"Liễu Trang Như, mình mệt rồi, có lẽ mình phải về trước nghỉ ngơi. Cậu cứ ở lại chơi đi, quẫy cho đã rồi hẳn về"
Liễu Trang Như cự tuyệt ngay
"Không có cậu, mình ở đây chẳng thấy có gì vui cả. Vậy thôi mình cũng về, có lẽ ba mẹ mình cũng trở về nhà rồi"
Tiểu Tình nhướng đôi lông mày tinh tế lên vẻ ngạc nhiên không kém
"Hai Bác về quê lên rồi à. Sao không nghe cậu nói vậy?"
Liễu Trang Như bĩu môi. Gương mặt co nhúm lộ vẻ thất vọng
"Mình cũng vừa biết. Nhận được điện thoại của bà mình báo lại là tối nay ba mẹ mình đi chuyến tàu hỏa cuối cùng để trở lên đây. Tiêu thật rồi, lần này mất hết tự do rồi"
Tiểu Tình che miệng cười hả hê
"Haha, cậu cứ như muốn ba mẹ cậu không trở về vậy á"
"Đúng vậy" Không hề phản bác, ngược lại Liễu Trang Nhu còn tán thành
"Những ngày tháng tươi đẹp của mình kết thúc thật rồi. Tiểu Tình, mình phải làm sao đây"
Tống Tiểu Tình lắc lắc đầu, trêu chọc Liễu Trang Như
"Thôi được rồi, về nhà làm một đứa con ngoan ngoãn đi cô nương"
Chào tạm biệt nhau xong, Tiểu Tình bước ra cửa, theo sau cô vẫn là Phó Quân Hạo.
Thật đúng là không rời khỏi được tầm mắt anh ta
Phó Kình Vũ thấy anh trai không nói không rằng mà đột ngột rời đi. Anh vội chạy theo gọi to
"Anh hai... Đi đâu vậy? Đợi em nữa"
Lạnh lùng như tảng băng ngàn năm. Không hề quay lại nhìn đứa em đang vẫy gọi, Phó Quân Hạo cứ đi như vậy rồi vứt lại phía sau lưng một câu phó thác
"Đừng đi theo, về nhà làm việc anh giao đi. Không xong thì đừng đến tìm anh"
"Nhưng mà anh à. Em đi cùng anh đến đây mà. Anh như vậy thì ai chở em về"
"Taxi"
Phó Kình Vũ "..."
Phó Quân Hạo chạy đến bãi lấy xe. Dùng tốc độ nhanh nhất để đưa xe ra khỏi gara. Anh lái xe đến, dừng lại ngay trước mặt Tiểu Tình. Phó Quân Hạo hạ kính xe xuống
Tiểu Tình liếc mắt nhìn thấy Phó Quân Hạo, cô gượng ra một nụ cười bất đắc dĩ, ý tứ là muốn đuổi xéo anh đừng bám theo cô nữa
"Phó tổng, thật ra anh không cần để ý đến lời của Tống lão gia đâu"
"Lên xe"
Tống Tiểu Tình lại một lần nữa gượng cười, muốn từ chối lắm nha
"Không cần thật mà, tôi nói rồi, không cần phải đưa tôi về. Tôi tự về được"
"Tự lên hoặc bị bế lên" Câu nói này vô cùng chắc chắn, ý là không muốn nghe Tiểu Tình nói lời thừa
Cô thở một hơi dài. Nhéo tâm mi hết cách
"Để tôi tự lên vậy"
Thế là Tiểu Tình vẫn phải ngoan ngoãn lên xe của anh. Cô kéo cửa đóng lại một cái thật mạnh.
Tống tiểu thư, cô đang dằn mặt người đàn ông kia à. Vô ích thôi. Chỉ cần giây phút cô bước lên xe, thì cô đã rơi vào tay của anh ta rồi.
Từ khi chiếc xe lăn bánh, Tiểu Tình chỉ im lặng, cánh tay phải cô chống lên thành cửa. Đôi mắt mơ hồ nhìn về khung cảnh bên ngoài. Nhà cửa lùi dần về khuất ra sau tầm mắt, đèn đường sáng mờ mờ cứ thay nhau pha rọi vào kính xe.
Chẳng mấy chốc. Đôi mắt của Tiểu Tình đã hoàn toàn khép lại. Cô ngã đầu tựa vào khung cửa, mơ màng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Liếc thấy Tiểu Tình đã ngủ thiếp đi. Phó Quân Hạo giảm tốc độ xe lại, tránh gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Vẻ mặt lúc ngủ của cô sao lại không hề có cảm giác thoải mái, bàn tay vẫn nắm chặt lại thành hình nắm đấm, nấm đấm này vô lực. Vùng giữa đôi chân mày vẫn nhăn tít, không được thả lỏng tự nhiên.
......
Tại Tống Trạch
Phó Quân Hạo dừng xe lại trước cổng, anh tắt máy xe.
Phó Quân Hạo ngồi im lặng một lúc lâu, sau đó anh nhẹ nhàng chòm người sang ghế phó lái.
Anh muốn ngắm nhìn thật rõ gương mặt đầy mê hoặc của cô. Đây là lần thứ hai anh được nhìn ngắm cô một cách gần đến vậy. Cô im lặng, không còn cái vẻ trốn tránh anh như lần trước.
Lại một lần nữa, anh cố gượng người qua một phía, đặt môi mình lên nốt ruồi dưới mắt phải của Tiểu Tình. Khoảnh khắc đôi môi anh chạm được vào làn da mịn màng, cả người anh khẽ run lên.
Cảm giác này vẫn chưa đủ thỏa mãn anh. Phó Quân Hạo hạ đôi môi của mình từ trên mí mắt của cô dần dần xuống bên dưới. Đến gần đôi môi đỏ tươi của Tiểu Tình thì anh dừng lại. Phó Quân Hạo đưa tay lên vuốt một hai sợi tóc rũ xuống trước mặt cô. Anh rất dịu dàng, rất thận trọng. Chỉ sợ bản thân mình có thể làm cô thương, Phó Quân Hạo từ tốn đặt phiến môi mỏng của anh lên khuôn miệng xinh xắn của Tiểu Tình.
Phó Quân Hạo dùng một lực vô hình cắn vào môi cô. Cảm giác đau dần truyền lên não, lặp tức được phản xạ lại chính là âm rên lên thật nhẹ nhàng. "Ưm..." Tiếng rên mỏng manh đến mức tưởng chừng như chỉ chạm nhẹ là vỡ.
Phó Quân Hạo rời khỏi đôi môi vừa bị anh làm cho sưng đỏ. Anh khẽ cong môi cười "Đây là hình phạt cho em"
Phạt? Phạt gì vậy đại ca ơi.
"Phạt em vì dám quyến rũ tôi"
"..."