Trình Thâm đi vào góc phòng thẩm vấn, không biết hắn đã động tới thứ gì mà toàn bộ những ánh đèn màu đỏ nhấp nháy xung quanh phòng đều đã biến mất. Làm xong việc, Trình Thâm liền quay trở lại vị trí của mình, hắn ngồi đối diện với Thẩm Biên.
“Chậc! Anh vốn dĩ không nên động đến lửa”.
Trình Thâm mỉm cười, chế giễu nói. Hắn vốn còn đang tỏ mò rốt cuộc người nào có uy lực có thể động đến Ninh Hoắc Đông, nhưng hóa ra mọi chuyện cũng chỉ có thế này. Ninh Hoắc Đông không những không thân bại danh liệt mà còn đẩy bản thân vào con đường chết không lối thoát.
Trải qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Thẩm Biên kém hẳn đi. Hắn đã ngộ ra tất cả, hết thảy chỉ là kế hoạch của một mình Ninh Hoắc Đông. Còn bản thân hắn thì tự cho mình là tài giỏi, ngu ngốc chui đầu vào lưới.
Sơ Địch nói không sai, hắn vĩnh viễn không phải là đối thủ của Ninh Hoắc Đông.
“Thế lực của Ninh Hoắc Đông đúng là lớn thật đấy”.
Thẩm Biên không kiêng dè mà chế nhạo Trình Thâm. Trêи người Trình Thâm tuy là bộ đồng phục cảnh sát nhưng nội tâm hắn thì không phải. Hắn cũng giống như Ninh Hoắc Đông, là cùng một loại người.
“Phải, thế lực của Ninh Hoắc Đông rất lớn, vậy nên trước khi động đến hắn anh phải xem xét thật kỹ lưỡng mới đúng chứ? Thẩm Biên, anh quá ngu ngốc rồi”.
Bộ dạng của Trình Thâm lúc này khá thoải mái. Sau mấy ngày làm việc căng thẳng hắn cuối cùng cũng được một chút thời gian nghỉ ngơi. Mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay, hiện tại chỉ đợi đến thời cơ để kết tội Thẩm Biên mà thôi. Với tính cách của Ninh Hoắc Đông, Trình Thâm dám chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho Thẩm Biên. Nhưng có buông tha hay không còn phải phụ thuộc vào người phụ nữ bên cạnh hắn rồi…
“Mọi chuyện đã sắp xếp xong cả rồi, nói đi, anh đến tìm riêng tôi để làm gì”.
Thẩm Biên chợt nghiêm túc.
“Không cần phải quá căng thẳng. Tôi đến là có ý tốt muốn nhắc nhở, tội danh của anh sẽ bị tòa án phán tử hình”.
Cơ thể Thẩm Biên run lên. Hắn phẫn nộ chỉ vào người Trình Thâm, điên cuồng tố giác hắn.
“Nhưng tôi vốn không giết Tiểu Thiên, người giết Tiểu Thiên chính là anh”.
Trình Thâm chỉ cười. Hắn không vội trả lời Thẩm Biên mà đứng dậy đi đến bên cạnh hắn ta. Trình Thâm cúi người, ghé vào tai Thẩm Biên, nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Thẩm Biên nghe thấy.
“Nhưng anh lại không có bằng chứng chứng minh tôi giết người. Vả lại, hung khí đoạt mạng Tiểu Thiên có dấu tay của anh. Thẩm Biên, anh nói quan tòa sẽ tin ai đây?”.
Thẩm Biên lúc này chỉ biết run rẩy, hắn hoàn toàn không thể đáp lại Trình Thâm, bởi vì những gì Trình Thâm nói đều rất đúng. Bọn họ là phe chủ động còn Thẩm Biên chỉ là người bị động mà thôi.
Sau khi chọc tức Thẩm Biên, Trình Thâm liền vui vẻ rời đi. Đợi khi nào chuyện này kết thúc, hắn sẽ đến tìm Ninh Hoắc Đông, đòi phần thưởng cho sự giúp đỡ này. Trình Thâm đã giúp Ninh Hoắc Đông giết chết Tiểu Thiên để khiến Thẩm Biên tội chồng thêm tội, hắn thật sự hiếu kỷ không biết Ninh Hoắc Đông sẽ lấy gì đền đáp hắn?
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, Trình Thâm lại quay trở về phòng thẩm vấn tìm Thẩm Biên bởi hắn vừa nhận được tin tức Quan Hàm Dương nằm trong việc đã chết cách đấy không lâu.
Rượu do tập đoàn Ninh thị sản xuất vốn dĩ không có vấn đề gì, viện kiểm sát vừa đã có lời khẳng định sự trong sạch cho Ninh thị. Nhưng vì sao khi Quan Hàm Dương uống rượu của Ninh thị lại bị trúng độc nặng đến mức tử vong? Bởi vì ly rượu do Quan Hàm Dương uống đã được chính Thẩm Biên đổ vào, trong camera an ninh ngày hôm ấy sau khi được tiến hành khôi phục thì phát hiện ra cảnh tượng này. Thẩm Biên còn thuê người đóng giả làm bệnh nhân chỉ để đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ninh Hoắc Đông.
Chứng cứ xác thực, Thẩm Biên không thể chối cãi.
[ … ]
Một tuần sau.
“Bị cáo Thẩm Biên bị tuyên án tử hình, cuối tháng sau sẽ tiến hành thi hành án”.
Chiếc búa nặng nề gõ xuống tấm gỗ phía dưới, một tiếng động lớn vang lên khiến lòng người lạnh lẽo. Hôm nay là ngày ra tòa của Thẩm Biên và cũng là ngày hắn bị kết tội. Kể từ khi Thẩm Biên bị xét xử, Thẩm gia chưa từng đưa một ai về nước chứ đừng nói đến là cử người giúp đỡ hơn. Thẩm thị cũng đã hoàn toàn rút khỏi thành phố Cảnh Dương để tránh ảnh hưởng đến việc phát triển của tập đoàn bên nước ngoài.
Nhưng Sơ Địch chưa từng trách họ, cô chỉ trách bản thân cô bởi vì đã không thể bảo vệ Thẩm Biên. Hắn đúng là có sai, nhưng cái sai của hắn cũng là xuất phát từ lòng tốt mà hắn dành cho cô.
Sơ Địch nhìn hai tay Thẩm Biên bị còng số tám siết chặt, lồng ngực cô nhói đau. Sau khi phiên tòa kết thúc, hắn liền được hai viên cảnh sát đưa về trại tạm giam chờ ngày xét xử.
Sơ Địch nhìn theo bóng lưng của hắn, nước mắt chẳng biết từ bao giờ đã rơi xuống, Từng giọng nước mắt long lánh như những viên pha lê cứ lăn dài trêи gò má tái xanh của cô. Cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, ngàn vạn lần đều không muốn…
Bỗng chốc, tầm mắt Sơ Địch trở nên mờ dần, chỉ một khắc sau đó những hình ảnh mờ nhạt đã hóa hẳn thành bóng tội tuyệt vọng. Đầu óc Sơ Địch quay cuồng, cô lịm đi trong vòng tay của Ninh Hoắc Đông.
[ … ]
Khi Sơ Địch tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau. Hôm nay trời nắng rất to, ánh nắng bên ngoài chiếu vào chiếc cửa sổ sát sàn, hất ánh nắng ấm áp vào bên trong căn phòng rộng lớn như để xua đi cái giá lạnh vốn có. Rõ ràng là trời nóng như thế, nhưng không hiểu vì sao Sơ Địch vẫn cảm thấy giá lạnh.
Sơ Địch biết bản thân mình đã được đưa về Ninh gia, cô cũng biết người đưa cô về chỉ có một chính là Ninh Hoắc Đông. Thời gian thi hành án của Thẩm Biên còn hơn một tháng nữa, Sơ Địch nghĩ cô sẽ có thể thay đổi mọi thứ.
Nghĩ vậy Sơ Địch liền chạy xuống dưới nhà tìm Ninh Hoắc Đông, cũng may hôm nay hắn có ở nhà. Ninh Hoắc Đông lúc này đang ở trong phòng khách đọc báo, nghe thấy tiếng động hắn theo bản năng liền ngẩng mặt lên nhìn, khi nhìn thấy người tới là Sơ Địch, đôi đồng tử màu hổ phách mới bớt lạnh giá.
“Sao lại đi chân trần xuống đây rồi?”.
Ninh Hoắc Đông nhìn vào đôi chân của cô, có chút không vui. Nhưng dường như điều khiến hắn không vui không phải chỉ vì Sơ Địch không mang dép mà còn là vì nhìn thấu nguyên nhân cô vội vã xuống đây.
Sơ Địch tiến đến chỗ của Ninh Hoắc Đông. Cô giật tờ báo trong tay hắn ném lên trêи bàn uống nước, sau đó thuận thế ngồi vào lòng hắn, hai cánh tay như những con rắn nhỏ bé quấn chặt lấy cổ Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông tuy đã nhìn thấu mục đích của cô nhưng đối với sự chủ động này của Sơ Địch hắn vẫn cảm thấy thoải mái.
“Nói đi, em muốn gì?”.
Ninh Hoắc Đông yêu chiều hỏi. Mấy ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn chẳng còn thời gian ở bên cạnh Sơ Địch. Hiện tại cô chủ động như vậy, trong lòng Ninh Hoắc Đông lại bất giác nảy sinh phản ứng nguyên thủy của người đàn ông. Nhưng hắn vì không muốn phá tan không khí tốt đẹp này nên vẫn nhịn lại.
“Tha cho Thẩm Biên đi. Ninh Hoắc Đông, tôi xin anh!”.
“A Địch, em phải biết hiện tại Thẩm Biên chính là tội phạm, hắn bị cảnh sát giam giữ, tôi đâu thể là được gì? Hơn nữa tội hắn phạm phải cả đất nước đều đã biết rồi, nếu như hiện tại hắn sống sót thì trêи đời này không phải là không còn pháp luật nữa sao?”.
Ngữ khí của Ninh Hoắc Đông vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ hắn không mấy vui vẻ khi nghe hai chữ ‘Thẩm Biên’ từ miệng của Sơ Địch. Hắn một tay nghịch bàn tay nhỏ bé của cô, một tay vuốt ve từng đường cong nóng bỏng của cô.
Sơ Địch như nhìn ra ham muốn trong lòng hắn. Cô không kiêng dè mà đưa tay mình vào bên trong áo của Ninh Hoắc Đông, xoa nhẹ lồng ngực của hắn. Chỉ với động tác nhỏ này của Sơ Địch, ánh mắt Ninh Hoắc Đông đã trở nên đục ngầu.
“Tôi biết anh sẽ có cách. Chỉ cần là thứ Ninh Hoắc Đông anh muốn, anh chắc chắn sẽ có cách để làm được”.
Vì sự an toàn của Thẩm Biên, Sơ Địch đành nhẫn nhịn tất cả, thậm chí cô có thể dùng thân thể của mình để mua vui cho hắn miễn là Ninh Hoắc Đông chịu buông tha cho Thẩm Biên.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông cứ u ám dần sau mỗi lời nói của Sơ Địch. Hắn thẳng thừng đè ngã cô xuống ghế sofa. Sơ Địch cũng không có ý định né tránh hắn.
“A Địch, em nên nhớ rõ em là người phụ nữ của tôi. Đừng hễ một chút là nhắc đến người đàn ông khác, cũng đừng ở trước mặt tôi cầu xin tôi buông tha cho bất kỳ người nào có lỗi với tôi”.
Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông đã dần dần mất kiên nhẫn, nhưng cô không quan tâm được quá nhiều như thế nữa. Trong mắt Sơ Địch, mối lo lắng hiện tại chỉ có mình Thẩm Biên mà thôi.
“Ninh Hoắc Đông, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm, muốn tôi sinh con cho anh tôi cũng sinh chỉ cần anh chịu cứu Thẩm Biên ra ngoài”.
Mi tâm Ninh Hoắc Đông nhíu chặt, hắn giữ chặt lấy cổ tay của Sơ Địch, có lẽ vì tức giận mà Ninh Hoắc Đông không thể khống chế lực, hắn gần nhỏ sắp bóp vụn cổ tay cô đến nơi.
“A Địch, em là người phụ nữ của tôi, vậy nên sinh con cho tôi là việc em nên làm”.
“Còn nữa, A Địch, em nghe cho rõ, Ninh Hoắc Đông tôi chính là muốn Thẩm Biên phải chết thì hắn phải chết!”.