Những lúc trong lòng Sơ Địch không yên nhất, cô thường gọi một cuộc điện thoại.
“Sơ tiểu thư đấy à, muộn như thế này cô không nghỉ ngơi mà còn gọi cho chúng tôi không biết là có việc gì không?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Sơ Địch vội lắc đầu, lên tiếng giải thích ngay.
“Không, không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi đứa bé không sao chứ? Bọn chúng có quấy cô không?”
Sơ Địch đang nói chuyện với người chăm sóc ở cô nhi viện, nơi mà cô đã nói với Phó Tĩnh hàng tháng đều lấy danh nghĩa một người khác quyên góp một số tiền không hề nhỏ. Nhắc đến đứa bé không hiểu sao hai mắt Sơ Địch lại đỏ hoe, cô tự nhủ với bản thân là do ánh đèn chiếu quá gay gắt nên mới xảy ra hiện tượng này chứ không phải cô muốn khóc. Sơ Địch rất quan tâm đến hai đứa bé mà cô đích thân gửi đến cô nhi viện.
Người ở đầu bên kia bật cười.
“Không đâu. Bọn chúng rất ngoan, Sơ tiểu thư cô không cần lo lắng. Bọn chúng đúng là thật có phước, nếu không phải cô nhặt được bọn chúng không biết số phận bây giờ của bọn chúng sẽ ra sao nữa.”
Sơ Địch không nói gì cả. Nghe được bốn chữ ‘bọn chúng rất ngoan’ từ người chăm sóc, cô vô cùng yên lòng, Sơ Địch cúp điện thoại ngay. Có người từ nói đến một thời điểm nào đó con người sẽ rất sợ đêm tới. Sơ Địch ban đầu đọc được câu nói này chỉ cảm thấy người đó nói tào lao, cô cũng không để tâm lắm. Nhưng hiện tại nghĩ lại lại cảm thấy người đó nói không sai. Mỗi khi đêm về là lúc Sơ Địch cảm thấy sợ hãi nhất. Cô sợ sự cô độc bủa vây, sợ bị không gian tĩnh mịch vây lấy.
Ở tiệm váy cưới, Ninh Hoắc Đông ôm chặt lấy cô, nói hắn cầu xin cô quay trở về bên cạnh hắn. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi Sơ Địch đã động lòng, nhưng khi nghĩ đến những người xung quanh cô dần dần mất đi, thứ còn sót lại trong trái tim cô chỉ là nỗi oán hận sâu sắc. Cô hận Ninh Hoắc Đông, hận đến mức chỉ muốn lao đến lột da hắn ra.
Có những lúc Sơ Địch rất phân vân không biết cô quay về thành phố Cảnh Dương, quay về bên cạnh hắn là sai hay đúng nữa. Phó Tĩnh trả lời cô quay về là sai trái, quay về là ngu ngốc, còn khuyên ngăn cô rất nhiều lần rằng nên suy nghĩ lại. Nhưng nếu không quay về, món thù giết ba, giết người thân Sơ Địch biết tính lên đầu ai đây?
‘Cạch’, không khí vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng động rất nhẹ, Sơ Địch ngay lập tức liền có cảnh giác. Cô bật dậy, bước chậm về phía cửa ra vào, ngay khi cô chỉ cách cửa ra vào đúng một bước chân thì cánh cửa ấy đã mở ra, Ninh Hoắc Đông xuất hiện ngay trước mắt cô. Sơ Địch giật mình, vẻ mặt hoảng hốt.
“Không phải là người em mong đợi đến nên cảm thấy bất ngờ sao?”
Ninh Hoắc Đông bước vào bên trong, hắn tiện tay đóng cửa lại. Nhìn dáng vẻ của Sơ Địch, hắn chỉ biết tự chế giễu bản thân mình. Vì sao trong cuộc đời của cô, người luôn không được hoan nghênh nhất chính là hắn?
“Thẻ phòng của tôi anh lấy từ đâu ra?”
Sơ Địch đã lựa chọn khách sạn tầm thường nhất, phòng cũng là phòng kém chất lượng để không thu hút sự chú ý của Ninh Hoắc Đông, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn tìm được cô. Vừa rồi Sơ Địch đụng mặt hắn đã không đủ sức để chống đỡ, nếu không phải Liễu Mạch Hàn kịp thời ra mặt, bản thân cô cũng không biết làm cách nào có thể đuổi hắn đi.
“Chuyện này em cũng phải hỏi sao. A Địch, chỉ cần là có tiền và có đủ tiền, tôi muốn gì mà không được chứ?”
Ninh Hoắc Đông bước về phía cô. Hắn vừa uống rượu, thậm chí là uống rất nhiều rượu nên bước chân mới không vững. Hắn ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, Sơ Địch cũng không có ý muốn né tránh.
“A Địch, quay về bên cạnh tôi, có được không? Từ bây giờ tôi sẽ làm theo lời em nói, sẽ không làm tổn thương em nữa. A Địch, không có em tôi sống không nổi mất. A Địch, xin em đấy, hãy quay về bên cạnh tôi đi.”
Mỗi lần nghĩ tới Sơ Địch sẽ kết hôn với Liễu Mạch Hàn, trái tim Ninh Hoắc Đông tựa hồ như đã nổ tung. Hắn rất yêu cô, yêu cô đến phát điên, làm sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác?
“Anh say rồi, đi về đi.”
Sơ Địch đẩy Ninh Hoắc Đông ra. Cơ thể hắn rất lớn, ghì chặt lấy cơ thể của cô nên Sơ Địch hoàn toàn không đả động nổi. Cô bị mùi trêи người hắn làm cho khó chịu, giọng nói cau có hơn.
“Anh buông tôi ra đi.”
“A Địch, tôi không muốn phải uy hϊế͙p͙ em, thế nên em có thể quay về bên cạnh tôi không?”
Giọng nói của Ninh Hoắc Đông dần dần cũng thay đổi. Hắn không phải không hạ mình cầu xin cô, chỉ là Sơ Địch trước sau vẫn không chịu nể tình. Ninh Hoắc Đông đã từng hứa với bản thân, cả cuộc đời này của hắn nhất định sẽ nắm chặt lấy tay cô không buông. Để đạt được mục đích này hắn có thể không từ thủ đoạn.
Tiếng cười chế giễu của Sơ Địch vang lên bên tai hắn. Cô nhân lúc hắn không để ý đẩy hắn ra.
“Anh vẫn chứng nào tật đó. Ninh Hoắc Đông, đến thời điểm hiện tại anh vẫn chỉ có thể uy hϊế͙p͙ tôi để ép tôi không rời xa anh? Ngoài việc trong tay anh có mẹ tôi và em trai tôi ra thì anh còn có gì? Anh cũng đừng quên trong tay tôi cũng có cổ phần của Ninh thị. Mấy năm nay anh vất vả vì tập đoàn, chẳng nhẽ lại muốn nó bị hủy trong tay của chính mình? Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa, khi nào hôn lễ của tôi và A Hàn kết thúc, tôi sẽ chuyển cho anh.”
Sơ Địch xoay người ra nơi khác. Bóng đèn của căn phòng này chất lượng tốt thật đấy, ánh sáng chói mắt khiến người ta muốn rơi lệ. Sơ Địch ngẩng cao đầu, cố gắng không để bản thân khóc trước mặt hắn. Tương lai còn có rất nhiều việc đang đợi cô, cả cuộc đời của cô không thể luẩn quẩn mãi trong mối thù này, cô phải giải quyết nó thật nhanh mới được!
Không thấy Ninh Hoắc Đông nói gì, Sơ Địch đã tưởng hắn đi rồi. Nhưng không hề, hắn vẫn ở phía sau ngắm nhìn cô rất chăm chú. Bất chợt, Ninh Hoắc Đông lao đến, đè ngã cô xuống ghế sofa, sau đó nhanh tay, mạnh bạo xé đi quần áo trêи người Sơ Địch.
“Anh đang làm gì vậy?”
Sơ Địch dùng tay ngăn cản hành động của hắn. Nhưng lúc này, Ninh Hoắc Đông không còn là con người nữa. Hắn giống như một con dã thú đói khát đang muốn làm thịt con mồi.
“Coi như đang là kỷ niệm cuối cùng chúng ta ở bên cạnh nhau đi.”
Ninh Hoắc Đông nói xong liền cúi xuống hôn lấy môi cô. Sơ Địch không phản kháng nữa. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, cắn mạnh vào môi hắn.
“Được, coi như tôi thương hại anh tặng anh món quà cuối cùng.”
Dứt lời, cô được Ninh Hoắc Đông bế lên đi thẳng về phía giường lớn. Hắn vừa luân động trêи người Sơ Địch, vừa chê chất lượng của chiếc giường này quá kém. Những lời Ninh Hoắc Đông nói, Sơ Địch không hề để tâm. Cô không biết đang nghĩ gì nữa, cứ ngẩng đầu nhìn mãi lên trần nhà.
Cho đến khi Ninh Hoắc Đông phá tiết xong, Sơ Địch cũng đã thϊế͙p͙ đi. Hắn lấy khăn ấm, lau người cho cô rồi cẩn thận mặc quần áo lại cho Sơ Địch. Làm xong tất cả mọi việc, Ninh Hoắc Đông ngồi trêи đầu giường, hắn nhìn lại mấy tấm ảnh ban nãy hắn đã chụp rồi lại nhìn sang Sơ Địch đang ngủ yên giấc. Ninh Hoắc Đông không kìm được đưa tay chạm lên gương mặt của cô.
“Sơ Địch, đừng trách tôi, những chuyện tôi đang làm chỉ là muốn giữ em lại bên cạnh mà thôi. Em có thể không yêu tôi, nhưng em tuyệt đối không thể rời xa tôi.”
Hắn cúi người đặt lên trán Sơ Địch rồi ấn gửi toàn bộ số ảnh mà hắn vừa chụp cho Liễu Mạch Hàn, chẳng mấy chốc Liễu Mạch Hàn đã gọi điện thoại cho hắn.
“Chúng ta gặp nhau đi.”
[ … ]
Đối diện khách sạn Sơ Địch ở là có một quán bar nhỏ, Ninh Hoắc Đông đã hẹn Liễu Mạch Hàn đến đó. Ninh Hoắc Đông đến nơi vừa hay cũng nhìn thấy xe của Liễu Mạch Hàn. Hai người họ bước vào bên trong, khung cảnh rất hỗn loạn. Nơi này loại người nào cũng có. Ninh Hoắc Đông và Liễu Mạch Hàn tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống.
“Chuyện giữa tôi và cậu đừng lôi người khác vào.”
Giọng Ninh Hoắc Đông không được vui. Khi hắn hay tin Liễu Mạch Hàn đã về nước, Ninh Hoắc Đông liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng hắn không ngờ Sơ Địch sẽ bị kéo vào chuyện này.
“Xem ra Sơ Địch thật sự là điểm yếu của anh rồi. Năm xưa anh bắt cóc em gái tôi, ép cả gia đình tôi phải ra nước ngoài sống cũng là vì tôi đã động đến cô ấy. Lần này cũng không ngoại lệ. Dính vào tình yêu sẽ dễ thua cuộc đấy Ninh Hoắc Đông.”
Liễu Mạch Hàn cười khểnh. Nhận được mấy bức ảnh Ninh Hoắc Đông gửi cho hắn, kỳ thực hắn cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Nhưng trước sau hắn và Ninh Hoắc Đông cũng phải gặp mặt một lần, chi bằng sử dụng luôn cơ hội tốt này đi.
“Tôi nói rồi, chuyện giữa tôi và cậu, tôi và cậu sẽ tự giải quyết, không nên lôi người khác vào đây.”
“Ninh Hoắc Đông, mấy năm nay tôi và anh đấu đá chẳng qua là tôi muốn dành vị trí đầu bảng một lần. Nhưng lần này tôi không những muốn dành vị trí đầu bảng mà còn muốn dành cả người phụ nữ của anh. Anh nói Sơ Địch không liên quan đến chuyện này ư? Anh nhầm rồi, chính cái chết của Thẩm Biên đã kéo cô ấy vào cuộc.”
Sơ Địch và Liễu Mạch Hàn đều có chung mục đích chính là trả thù cho Thẩm Biên. Hắn biết Sơ Địch còn có mục đích khác nữa. Thẩm Biên đã dặn hắn phải bảo vệ người phụ nữ này nên dù cô muốn làm gì, Liễu Mạch Hàn đều sẽ trở thành hậu thuẫn của cô.