Đoàn Lăng mỉa mai: “Đây là ‘sẽ nghe lời’ mà cậu nói hả?”
Khi hắn ta nói vậy, trong đầu Tạ Ninh tuôn ra những ký ức xấu hổ về lời hứa của nguyên chủ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám lên tiếng.
Trong trí nhớ, Đoàn Lăng nói hắn thích người nghe lời, nguyên chủ bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, quả thực có nói vậy.
“Nghe lời nhưng cái tai lại không sử dụng tốt? Hay là cố ý chơi tôi vậy?”
Tạ Ninh: “…”
“À, giả làm người câm đúng không?”
Đòan Lăng mặt mày trầm xuống, đốt ngón tay trên cửa sổ xe gõ gõ hai tiếng, khóe miệng tươi cười chợt biến mất: “Lý Lỗi, tìm chỗ rừng núi hoang vắng, ném cậu ta xuống.”
Tài xế nãy giờ một đường nhìn thẳng như người máy, tay lái vừa chuyển, giây tiếp theo ngay lập tức định vị ra vùng ngoại ô.
Tạ Ninh quay đầu, không làm thạch cao nổi nữa.
Khu biệt thự cách tiểu khu mà cậu ở đã đủ xa lắm rồi, lần này còn đi thẳng ra tận rừng núi hoang vắng, bạn trai cái kiểu gì đây???
Cậu từ nhỏ đã không nói dối, một khi nói dối mặt sẽ đỏ lựng đến mức bốc hơi, bằng không cũng không đến mức phải giả c.h.ế.t nãy giờ, nhưng trước mắt thật chẳng có cách nào.
“Tôi lúc ấy quá khẩn trương nên không nghe rõ.” Tạ Ninh tìm bừa một lý do.
Nhưng mà hiện giờ trạng thái hai người đã thay đổi, Đoàn Lăng nhìn ra cửa sổ, không thèm phản ứng.
Phong cảnh bên ngoài xe ngày càng xa lạ, Tạ Ninh lúc này vô cùng luống cuống, di động thì không gọi được, tiền mặt trên người cũng không có nhiều. Nếu Đoàn Lăng thật sự thả cậu nơi rừng hoang núi vắng, muốn kêu cứu cũng không có cửa.
Quan trọng nhất là, tính tình nhân vật chính mà rồ lên, chắn chắn làm được việc này! Không còn cách nào khác, Tạ Ninh tiếp tục vắt hết óc: “Hơn nữa…chủ nhiệm đứng bên cạnh cậu, tôi không dám qua.” Đoàn Lăng vẫn không phản ứng như cũ, đến mí mắt còn chẳng thèm động.
Xe vẫn lái đi, cảnh sắc bên ngoài càng thêm hoang vu.
Tạ Ninh gấp đến độ hô hấp cũng loạn, khuôn mặt đỏ bừng kéo cánh tay hắn. Khi bị Đoàn Lăng hất ra, liên tưởng đến chuyện gì đấy, sắc mặt cậu liền thả lỏng.
“Cậu xem, Đoàn Lăng, cậu chẳng phải có tính sạch sẽ à, cho nên tôi mới không bước qua!”
Tuy rằng không phải nguyên nhân thực tế, nhưng cũng là sự thật không thể chối cãi.
Không nghĩ sẽ bị cắn ngược một cái, ánh mắt Đoàn Lăng thoáng khựng lại, nhìn cái tay Tạ Ninh bị hất ra.
Nhưng chỉ trong giây lát, thoáng nhìn thấy vẻ mặt Tạ Ninh thả lỏng, đôi mắt đào hoa của hắn hơi nheo lại, ngờ vực hỏi: “Bời vì tôi có tính sạch sẽ?”
Tạ Ninh gắng hết sức gật đầu.
“Cho nên ý của cậu là đang trách tôi sao?”
Tạ Ninh mới vừa gật hai cái, sau lại liều mạng lắc đầu.
Trong xe lại lần nữa yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến da đầu người ta không khỏi tê dại. Năm phút sau, ngoài đường vẫn là nơi hoang sơ dã lĩnh, Tạ Ninh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Xe sắp ra ngoại thành rồi, tôi muốn về.”
Đôi con ngươi Đoàn Lăng như càng đậm hơn, chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Ninh, tựa như đang đợi cậu lộ ra nhược điểm.
Hắn không bảo tài xế quay đầu, mà bỗng nhiên ném một cái cà vạt qua.
“Thắt lên, ngay tại đây.”
Danh Sách Chương: