ trấn an cô. "Cha? Cha tôi chết rồi."

"Mẹ kiếp." Lục Hạo Thanh buông ra câu chửi tục.

Bạch Đông ngồi ngã lưng vào ghế, tựa như xem kịch hài.

"Đủ chưa?" Giọng nói uy quyền của Lục Thế vang lên.

"Mày cả năm không quay về, mỗi lần về là mày làm loạn, mày còn nhắc tới mẹ thằng bé. Tao còn chưa cho phép mày dẫn con đàn bà này bước vào Lục gia đâu." Lục Thế chỉ thẳng vào mặt hắn, gằng giọng nói.

"Cha..." Hạo Thanh nhìn ông.

"Đủ rồi, bàn hôn ước đi." Bạch Đông cắt ngang, giọng điệu mất kiên nhẫn.

"Không có gì để bàn, về đi." Hạo Vũ lạnh giọng, hất cằm ra cửa chính.

"Lục Hạo Vũ." Hạo Thanh trừng mắt, nghiến răng.

Lục Thế quát lên. "Câm miệng."

Bạch Đông nhìn anh, nhoẻn miệng cười khẩy, ông không chấp con nít ranh.

Hạo Vũ mặc kệ ánh mắt hắn, anh nắm tay Tuệ Lâm, nhìn ông bà, trầm ổn nói. "Ông bà, người con muốn cưới là Tuệ Lâm, không phải Tuệ Lâm thì con không cưới ai hết."

Tuệ Lâm vẫn im lặng dõi theo ánh mắt anh từ nảy giờ, anh nói câu nói đầy bất ngờ và thâm ý như thế cô ngạc nhiên, trái tim đập dồn dập.

Đúng nghĩa đây là về ra mắt gia đình rồi!

Nhưng mà... kiểu này có hơi khác người, hơ!



Ra mắt gia đình chồng, người chứng kiên lại muốn cưới anh.

Hai ông bà nhìn nhau, ánh mắt anh quá mức kiên định, chân thành làm ông bà không thể phản đối. Nhưng sau đó, người phản đối kịch liệt nhất vẫn là Lục Hạo Thanh.

"Là người ở đâu? Gia thế như thế nào? Học đến đâu? Bao nhiêu tuổi? Đang làm nghề gì?" Hạo Thanh đồn dập những câu hỏi.

Lục thái thái ghét bỏ nói. "Con đang tra hỏi tội phạm đấy à? gia thế hay học hành, thì có liên quan gì?" Bà nhìn Hạo Vũ, gương mặt đẹp lão bà mĩm cười nhẹ. "Miễn Hạo Vũ thích, ông bà đều chấp nhận."

Lục Thế bây giờ mới lên tiếng. "Con bé Tuệ Lâm này cũng không tồi, nhìn đã có cảm tình, không như ai kia."

Rõ ràng là nói thẳng mặt Bạch Nhi Nhi!

Bạch Đông nhột nhẹ, đanh giọng. "Ông bà có vẻ như không cần lần hợp tác lần này? Vậy nếu không là người nhà thì chi bằng chúng ta trực tiếp đối đầu."

Ôi trời! Loại trẻ con gì đây?

Bao nhiêu tuổi rồi chứ?

"Tuỳ ý ông." Hạo Vũ nhìn hắn nét hoà nhã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bình thản hằng ngày, âm giọng anh nhàn nhạt vang lên đều đều chẳng có chút nào là phẫn nộ, nhưng chỉ có hai người đằng sau mới biết, dáng vẻ bình thản này là anh đang cực kì tức giận. Một khi anh tức giận, bất cứ ai, anh đều không nể nang.

Anh lại nói tiếp. "Nếu ông muốn, tôi có thể sẵn lòng tiếp đãi."

Giọng nói cùng dáng vẻ ấy lọt vào mắt Bạch Đông, hắn ra đời từ năm mười bảy tuổi, bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường hắn cũng bị anh doạ sợ, vô thức rụt rè nhưng rất nhanh lấy lại sự bình thản.

"Tân Kỳ, tiễn khách." Hạo Vũ trầm giọng ra lệch.

Cái tên Tân Kỳ hắn đã nghe qua ở đâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, nên đành kệ.

Bạch Nhi Nhi đanh mặt nói. "Rõ ràng hôn ước của con và anh Vũ được lập trước, bây giờ nói huỷ là huỷ sao?"

Lập từ trước? Ai lập?

"Tôi và cô..." anh ngước lên nhìn Bạch Nhi Nhi, ánh mắt anh tỏ rõ ghét bỏ. "Có quen nhau?"

"Cha anh và cha em đã lập hôn ước cho chúng ta, anh chỉ có thể cưới em, hôn ước này không thể từ bỏ." Bạch Nhi Nhi hét lên.

"Ồn ào thật." Tuệ Lâm bây giờ mới lên tiếng.

Tất cả không hẹn cùng nhìn về Tuệ Lâm, vẫn chưa ai nghĩ cô sẽ có năng lực dám nói ra câu từ đó ở đây.

Chỉ có Hạo Vũ hài lòng cười khẽ, nâng tay lên hôn nhẹ trêu đùa cô, ý nói "Bảo bối thật giỏi."

"Ai cho cô có quyền lên tiếng ở đây?" Bạch Nhi Nhi gằng ra từng chữ, nhìn thẳng thừng Tuệ Lâm.

"Cô nói được, chẳng lẽ tôi thì không?" Tuệ Lâm không trả lời, hỏi ngược lại.

"Đừng quá phách." Hạo Thanh đập bàn đứng dậy.

"Ngồi xuống." Lục Thế ra lệnh, ông muốn xem cháu dâu của ông tiêu diệt con nhỏ trà xanh này.

Lục thái thái ngước mắt nhìn Tuệ Lâm, ánh mắt bà mong chờ, nói cho nó bẻ mặt đi cháu dâu của bà!

Ông bà càng ngày càng thích tính khí cô cháu dâu này, tính cách này thật giống với Hạo Vũ nhà ông bà mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK