• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Địch”.

Sơ Địch và Phó Tĩnh từ chỗ của Trang Mã Chính trở về Ninh thị thì đụng mặt Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh ở hầm để xe, hắn có vẻ là muốn đi ra ngoài. Ninh Hoắc Đông vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng gọi. Bước chân Sơ Địch khựng lại, trong lòng thầm oán trách. Cô vốn dĩ đã vờ như không nhìn thấy hắn…

“Cô lên trước đi”.

Sơ Địch nói với Phó Tĩnh sau đó mới quay đầu nhìn Ninh Hoắc Đông đã đứng phía xa. Hắn vẫn tay về phía cô.

“Lên xe”.

[ … ]

Sơ Địch không biết Ninh Hoắc Đông muốn đưa cô đi đâu mà bản thân cô cũng lười hỏi hắn. Ước chừng một tiếng đồng hồ đi xe, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự mini sang trọng.

Đừng nhìn vào diện tích mà đánh giá giá trị của nó. Ngôi biệt thự tuy nhỏ nhưng lại tọa lạc ở một nơi vô cùng đắt đỏ, nằm trêи một trong những con phố đáng sống nhất tại thành phố Cảnh Dương.

Sơ Địch đoán chừng hắn đưa cô đến là có người muốn gặp, nhưng không ngờ Ninh Hoắc Đông lại nói.

“Căn nhà này là tôi mua cho em. Em vào xem xem có gì cần thay đổi không, nếu cần tôi cho người đến tu sửa, sau đó chúng ta sẽ dọn vào. Còn nếu không cần, chúng ta trực tiếp dọn đến dây”.

Bởi vì Sơ Địch từng nói ở Ninh gia quá rộng lớn, không khí lại quá lạnh lẽo nên Ninh Hoắc Đông đã tự mình tìm kiếm một căn nhà phù hợp. Hắn cho rằng căn nhà này chính là căn nhà hắn cần tìm. Không quá lớn và cực kỳ có cảm giác ấm cùng của gia đình.

Sơ Địch ngây người.

“Vì sao đột nhiên lại mua nhà cho tôi?”.

“Cứ coi như là phần thưởng tôi dành cho em. A Địch, em đã mang thai con của tôi, em hoàn toàn xứng đáng nhận được phần thưởng này”.

Ninh Hoắc Đông kéo lấy tay cô, dẫn cô vào bên trong. Còn Sơ Địch sau khi nhận được câu trả lời của hắn thì vô cùng im lặng. Cô không nói gì, chỉ đi theo hắn vờ tham quan ngôi nhà.

Hoá ra Ninh Hoắc Đông đối xử tốt với cô chỉ vì đứa bé. Hắn coi đứa bé quan trọng hơn tất cả. Nếu như đã vậy đứa bé này càng không thể chào đời. Sơ Địch muốn Ninh Hoắc Đông hiểu cảm giác mất đi thứ đối với mình vô cùng quan trọng là như thế nào.

Hắn khiến cô nhà tan cửa nát, cô khiến hắn mất đi giọt máu đầu lòng…

Ninh Hoắc Đông là anh tàn nhẫn với tôi vậy thì cũng đừng trách tôi tàn nhẫn lại với anh!

[ … ]

Đến tối hôm sau, Sơ Địch và Phó Tĩnh đến đúng địa điểm mà Trang Mã Chính đã hẹn. Ông ta đưa cho cô một địa chỉ ma, cứ đi mãi đi mãi đích đến lại là một căn nhà kho tồi tàn nằm ở ngoại ô thành phố.

Sơ Địch và Phó Tĩnh đứng bên ngoài, không vội bước vào.

“Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”.

Ánh mắt Sơ Địch trở nên âm trầm, cô không nhìn Phó Tĩnh mà vẫn chăm chú nhìn về căn nhà kho tồi tàn. Hai bàn tay nhỏ bé của Sơ Địch bất giác đã siết chặt lại. Không thể không thừa nhận hiện tại cô đang rất căng thẳng.

Phó Tĩnh đáp.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Trước khi chúng ta đến tôi đã cho người kiểm tra kỹ càng, sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Sơ Địch dường như vẫn chưa yên tâm mà hỏi Phó Tĩnh một lần nữa.

“Người đã đổi thành người của chúng ta chưa?”.

Phó Tĩnh một lần nữa đáp chắc nịch.

“Toàn bộ người của Trang Mã Chính đã đổi thành người của chúng ta”.

“Phó Tĩnh, cô ở bên ngoài lựa thời gian rồi gọi điện cầu cứu Ninh Hoắc Đông”.

Sơ Địch căn dặn Phó Tĩnh xong, cô bất chợt nhìn xuống bụng mình, đưa tay vuốt nhẹ lên, một giọt nước mắt hiếm hoi rơi xuống mu bàn tay cô.

Xin lỗi con, mẹ thật lòng xin lỗi con…

Phó Tĩnh nhìn theo bóng lưng của Sơ Địch, rồi cô đột nhiên hét lớn.

“Sơ Địch, cô làm như vậy thật sự đáng sao?”.

Vì muốn trả thù một người đàn ông mà có thể hi sinh chính con của bản thân mình, có đáng không? Phó Tĩnh không biết Sơ Địch nghĩ gì, còn cô thì cảm thấy không đáng. Cô lo Sơ Địch sau này sẽ hối hận nên muốn cô ấy suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần bước vào nhà kho kia, mọi thứ đã không thể vãn hồi…

Cơ thể Sơ Địch trong bóng tối khẽ run lên. Cô không xoay người nhìn Phó Tĩnh, chỉ dừng bước. Cô siết chặt tay lại, chặt đến mức để móng tay ghim vào lòng bàn tay hằn thành từng vết đỏ. Sơ Địch dõng dạc nói.

“Đáng! Chỉ cần có thể trừng phạt được Ninh Hoắc Đông, mọi thứ đều đáng. Phó Tĩnh, nếu như cô là tôi, mỗi ngày đều sống bên cạnh người đàn ông giết hại gia đình mình, cô sẽ cảm thấy việc làm ngày hôm nay của tôi là không đủ. Ninh Hoắc Đông xứng đáng nhận được nhiều hơn như thế!”.

Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, Sơ Địch không chần chừ mà bước vào bên trong nhà kho. Cánh cửa được mở ra, cô đã nhìn thấy Trang Mã Chính nhàn hạ ngồi trêи ghế sofa thưởng thức trà. Mà Trang Mã Chính nhìn thấy cô, dường như có chút kinh ngạc.

“Không ngờ phó tổng Sơ của chúng ta lại liều lĩnh như vậy. Biết rằng địa chỉ tôi đưa là địa chỉ ma không những không quay về mà còn dám bước vào đây”.

“Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con”.

“Trang tổng, chuyện để Ninh thị cung cấp rượu độc quyền cho tiệc rượu của ông, ông tính thế nào rồi?”.

“Uống trà trước đã. Phó tổng Sơ, Ninh Hoắc Đông không dạy cô phải là vui lòng đối phương trước sau đó mới nói đến chuyện công việc sao?”.

Trang Mã Chính tất nhiên là không vội nói chuyện công việc. Ông ta nhìn ấm trà đã nguội, lại loay hoay đi pha một ấm trà mới. Cả một quá trình, Sơ Địch đều kiên nhẫn đợi ông. Đến khi Trang Mã Chính mang một ấp trà khác trở về, cô mới nói.

“Vừa uống vừa nói chuyện mới có không khí, Trang tổng, ông nói đúng không?”.

Sơ Địch vẫn cắn chặt chuyện công việc không buông.

“Phó tổng Sơ, nhiều khi quá cứng nhắc cũng không tốt”.

Trang Mã Chính tỏ vẻ không vui. Mỗi lần Sơ Địch nhắc đến chuyện công việc, ông ta đều năm lần bảy lượt làm khó cô.

Sơ Địch cũng cười, nhưng là nụ cười vô cùng lạnh lẽo. Cô nhẫn nhịn tất cả mọi thứ, đành xuống nước uống trà với Trang Mã Chính. Ông ta thấy vậy thì hài lòng với phản ứng của cô. Trang Mã Chính đưa cho Sơ Địch một chén trà nóng hổi, bật cười thành tiếng. Không biết có phải do khói bốc lên từ chén trà khiến ánh mắt của Trang Mã Chính trở nên ʍôиɠ lung hay không mà Sơ Địch lại cảm thấy có thứ gì đó không đúng.

“Phải vậy chứ! Uống đi, trà giúp cho cô nhuận giọng, đến khi ấy chúng ta bàn chuyện làm ăn mới có thể dễ dàng”.

Sơ Địch trong lòng dâng lên cảnh giác nhưng vẫn cầm chén trà trong tay. Cô chỉ lưỡng lự một khắc ngắn ngủi sau đó liền ngẩng đầu uống hết sạch.

Mới đầu không có cảm giác gì, nhưng khi Sơ Địch vừa đặt chén trà xuống mặt bàn tầm mắt của cô liền trở nên mờ đi, rất nhanh hình ảnh của Trang Mã Chính đã hóa thành một màu đen tuyền. Trước khi ngất đi Sơ Địch dường như loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Trang Mã Chính.

“Trói cô ta lại”.

Sơ Địch tỉnh lại đã là hai tiếng sau, không phải do bản thân cô tự tỉnh lại mà là do Trang Mã Chính hất vào người Sơ Địch một chậu nước lạnh. Cả người cô vì lạnh mà run lên.

“Phó tổng Sơ cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi. Cô nói xem, ngủ một giấc ở một nơi như thế này có thích không?”.

Tên đàn em kéo đến trước mặt Sơ Địch một cái ghế, Trang Mã Chính liền ngồi xuống. Cái bụng béo cứ phình phình ra.

Sơ Địch thì cựa mình phát hiện bản thân cô đã bị trói lại từ bao giờ, hai tay hai chân đều bị trói không thể cựa quậy nổi. Cô nhìn thẳng vào Trang Mã Chính, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.

“Trang Mã Chính, ông muốn làm gì?”.

“Tôi muốn làm gì cô còn không rõ sao? Kể từ khi cô bước chân vào đây tôi liên tục gọi cô một tiếng ‘phó tổng Sơ’ là vì tôn trọng cô, nhưng bây giờ thì không như thế nữa. Sơ Địch, cô chỉ là một con điếm!”.

Trang Mã Chính mở miệng là nói lời cay độc. Sơ Địch cảm thấy vô cùng khó nghe, nhưng hiện tại cô đã bị trói chặt ở đây không thể làm gì được. Trong lòng Sơ Địch đương nhiên rõ ràng lý do vì sao Trang Mã Chính lại đối xử với cô như vậy.

“Dù tôi có là một con điếm cũng hơn hẳn con gái của ông. Trang Mã Chính, ông nói có phải không?”.

Sơ Địch bật cười, châm chọc lại ông ta. Nếu không phải là có việc cần nhờ đến sự giúp đỡ của Trang Mã Chính, Sơ Địch chắc chắn sẽ không đến đây để nghe người khác sỉ nhục bản thân.

“Sơ Địch! Tôi không cho phép cô nói con gái bảo bối của tôi như vậy!”.

Trang Mã Chính gầm lên một tiếng. Ông ta vừa dứt lời tên dàn em ở phía sau Sơ Địch đã cầm tóc của cô, giật ngược ra đằng sau. Lực của người kia rất mạnh, Sơ Địch tưởng chừng da đầu của bản thân sắp rời ra thành từng mảnh. Cô chỉ cười khểnh, đau đớn khiến Sơ Địch không nói được thành tiếng.

Trang Mã Chính lại nhìn một tên đàn em khác. Hắn ta hiểu chuyện liền nhanh chóng khởi động máy tính, rất nhanh máy tính đã được sử dụng để kết nối một cuộc gọi video. Sơ Địch vốn tưởng Trang Mã Chính sẽ gọi cho Ninh Hoắc Đông, nhưng không ngờ ông ta lại gọi cho con gái của mình – Trang Khả Khả.

Trước mặt Trang Khả Khả là hình ảnh Sơ Địch bị bắt trói, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cô ta thấy vậy liền sung sướиɠ mà cười lớn. Trang Khả Khả nói với Trang Mã Chính.

“Ba, ngày hôm nay phải khiến cô ta không có mạng để rời khỏi đây. Chỉ cần cô ta chết rồi, Ninh Hoắc Đông sẽ lại đến tìm chúng ta, ba vừa có được sự hậu thuẫn của Ninh thị, con vừa có được người đàn ông mà con yêu. Nhưng trước khi Sơ Địch chết phải để cô ta nếm mùi đau khổ trước”.

Trang Khả Khả ở đầu bên kia chỉ hận không thể chạy đến chứng kiến tất cả, nhưng Trang Mã Chính không cho phép cô ta đến, ông ta nói những chuyện bẩn thỉu như thế này để ông ta làm một mình làm được.

Trang Mã Chính nói với con gái.

“Bảo bối của ba, con nói xem con muốn hành chết cô ta như thế nào?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK