Gần ra khỏi trường, Tạ Ninh thật không nhịn được nữa: “Hay là, tôi qua nói chuyện với cậu ta nhé.”
Dứt lời, cậu cắn răng quay đầu đi tìm Tiểu Mạo, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Đoàn Lăng túm sau cổ.
“Có quỷ mà cậu bắt được nó.” Đoàn Lăng tức giận.
Quả nhiên, theo lời Đoàn Lăng nói, Tiểu Mạo vốn đang nép ở góc tường chợt nhanh chân chạy xa mấy bước. Nhận ra Tạ Ninh không có ý định tiếp tục đến gần mới chầm chậm dịch trở về, vẫn là khoảng cách hai mươi mét.
Tạ Ninh: “…”
Xem ra đúng là một đứa bám đuôi khó chơi.
Liếc nhìn Đoàn Lăng, trong mắt không khỏi có chút thương cảm. Nếu cậu nhớ không lầm, Tiểu Mạo đã bám riết khoảng một năm nay, mỗi ngày bị bám theo không xa không gần như vậy, với tính tình của Đoàn Lăng thì sao có thể chịu được.
“Ánh mắt cậu có ý gì?” Đoàn Lăng vứt cho cậu vẻ mặt dữ tợn, hùng hùng hổ hổ: “Nhìn ông đây chưa đủ à!”
Không nhìn thì không nhìn, Tạ Ninh lặng yên rời mắt.
Tuy không rõ kế hoạch của Đoàn Lăng là gì, nhưng nay hắn ta cố ý tới đón mình chắc chắn là có mục đích. Chỉ số thông minh của vai chính cao như thế, chưa biết chừng đã nghĩ ra cách để thoát khỏi Tiểu Mạo.
Tạ Ninh chậm rì rì theo sau hắn, được chừng mười phút mới chợt nhận ra hôm nay Đoàn Lăng không tới nơi thường đỗ xe, mà là vòng quanh trường học hơn nửa vòng, đi đến một con đường có hơi vắng vẻ ngoài cổng sau.
Cậu chạy nhanh hai bước đuổi theo: “Hôm nay không ngồi xe à?”
“Bớt nói xàm đi.” Mặt Đoàn Lăng vẫn nhìn thẳng phía trước, cau mày ánh mắt âm trầm, giống như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Không nhận được đáp án, lại qua năm phút nữa, Tạ Ninh kéo kéo tay áo của Đoàn Lăng, nhưng Đoàn Lăng vẫn phớt lờ cậu.
“Đoàn Lăng? Nếu cậu vẫn không nói gì thì tôi quay lại đấy.”
Tỏ vẻ uy h.i.ế.p xong, Tạ Ninh giả vờ ngoái lại nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Mạo vẫn cứ không xa không gần bám theo, mồ hôi lạnh túa ra.
Sao vẫn còn đi theo vậy?!
Nếu bây giờ cậu quay đầu lại gặp trực diện Tiểu Mạo, với danh phận là bạn trai đầu tiên của vạn nhân mê, liệu có bị trả thù không nhỉ?!
“Đoàn Lăng?!”
Tạ Ninh bất đắc dĩ đành phải chạy tới đuổi theo Đoàn Lăng, lần này trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn ta, lo lắng nói: “Hình như cậu ta vẫn bám theo.” Cũng may, Đoàn Lăng rốt cuộc cũng có phản ứng, bước chân dừng lại quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt phảng phất chút đen tối.
Lúc này lực chú ý của Tạ Ninh đều tập trung lên người Tiểu Mạo, hoàn toàn không nhận ra có điểm bất ổn.
“Rốt cuộc cậu đưa tôi tới đây để làm gì?”
“…Làm gì?”
Đoàn Lăng lẩm bẩm lặp lại, chợt cười khẩy một cái tiến đến gần cậu, phối hợp với khuôn mặt đầy lệ khí của hắn, có đẹp thế nào đi nữa thì trông cũng không hề giống người tốt.
Tạ Ninh vội vàng liên tục lùi về sau, phía sau lưng đã chạm đến mặt tường, đã không thể nào lùi thêm được nữa, nhưng Đoàn Lăng không có ý định dừng.
Cậu thật sự hoảng hốt, cảm giác nguy hiểm nảy lên liền vô thức đưa tay chống vai Đoàn Lăng. “Khoan…!”
Di động trong túi rung lên như là biết được cảm xúc của chủ nhân, Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, đang định cúi đầu lấy ra chợt cổ tay bị siết chặt lấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Đoàn Lăng dán bên tai cậu, thanh âm trầm thấp như một hòn đá nhỏ rơi thẳng xuống lòng hồ yên tĩnh.
Tạ Ninh ngây ngốc nhìn bên sườn mặt đang rất gần của hắn, vết thương mấy hôm trước đã lành, nhìn kỹ hơn cũng không thấy chút tỳ vết nào.
“Còn có thể làm gì nữa, yêu đương.”
Tần suất tim đập bỗng chốc loạn nhịp, lúc này Tạ Ninh mới nhớ ra, hiện tại bọn họ là quan hệ người yêu.
Từ từ, người yêu…? Không phải công cụ hình người à?
Di động trong túi vẫn rung liên hồi, bây giờ đã là sáu giờ chiều, sắc trời dần tối khó mà che đi nét ửng đỏ trên khuôn mặt, mùi hương thanh đạm ngày thường nay lại nồng đậm vấn vít quanh mũi.
Nhận thấy tầm mắt Đoàn Lăng trượt xuống, cuối cùng dừng hình trên môi cậu, đầu óc Tạ Ninh như muốn bùng nổ.
Bảo là công cụ hình người cơ mà?! Cốt truyện đi đến đâu rồi???
Đôi con ngươi khẽ nhìn ra sau, mặt mày đang nhíu chặt của Đoàn Lăng thoáng giãn ra, cũng không tiến sát thêm rồi nói với giọng điệu ra lệnh.
“Tạ Ninh, ôm tôi.”
Danh Sách Chương: