Vậy mua hai cốc làm chi…?
Tạ Ninh thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa. Thời tiết đầu tháng Mười vẫn hết sức nóng nực, cậu chạy cả một quãng đường quả thật cũng thấy khát.
Nhận lấy trà sữa, cậu uống một ngụm dưới cái nhìn đầy tha thiết của Mạnh Kỳ Cửu, sau đó mặt mày không nhịn được phải nhăn lại.
…Ngọt c.h.ế.t đi được.
Nhận thấy sắc mặt cậu khác thường, Mạnh Kỳ Cửu sững sờ, lấy cốc trà sữa khác ra nhìn nhìn một chút, nét mặt chợt cứng đờ.
“Xin lỗi, tôi nhầm mất rồi, cái đấy là của tôi, thêm gấp đôi đường…”
Tạ Ninh: “…Gấp đôi?”
Sau hơn một tuần tiếp xúc, mối quan hệ giữa cậu và Mạnh Kỳ Cửu từ từ trở nên quen thuộc, cũng dần biết rằng Mạnh Kỳ Cửu nghiện đồ ngọt như mạng, trong túi áo lúc nào cũng nhét đầy loại kẹo.
Theo lời Mạnh Kỳ Cửu, hắn đã để ý tới cậu và bố Tạ ngay từ đầu rồi, cũng là do nhận ra khuôn mặt rất dễ nhận biết của bố Tạ, lúc nhà máy kẹo Tạ Tạ phát hành sản phẩm giới hạn, mặt của bố Tạ đều được in trên đó.
…Bố Tạ ấy vậy mà có cả fan, quả thực khiến người ta phải bất ngờ.
Ngày nghỉ rảnh rỗi, hai người đi đến chỗ xích đu râm bóng mát của tiểu khu rồi ngồi xuống.
Tạ Ninh cầm cốc trà sữa, cảm thấy hơi khó mở miệng.
“Cậu uống cốc này đi.”
Mắt đảo qua cốc trà sữa trong tay cậu, đôi mắt Mạnh Kỳ Cửu chợt láy, nói năng lắp bắp: “Khụ, tôi không để ý cậu uống rồi đâu.”
“Không sao, cũng không ngọt lắm.” Mạnh Kỳ Cửu không ngại nhưng Tạ Ninh cũng không dám, vội vàng lắc đầu từ chối.
Không miễn cưỡng thêm nữa, Mạnh Kỳ Cửu uống cốc trà sữa có lượng đường bình thường mà đỏ bừng cả tai.
“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vừa rồi nữa.” Tạ Ninh vẫn còn đang hết hồn: “Ngã nữa thì sẽ không gãy xương đơn giản như vầy đâu.” “Được.”
Cứ tưởng là sẽ phải tranh luận mấy câu, ai ngờ Mạnh Kỳ Cửu dễ dàng đồng ý như vậy.
Tạ Ninh sửng sốt đôi chút, rồi nhíu mày nói thêm: “Tốt nhất là đừng ngã luôn.”
Lần này Mạnh Kỳ Cửu lại không đáp lời ngay, đôi mắt bồ đào vừa dịu dàng lại vừa sáng, hình như mang theo nét cười nhẹ.
“Tạ Ninh, cậu không giống lúc mới đầu.” Xích đu đong đưa, nhưng ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu vẫn đặt trên khuôn mặt cậu: “Mấy hôm khi mới chuyển đến đây, cậu gần như chẳng bao giờ cười.”
Lúc mới chuyển đến… là chỉ nguyên chủ chăng?
Tránh đi cái nhìn của hắn, Tạ Ninh l.i.ế.m môi một cái, lo lắng hỏi lại: “Khác quá à?”
Đoàn Lăng bị tỏ tình còn không nhận thấy sự khác biệt giữa tính cách của cậu và nguyên chủ, Mạnh Kỳ Cửu vậy mà lại chú ý đến, điều này nằm ngoài dự liệu của cậu.
“Cũng không phải, hiện tại tốt hơn rồi, cười lên rất là… Khụ khụ.”
Nói được nửa câu, Mạnh Kỳ Cửu đột nhiên im bặt rồi cầm cốc trà sữa lên tu, bởi vì uống nhanh quá nên tí thì sặc.
Tạ Ninh không nhắc đến việc vì sao Tạ gia lại chuyển đến tiểu khu Trang Lâm, từ trước đến giờ Mạnh Kỳ Cửu cũng không hỏi, giống như việc Tạ Ninh chưa bao giờ thắc mắc đến chuyện của Mạnh Lạp Lạp.
Ngoại trừ lần trước bị Mạnh Lạp Lạp kéo góc áo, thì sau đấy Tạ Ninh có thay bộ khác rồi lên tầng nhưng Mạnh Lạp Lạp cũng không đi ra nữa.
Khiến Tạ Ninh thở phào chính là việc Mạnh Kỳ Cửu không nhờ cậu đến gần Mạnh Lạp Lạp, hắn ta vẫn như thường lệ không nhắc tới một lời nào về người em gái tự kỷ.
Trò chuyện đôi câu với Mạnh Kỳ Cửu, Tạ Ninh về nhà rồi tiếp tục nấu bữa trưa cho bố Tạ.
Đây là ngày lễ đầu tiên kể từ khi xuyên thư, hai bố con họ ăn một bữa cũng coi như là thịnh soạn. Giữa chừng bố Tạ còn nhắc có muốn mời thằng nhóc ở tầng trên không, nhưng Tạ Ninh nghĩ đến Mạnh Lạp Lạp, nên không đáp lời.
Khoảng thời gian rỗi rãi ngày thứ hai, cậu làm tổ trong phòng một ngày, chỉnh sửa chau chuốt cho quyển sổ nhỏ một lượt từ đầu đến cuối, lại lập ra một vài kế hoạch. Sau khi viết hoa in đậm hai chữ ‘chia tay’, cậu mới yên tâm nằm dài trên giường, bổ sung năng lượng cho trận chiến tiếp theo.
Ngày mùng 3 tháng Mười, kỳ hạn chia tay trong nguyên tác.
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Danh Sách Chương: