“Vậy cô định giúp tôi giành được chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế như thế nào?”.
Sơ Địch biết mục đích khơi gợi sự hứng thú của Đình Hâm cô đã làm rất thành công. Sơ Địch quay trở về bên trong phòng, ngồi vào vị trí cô vừa ngồi, nhàn nhã thưởng thức nốt chén trà còn đang dang dở.
“Giống như cách Bành Dược đã từng làm để kéo Quan Hàm Dương xuống nước”.
Sơ Địch nhấp một ngụm trà, hương trà nhàn nhạt trong miệng cô nhưng mùi hương lại rất thơm, khiến tinh thần người uống vô cùng thoải mái.
Đình Hâm nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm trọng. Bà ta không nhịn được mà chạy đến bên cạnh Sơ Địch, dường như không tin vào lời của cô. Ở trong mắt Đình Hâm, Sơ Địch dù có năng lực đến đâu cũng không thể động đến mạng người, nhưng lời nói này được nói ra từ miệng cô lại trở nên nhẹ nhàng, bình thản đến thế.
“Cô muốn giết chết Bành Dược sao?”.
“Có gì không được? Trong giới chính trị các người, chém chém giết giết là thường xuyên. Nghị sĩ Đình, bà có dám chắc với tôi ở cái thế giới này một ngày không có người nào chết không? Hơn nữa đây là quy luật rồi, bà muốn thay thế Bành Dược thì buộc phải khiến ông ta không thể tồn tại được nữa”.
Sơ Địch vừa nói vừa uống hết số trà trong chén. Cô lẳng lặng quan sát thái độ của Đình Hâm, ý cười đã không thể che giấu trong đôi đồng tử trong vắt.
“Đương nhiên là không thể giết chết Bành Dược”.
Đình Hâm biết Sơ Địch không hề có ý muốn nói đùa liền nhảy dựng lại. Bà không thể vì chính mình mà giết chết Bành Dược, không thể!
“Nghị sĩ Đình, vậy bà có muốn có được chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế không?”.
Sơ Địch vẫn bình thản như vậy, vẫn từ tốn lên tiếng hỏi Đình Hâm. Thái độ của cô hoàn toàn trái ngược với bà ta.
“Tôi muốn thay thế ông ta nhưng không muốn dùng mạng của ông ta làm bệ đỡ. Phó tổng Sơ, nếu như cô chỉ có cách giết chết Bành Dược để lấy chiếc ghế về cho tôi thì tôi nghĩ chúng ta không thể hợp tác được nữa”.
“Nghị sĩ Đình, tôi có lòng tôi nhắc nhở bà trong giới chính trị đầy chết chóc này nếu bà chỉ có một khắc mềm lòng thôi cũng đủ để đoạt mạng bà rồi”.
Kỳ thực, trước khi đến tìm Đình Hâm, Sơ Địch đã đoán được bà sẽ không tán thành cách giết Bành Dược để giành lấy chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế. Ngày hôm nay Sơ Địch nói những lời này chẳng qua chỉ muốn tìm hiểu xem Đình Hâm hận Bành Dược bao nhiêu, yêu Bành Dược bao nhiêu mà thôi. Nhưng xem ra chữ yêu vẫn lớn hơn chữ hận.
“Không cần nói nữa. Phó tổng Sơ, chúng ta hoàn toàn không đồng nhất về mặt quan điểm”.
Đình Hâm làm việc trong giới chính trị nhiều năm, đương nhiên những đạo lý Sơ Địch nói bà đều hiểu. Giới chính trị kiêng dè nhất chính là hai chữ ‘mềm lòng’. Dù biết tác hại của nó lớn đến đâu nhưng Đình Hâm vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay.
“Nếu như tôi nói tôi vẫn còn cách để đưa chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế cho bà mà không lấy mạng Bành Dược, bà có đồng ý hợp tác với tôi không?”.
“Cô có cách gì?”.
“Hiện tại tôi không thể nói cho bà. Nghị sĩ Đình, nếu như bà đồng ý hợp tác, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, thư ký của tôi sẽ chuyển lời đến”.
“Được, tôi hợp tác với cô”.
Đình Hâm nhận ra kế hoạch của Sơ Địch. Cô muốn hợp tác với bà không phải là để đối phó với Bành Dược mà là đối phó với người đằng sau ông ta – Ninh Hoắc Đông. Đình Hâm cảm thấy bà và cô rất giống nhau, đều vì hận mà trở nên quyết tâm. Nhưng Sơ Địch lại tàn nhẫn và quyết đoán hơn bà rất nhiều.
[ … ]
Sơ Địch từ chỗ của Đình Hâm trở về đã quyết định đi bộ một đoạn thứ nhất vì đoạn đường này khá khó bắt xe, thứ hai là vì cô cảm thấy thời tiết tối nay cũng không tệ. Vừa đạt được thỏa thuận với Đình Hâm, Sơ Địch cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Có Đình Hâm ở trong giới chính trị giúp đỡ, kế hoạch của cô sẽ càng thành công hơn.
Sơ Địch đi được một đoạn ngắn liền cảm thấy có người đi theo mình. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hoang mang, bàn tay cầm túi xách theo bản năng tăng thêm lực siết mạnh.
Chợt có một bóng người chạy tới giật lấy túi của Sơ Địch, rất nhanh liền có một bóng người khác lao đến đuổi lấy người đàn ông cầm túi xách của cô.
Khi Sơ Địch định thần lại định chạy đến giúp đỡ người kia thì người kia đã giúp cô dành lại được túi xách, còn khống chế được tên trộm. Người kia đưa túi xách cho cô, Sơ Địch liền nói.
“Cảm ơn anh”.
Người đàn ông ngẩn ngơ nhìn Sơ Địch rất lâu, một lát sau mới rụt rè lên tiếng.
“Cô muốn xử lý tên cướp này như thế nào?”.
Thẩm Kiệt đã đi theo Sơ Địch từ rất lâu. Hắn không biết Sơ Địch tìm Đình Hâm để làm gì nhưng hắn cũng đã đoán được lý do cô đến tìm bà ta bởi vì cô muốn trả thù Ninh Hoắc Đông. Thẩm Kiệt chỉ muốn nói với Sơ Địch, hiện tại hắn đã trở về rồi, công việc trả thù không cần phải một mình cô gồng gánh nữa.
Nhưng hắn lại quên mất, Sơ Địch không cho phép hắn trở về thành phố Cảnh Dương. Nếu không khi hắn trở về đây đã đường đường chính chính là một Sơ Kỳ Nhiên chứ không phải Thâm Kiệt sử dụng thuật dịch dung để tránh Sơ Địch nhận ra.
Sơ Địch lúc này mới để ý đến tên cướp. Tên cướp không hề lớn tuổi, là trẻ vị thành niên tầm mười bốn đến mười sáu. Sơ Địch nhìn nó một lúc lâu, sau đó mở ví lấy một ít tiền mặt nhét vào tay nó rồi lại nhìn Thẩm Kiệt.
“Thả nó ra đi”.
Nhìn tên cướp, Sơ Địch bất giác nhớ đến em trai của mình. Đã hơn hai một năm cô rời khỏi Thẩm gia, không biết Sơ Kỳ Nhiên hiện tại sống như thế nào rồi? Nó liệu có lo lắng cho cô không?
“Cô tốt thật đấy, nó đã cướp túi xách của cô cô còn cho nó tiền”.
Thẩm Kiệt mỉm cười. Hắn vừa buông lỏng lực, tên cướp liền cầm chắc tiền trong tay vội chạy đi.
Sơ Địch không hiểu vì sao mình lại trả lời Thẩm Kiệt rất thành thật, cũng không hiểu vì sao đứng trước một người xa lạ như hắn cô lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ quái, giống như một người thân trong gia đình.
“Bởi vì nhìn thấy nó tôi chợt nhớ đến người em đã rất lâu không có gặp mặt, đã rất lâu tôi không nhận được tin tức của nó”.
Chỉ một câu trả lời đơn giản của Sơ Địch liền khiến khóe mắt Thẩm Kiệt đỏ hoe. Cũng may đoạn đường này không sáng lắm nên Sơ Địch không nhìn thấy biểu hiện khác thường của Thẩm Kiệt. Hắn hắng giọng, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh, nói.
“Chắc là cô nhớ em trai mình lắm”.
“Phải, tôi nhớ nó lắm. Tôi rất muốn đưa nó về đây sống cùng tôi, nhưng tình thế bất đắc dĩ, lại sợ sự ích kỷ của tôi sẽ hại nó mất mạng”.
Sơ Địch thở dài, buồn bã nói.
“Cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về đi. Đừng từ chối, nếu không có khả năng cô sẽ gặp phải một tên trộm khác ấy”.
“Vậy thì làm phiền anh rồi”.
Thẩm Kiệt sợ bản thân nói chuyện với Sơ Địch thêm vài câu nữa hắn sẽ hoàn toàn bại lộ thân phận. Tuy đã dùng thuật dịch dung biến thành một con người hoàn toàn khác, nhưng hắn biết chị gái mình rất thông minh cũng rất nhạy bén.
[ … ]
Sơ Địch trở về Ninh gia liền chui ngay vào phòng tắm. Khi cô đi ra, trong phòng ngủ đã xuất hiện thêm một người. Ninh Hoắc Đông chẳng biết trở về từ bao giờ, toàn thân hắn ướt sũng nằm trêи giường.
Sơ Địch vứt vội khăn tắm sang một bên, chạy tới chỗ hắn.
“Ninh Hoắc Đông, sao người anh lại ướt như vậy? Không phải anh đi công tác còn hai ngày nữa mới trở về rồi sao?”.
Ninh Hoắc Đông mở mắt ra nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách vì mệt mỏi mà hằn lên những tia máu đỏ. Hắn yếu ớt đưa tay chạm lên khuôn mặt Sơ Địch.
“Tôi nhớ em nên trở về từ đầu buổi chiều. Kết quả đợi mãi không thấy em về. Đến khi tối muộn tôi vẫn không nhìn thấy em. Liền không nhịn được mà chạy ra ngoài tìm em, kết quả trời mưa lớn quá, tôi không đem theo ô”.
Ninh Hoắc Đông như một đứa bé không ngừng trách móc Sơ Địch vô tâm.
Sơ Địch thở dài.
“Trước khi đi lên phòng tôi đã có hỏi Hạ quản gia rằng hôm nay anh có về không nhưng bà ấy lại nói là anh không về. Nên tôi không biết anh đã ra ngoài tìm tôi…”.
“A Địch, tôi đau đầu quá”.
Ninh Hoắc Đông rêи hừ hừ. Sơ Địch đưa tay chạm lên trán hắn. Trán Ninh Hoắc Đông nóng đến mức khiến Sơ Địch sửng sốt. Không cần đoán cũng biết hắn dầm mưa nên bị cảm lạnh rồi.
Sơ Địch xoay người, mở tủ quần áo lấy ra một cái khăn tắm và bộ quần áo cho Ninh Hoắc Đông, sau đó tự mình lau người và thay quần áo cho hắn.
Mí mắt Ninh Hoắc Đông nặng trĩu chỉ muốn sập xuống. Nhưng hắn muốn ngắm nhìn dáng vẻ tất bật vì hắn của Sơ Địch nên vẫn cố gắng chống đỡ. Lần đầu tiên, Ninh Hoắc Đông cảm thấy bị sốt cũng là một loại may mắn. Nếu như ngày nào Sơ Địch cũng ở bên cạnh hắn thì Ninh Hoắc Đông nguyện ngày nào cũng phát sốt.
Sơ Địch thay quần áo cho hắn xong liền đắp lên trán hắn một chiếc khăn ấm.
“Ninh Hoắc Đông, anh ăn gì chưa?”.
Ninh Hoắc Đông không đủ sức trả lời chỉ có thể yếu ớt lắc đầu. Sơ Địch lại thở dài thêm một lần nữa. Cô chỉnh lại chăn trong hắn, trước khi rời khỏi phòng ngủ có căn dặn.
“Đợi một chút, tôi xuống nấu cháo cho anh ăn”.
“Tôi không đói, em ở lại đây với tôi đi”.
“Không được. Phải ăn uống đầy đủ mới có thể khỏe lại được. Ngoãn, tôi xuống nấu nhanh thôi”.
“A Địch, vậy em hôn tôi đi”.
Sơ Địch hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn cúi đầu hôn lên môi Ninh Hoắc Đông một cái sau đó mới xuống nhà. Ninh Hoắc Đông nhìn bóng hình nhỏ bé của cô biến mất sau cánh cửa, hắn hạnh phúc bật cười. Lúc này, hai mắt Ninh Hoắc Đông không chịu nổi nữa mà nặng nề nhắm chặt lại.