“Nói đi, cậu đã tìm được bí mật động trời gì của Sơ Địch.”
Kỳ thực, bao nhiêu lâu nay Từ Thu Tuyết vẫn thuê người đi thăm dò Sơ Đich. Mặc dù một năm trước cô không ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, nhưng Từ Thu Tuyết vẫn cảm thấy Sơ Địch chính là mối họa cần phải diệt trừ. Quả nhiên sự cẩn thận của cô ta không hề sai trái! Người ở đầu bên kia nói chuyện vô cùng tự tin, Từ Thu Tuyết nghĩ tin tức mà người ấy mang lại sẽ không tầm thường!
“Từ tiểu thư, tin tức lần này lớn lắm đấy. Cô nên chuẩn bị cho tôi một số tiền lớn.”
Từ Thu Tuyết đã kϊƈɦ động đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa. Hiện tại, cô ta chỉ muốn nghe tin tức có thể giúp cô ta đối phó với Sơ Địch. Ngày hôm nay Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch đến đây chẳng khác nào đánh vào mặt cô ta một cái thật mạnh.
“Được rồi. Cậu phải nói, tôi muốn biết tin tức mà cậu đưa đáng giá bao nhiêu tiền chứ.”
“Cô cũng biết Ninh Hoắc Đông ghét nhất là bị người ta vu oan giá họa, phải không? Còn Sơ Địch, đã động vào thứ mà Ninh Hoắc Đông ghét nhất. Nhưng tội danh mà cô ta đổ lên đầu Ninh Hoắc Đông không phải là tầm thường, mà là tội danh giết người – một người ba giết chết chính con của mình.”
Bàn tay cầm điện thoại của Từ Thu Tuyết vô thức run lên, có lẽ là do cô ta đã quá mức kϊƈɦ động. Từ Thu Tuyết không ngờ Sơ Địch lại to gan đến như vậy. Đến cả khi cô ta có Từ gia chống lưng ở phía sau cũng không dám làm ra cái chuyện này với Ninh Hoắc Đông. Từ Thu Tuyết thật sự tò mò, dựa vào tính cách của hắn, sau khi bước rõ mọi chuyện hắn có giết chết Sơ Địch hay không?
“Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản cho cậu rồi. Kiểm tra lại đi, chắc chắn số tiền này sẽ khiến cậu thỏa mãn. Cứ giúp tôi theo dõi Sơ Địch, tin tức mà cậu mang về khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
“Cảm ơn Từ tiểu thư.”
[ … ]
Trong tay Từ Thu Tuyết nắm giữ được tin tức này là gần như đã nắm giữ được mạng của Sơ Địch. Cô ta không kìm nén nổi sự cao ngạo, ngay ngày hôm sau đã hẹn Sơ Địch đến quán trà đề trò chuyện.
Sơ Địch ngồi phía đối diện cũng cảm thấy Từ Thu Tuyết hôm nay rất lạ. Nếu như là thông thường, chỉ dựa vào chuyện ngày hôm qua cũng đủ để Từ Thu Tuyết lao tới xé xác cô, nhưng hôm nay khi cô ta hẹn cô ra đây, Sơ Địch lại cảm thấy gương mặt cô ta rất rạng rỡ. Cô hoài nghi, Từ Thu Tuyết là đang vui vẻ sao?
“Từ tiểu thư hẹn tôi ra đây có phải là muốn nói về chuyện của A Đông không? Nếu như cô muốn tôi rời xa anh ấy, tôi sẽ không làm đâu.”
Sơ Địch không rõ thái độ của Từ Thu Tuyết nên đã đánh một đòn phủ đầu trước. Dù sao cô cũng cảm thấy Từ Thu Tuyết ngày hôm nay đã quá kỳ lạ. Vị hồng trà thanh thanh tỏa ra trong miệng, Sơ Địch vừa ý liền đặt cốc trà xuống mặt bàn.
Từ Thu Tuyết đột nhiên chống hai tay lên mặt bàn, cô ta nhìn Sơ Địch, mỉm cười.
“Nhưng hiện tại cô không có lựa chọn. Sơ Địch, ngoài việc rời xa Hoắc Đông, cô không thể lựa chọn thứ khác bởi quyền hạn là nằm trong tay tôi.”
Từ Thu Tuyết nhếch mép cười. Vở kịch hay mới chỉ là đang bắt đầu mà thôi. Từ Thu Tuyết sẽ dùng thứ mà cô ta có để từ từ đè bẹp dáng vẻ thanh cao của Sơ Địch. Một con người tàn nhẫn như cô, không xứng để có dáng vẻ này!
Sơ Địch nheo mắt lại, một luồng nguy hiểm không biết từ đâu đã xuất hiện vây lấy cơ thể của Sơ Địch, Sơ Địch bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng bên trong lại có chút lo lắng. Trực giác của cô cho cô biết, Từ Thu Tuyết đã bắt được thóp của cô rồi!
“Nói đi, Từ tiểu thư đã nắm được thứ gì trong tay rồi?”
“Sơ Địch, cảm giác tự mình tiễn con mình lên thiên đường là cảm giác gì vậy? Tôi thật sự muốn biết đây!”
Từ Thu Tuyết ngả người ra sau ghế, không nhanh không chậm buông một câu. Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của Sơ Địch liền trắng bệch. Đôi bàn tay để dưới mặt bàn đã vô thức run lên không ngừng, dù Sơ Địch có siết chặt nó lại vẫn không thể ngăn cản từng cơn run rẩy.
Chuyện Từ Thu Tuyết nhắc đến vẫn luôn là vết thương khó lành trong trái tim của Sơ Địch…
“À, tôi chắc là cô không có cảm giác gì đâu, bởi vì lỗi đã đổ lên đầu của người khác rồi. Sơ Địch, cô biết Hoắc Đông thành kẻ ngốc, nếu như để anh ấy biết rồi, nói xem anh ấy sẽ làm gì cô đây?”
Năm xưa, Ninh Hoắc Đông ép cô mang thai. Sơ Địch không tình nguyện nên đã luôn tìm cách để bỏ đứa bé. Bởi cô nghĩ đứa bé được sinh ra trong hoàn cảnh này chắc chắn cũng không được hạnh phúc! Khi ấy quan hệ của Ninh Hoắc Đông và Trang Mã Chính vô cùng hỗn loạn, Sơ Địch liền nhân cơ hội ấy để thực hiện mục tiêu của mình. Cô giả vờ bước vào hang cọp do Tràng Mã Chính tạo ra, sau đó đổi người của ông ta thành người mà cô đã chuẩn bị. Sơ Địch diễn một vở kịch cứu người, cô dùng tính mạng của đứa trẻ đổi cứu Ninh Hoắc Đông, để hắn cảm thấy tội lỗi. Sơ Địch biết bao nhiêu lâu nay, Ninh Hoắc Đông luôn nghĩ rằng hắn chính là hung thủ giết chết đứa con đầu lòng của cô và hắn.
“A Đông sẽ không biết được đâu.”
Sơ Địch nhàn nhạt lên tiếng. Sau một khoảng thời gian chìm đắm trong quá khứ, lúc này Sơ Địch đã hoàn toàn tỉnh táo. Thứ Từ Thu Tuyết nắm trong tay có thể lấy được mạng của Sơ Địch, vậy nên nếu muốn sống cô chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện này. Chính Sơ Địch cũng có thể hình dung được một khi chuyện này truyền đến tai của Ninh Hoắc Đông, sẽ có hậu quả gì xảy ra.
Hắn không thích bị người khác vu oan giá họa, càng không thích trở thành một người ba giết hại con của mình!
“Chỉ cần tôi nói cho anh ấy, anh ấy sẽ biết được!”
Từ Thu Tuyết lên tiếng.
“Nhưng đáng tiếc cô không có cơ hội để nói với A Đông rồi. Từ tiểu thư, thật ra nếu như cô biết an phận mà sống, cô sẽ có một cuộc sống rất tốt đấy!”
Sơ Địch từ từ kéo túi xách được đặt phía sau lưng ra. Cô mở túi xách, rút ra một khẩu súng lục, sau đó khẽ nhìn lên Từ Thu Tuyết, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn rất nhởn nhơ, hoàn toàn coi như không có chuyện gì. Sơ Địch nghĩ, chắc Từ Thu Tuyết tưởng thứ trong tay cô là súng giả. Nếu như là cô của trong quá khứ chắc chắn sẽ không dám mang súng bước vào trong thành phố Cảnh Dương, nhưng kể từ khi cô trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đã biến thành một Sơ Địch hoàn toàn khác.
Sau khi lấy xong súng, Sơ Địch liền đặt túi trở về vị trí cũ. Cô không nói gì, đùa nghịch khẩu súng trong tay một lúc lâu, rồi đột nhiên cô hướng họng súng lên trời, bóp mạnh nòng súng. Viên đạn thoát khỏi họng súng ghim thẳng lên trêи trần nhà kèm theo tiếng động rất lớn ‘đoàng’.
Không chỉ có Từ Thu Tuyết sợ hãi mà đám người đang ngồi uống trà và nhân viên trong quán cũng sợ hãi đến mức tháo chạy. Chẳng mấy chốc trong quán trà chỉ còn lại Sơ Địch và Từ Thu Tuyết.
Sơ Địch đứng dậy, cô cầm khẩu súng đi đến bên cạnh Từ Thu Tuyết. Đầu tiên, Sơ Địch đặt họng súng lên cánh tay của cô ta. Đứng ở khoảng cách gần như vậy, Sơ Địch dễ dàng cảm nhận được sự sợ hãi đã lan tỏa đến toàn thân của Từ Thu Tuyết. Chỉ mấy giây trước cô ta vẫn còn cao ngạo uy hϊế͙p͙ cô, nhưng mấy giây sau đã biến thành một con rùa rụt cổ.
“Nếu như tôi bắn nát cánh tay này thì sẽ ra sao đây? Hay là tôi trực tiếp giết cô luôn nhé? Từ tiểu thư, cô có biết cách tốt nhất để chôn vùi một bí mật chính là gì không? Để tôi nói cho cô nghe, cách tốt nhất chính là giết người, bởi chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”
Sơ Địch dứt lời, họng súng liền từ cánh tay của Từ Thu Tuyết đặt lên thái dương của cô ta. Một năm rời xa Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đã học được một đạo lý, chính là chỉ có tàn nhẫn mới có thể trở thành một con người mạnh mẽ, trêи con đường trả thù bắt buộc phải có đổ máu. Sơ Địch sẽ không còn mềm lòng nữa, cô sẽ dùng khẩu súng này, bắn chết từng kẻ dám ngáng đường cô.
Từ Thu Tuyết bị hành động của Sơ Địch làm cho sợ hãi đến mức nói năng cũng chẳng rõ ràng. Cô ta nói lắp ba lắp bắp.
“Sơ Địch… Cô… Cô căn bản là không dám giết tôi… Căn bản là không dám giết tôi.”
Dường như nghĩ đến phía sau lưng cô ta còn có Từ gia, Từ Thu Tuyết liền trở nên tự tin hơn.
“Tôi có Từ gia chống lưng. Sơ Địch cô đừng quên, Từ gia là một gia tộc lớn. Chỉ cần cô dám động đến tôi, ba mẹ tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
“Từ tiểu thư, vậy tôi cũng nhắc cho cô nhớ, A Đông đã nói có thể vì tôi mà chống đối với Từ gia. Những lời anh ấy nói vào hôm qua trong thư phòng của ba cô, cô đã nghe thấy hết rồi, không phải ư?”
Bản tính của con người luôn luôn là tò mò, thế nên Sơ Địch đoán Từ Thu Tuyết nhất định sẽ nghe lén cuộc đối thoại của Ninh Hoắc Đông và Từ Chí Linh. Nếu như không nghe lén, cô ta sẽ không nhanh như vậy đã đem bí mật của Sơ Địch ra uy hϊế͙p͙ cô.
Dứt lời, Sơ Địch liền bật cười. Cô lên nòng súng, nhắm vào mi tâm của Từ Thu Tuyết ở khoảng cách vô cùng xa. Một năm nay. Sơ Địch đã rất vất vả rèn luyện kỹ năng bắn súng, cũng đã đến lúc phải trổ tài rồi.
Đoàng!