“Không phải việc gấp.”
Tạ Ninh bình tĩnh đáp lời, đưa tay vào túi rồi nhanh chóng nhấn tắt máy.
Ít nhất thì ngoài mặt phỏng theo nội dung cũng không tính là nói dối, cậu mặt không đỏ thở không gấp nên Đoàn Lăng không nhìn ra được gì, mà ngại phiền nên cũng lười dò xét quá nhiều.
Thoát được một trận xung đột không cần thiết, Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm. Đã giải quyết xong Tiểu Mạo, hẳn là không còn chuyện của cậu nữa rồi.
“Tôi sẽ tự đi về.”
Đoàn Lăng đi đằng trước, nghe vậy bèn ghé mắt liếc cậu một cái: “Sao, không phải vừa rồi còn chê tôi bỏ bê cậu à?”
Chẳng hiểu sao nhân vật chính lại đột nhiên nhiệt tình thế, Tạ Ninh mặt không đổi sắc nói ra lý do đã chuẩn bị cẩn thận.
“Tay tôi đau nên muốn về trường bôi thuốc trước đã.”
Cậu xắn tay áo lên, vừa nãy cánh tay bị trầy trên đất để lại một vết thương còn đang rỉ máu, miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là có hơi rướm m.á.u làm nổi bật làn da trắng sứ.
Đối với Đoàn Lăng mà nói thì cái việc bị thương lúc đánh nhau nó xảy ra như cơm bữa, nhưng hắn chưa từng gặp qua con gà yếu ớt nào mới đẩy nhẹ có tí đã ngã thành như vậy.
Thầm ngạc nhiên một hồi, rồi hắn nhìn đến gương mặt của Tạ Ninh. Ngoại hình cứ như một đóa bạch liên hoa được nuông chiều từ bé, lớn lên trong lồng kính, không chịu được chút mưa chút gió, chỉ cần hé ra chút thôi sẽ héo tàn, là loại hình nuôi dưỡng phiền phức nhất.
Nhưng mà…
Ánh mắt hắn dừng trên vết trầy kia, bị thương nhìn cũng chướng mắt quá.
Thu lại tầm mắt, Đoàn Lăng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu: “Trên xe có thuốc.”
Tạ Ninh kinh ngạc: “Lần trước đâu có đâu.”
“Giờ có rồi, tránh cho cậu lợi dụng sơ hở.”
“…”
Câu nói này…cứ như cậu ngày nào cũng âm mưu bám theo nhân vật chính không bằng.
Tạ Ninh oan oan ức ức đáp lại một tiếng, nói là quay lại trường bôi thuốc nhưng thật ra là lo Mạnh Kỳ Cửu có việc gì gấp, ai mà biết được hôm nay Đoàn Lăng lại khác thường như thế. Không tình nguyện theo Đoàn Lăng lên xe, nhận lấy hộp thuốc nhỏ Lí Lỗi đưa cho, Tạ Ninh lục lọi tìm cả nửa ngày xong tự chấm thuốc tự bôi cho mình.
Góc độ không được tiện lắm, nước thuốc màu hồng bôi cả trong lẫn ngoài, ngược lại khiến miệng vết thương nhìn qua càng thêm nghiêm trọng. Đoàn Lăng sẵn cái tính sạch sẽ thấy vậy thì ghét bỏ ra mặt, không nhịn được nữa rút giấy rồi ném qua.
“Cậu bôi thuốc hay tô tranh đấy, có thấy gớm không?”
Tạ Ninh nhặt tờ khăn giấy lên, cúi đầu nón nhỏ: “Cậu thôi đi.”
“Tôi…”
Đoàn Lăng bị nghẹn đến mức thở không ra hơi, đang định phát cáu lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt cậu cúi đầu xoa xoa tay đầy tủi thân, trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ Tạ Ninh trước khi hắn ôm lấy.
Cũng là mắt mở to ươn ướt. Từng giọt nơi mắt hạnh ấy đang buộc tội, như thể là đang nói hắn sai vậy, và nhắc đi nhắc lại mối quan hệ của bọn họ như đang chờ mong điều gì đó. Cuối cùng khiến cho hắn chẳng còn đủ kiên nhẫn, cứ thế ôm người vào trong lồng ngực.
Tại sao bây giờ cậu ta lại tủi thân nữa, bị thương đến mức đấy cơ à?
Tạ Ninh mãi hồi lâu không thấy bị mắng, còn đang thắc mắc sao hôm nay nhân vật chính tự dưng đổi tính, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm mắt với Đoàn Lăng, giật mình một cái, cả hai cùng nhìn đi chỗ khác.
“…Khụ.”
Gắng hết sức làm dịu nhịp tim đang dồn dập, bỗng Tạ Ninh cảm thấy đôi chút bồn chồn.
Vạn nhân mê không mở miệng, sức tấn công của nhan sắc ở ngay bên quả thực khiến người ta khó lòng mà phòng bị. May mà lúc này ngồi trong xe là mình, chứ đổi thành mấy người không biết tự kiềm chế kia, chắc chắn là càng không era thể thống gì!
Cảm quan chợt nhớ lại cái ôm cách đây không lâu, trong lòng Tạ Ninh càng thêm rối mù. Cậu cứ cảm thấy Đoàn Lăng hình như đang hiểu lầm cái gì đó, có khi là hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng, nếu không thì thật sự không còn cách nào khác giải thích cho cái ôm bất ngờ kia.
Cách khu biệt thự còn một đoạn đường nữa, Tạ Ninh dò hỏi: “Đoàn Lăng, cậu hết chứng sạch sẽ rồi hả?”
Tưởng rằng cậu còn muốn lấn thêm mấy thước, Đoàn Lăng quay đầu cả giận nói: “Cậu có thể biết điều chút được không?”
“Tôi chỉ muốn nói là…Cậu không cần phải cố ép bản thân.”
Hên là cái ôm không ngờ đến diễn ra ở nơi ngã tư đường vắng vẻ không người qua lại, nếu xui xẻo bị bắt gặp thì cậu lại phải lo cho cuộc sống của mình hậu chia tay.
Nghe vậy, Đoàn Lăng bật cười đầy mỉa mai.
Ồn ào đòi yêu đương là cậu, giờ ra vẻ nói cái gì mà không cần phải gượng ép cũng là cậu.
Danh Sách Chương: