Tạ Ninh thầm chú ý, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Sẽ không vì cái tính chó dại của Đoàn Lăng mà sau này học bá phớt lờ cậu luôn đấy chứ?!
“Bạn Diệp Tuyên?” Cậu thử khẽ khàng gọi nhỏ.
Nhưng Diệp Tuyên vẫn không động đậy hay có bất kì phản ứng nào, rơi vào đường cùng, Tạ Ninh chỉ còn cách đứng dậy vòng đến trước bàn cậu ta, an ủi theo cách rất vụng về: “Rất xin lỗi, cậu đừng chấp nhặt với hắn, cái nết kia của hắn có nói chuyện được với ai bao giờ…” Diệp Tuyên ngẩn ra, sắc mặt cũng tái nhợt, cậu ta vốn đã có làn da rất trắng rồi nhưng lúc này như thể bị rút cạn máu, thậm chí còn có chút mỏng manh.
Con ngươi cậu ta chậm chạp di động, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt hỏi lại: “Vì sao cậu phải giúp hắn xin lỗi?”
Tạ Ninh nghẹn họng, nhất thời không trả lời được.
Cậu nào muốn thay Đoàn Lăng xin lỗi, nhưng mấy lời kia quả thật là Đoàn Lăng thốt ra, cậu cũng không biết nên an ủi thế nào.
Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, Diệp Tuyên lại gục đầu xuống không nói thêm lời nào nữa. Gọng kính đen dày che đi tâm tình nơi đáy mắt, phần tóc mái dài trên trán vô hình trung biến thành một lớp bảo vệ, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt mong muốn được trò chuyện của Tạ Ninh ở bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Tạ Ninh nhìn đến tâm trạng cậu ta không ổn, muốn nói lại thôi, cảm thấy giờ phút này cũng chẳng phải thời cơ thích hợp để xoa dịu. Đang lúc chuẩn bị từ bỏ, Hà Mạn Quyển đột nhiên hùng hùng hổ hổ xông vào lớp 3/3.
“Thằng ẻo lả! Đi thôi!” Tạ Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị Hà Mạn Quyển kéo tay chạy ra ngoài.
“Tiết thể dục tiếp theo rồi mày còn ngẩn ra đấy làm gì! Thay quần áo nhanh lên rồi tới một chọi một luôn đi.”
“Chờ đã, từ từ…” Tạ Ninh muốn đứng lại, nhưng không tài nào kìm được đối phương trời sinh sức trâu.
“Chờ cái gì mà chờ!” Hà Mạn Quyển không thèm quay đầu lại hét lên: “Không chờ!”
Khoảng cách từ lớp 3/3 đến phòng thay đồ cũng không xa lắm, dưới cái nhìn của quần chúng, Tạ Ninh loạng choạng chạy một mạch đến phòng thay đồ đổi sang bộ đồng phục thể thao, rồi lại bị Hà Mạn Quyển kéo đến sân bóng rổ, mất đúng mười phút như sấm rền gió cuốn.
Lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ, làm Tạ Ninh không khỏi nhớ lại lần trước cũng bị Hà Mạn Quyển lôi xuống cổng trường. Rất đáng ăn mừng chính là lần này Hà Mạn Quyển không đưa cậu đi tìm Đoàn Lăng.
Quanh sân bóng rổ đã tụ tập mấy học sinh năm Hai biểu cảm hóng hớt, nhìn qua có vẻ là bè phái của Miêu Quyển. Không biết có phải vì cách biệt năm học không mà trong ánh mắt đám học sinh năm Hai nhìn về phía cậu, sự tò mò săm soi càng ngày càng nhiều.
“Uồi, chính là nó, đối tượng của anh Lăng đấy.”
“Ảnh cũng dễ nhìn phết….Lần đầu tôi nhìn cận mặt đấy.”
“Miêu Quyển định bắt nạt anh lớp trên à, có phải lại bị ai dụ rồi không?”
“Ài, xem như chơi chơi đi, không cần biết ai thắng ai thua Miêu Quyển bị đánh úp là cái chắc rồi, anh Lăng sẽ đá cậu ta thôi.”
Danh Sách Chương: