Khán phòng tràn ngập những âm thanh du dương, màu sắc lung linh từ đèn hoa, lễ phục đến cách bày trí, tất cả dường như đang cố ý trưng bày bộ mặt xa hoa nhất của mình
Vì cố ý giấu giếm nên Liễu Trang Như không dám xuất hiện một cách công khai, cô âm thầm đi vào buổi tiệc không hề phát ra một chút hào quang nào.
Như đã kế hoạch trước, Liễu Trang Như dùng một mảnh khăn che mặt, nhưng vì Tiểu Tình dự trước mọi thứ nên đã nhờ nhà thiết kế Rew đặc biệt thiết kế một bộ trang phục không cần lộng lẫy quá, chỉ cần kết hợp được với mảnh khăn che mặt kia là được.
Liễu Trang Như được chú Lâm quản gia sắp xếp cho một căn phòng riêng, xung quanh bao bọc bởi lớp kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài không xảy ra vấn đề gì. Tránh để người khác chú ý. Cũng an tâm rằng, chú quản gia cũng được Tiểu Tình đưa đến để theo Liễu Trang Như đề phòng bất trắc, vì cô không nỡ để Liễu Trang Như gặp tình huống khó xử.
Chiếc Aston Martin dừng ngay trước cửa, một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi bước xuống, mọi ánh nhìn dồn hết vào anh ta
"Là Phó Kình Vũ"
"Thật sao? Đẹp trai thật. Có Phó Kình Vũ không biết Phó Quân Hạo có đến không?"
"Anh em Phó gia nhan sắc cao quá đi à, tôi muốn gả cho anh ấy"
Phó Kình Vũ đi vòng qua bên kia mở cửa xe. Lại một người đàn ông bước xuống. Người này trông chững chạc hơn nhiều, hào quang tỏa ra trên người anh ta thật khó có thứ ánh sáng nào mô phỏng được.
"Ôi Ôi......ôi...là....là Phó Quân Hạo, chính là anh ta"
"Lần này Đế vương thật sự giá lâm rồi"
"Vừa lúc nãy tôi còn nghĩ không biết Phó Quân Hạo có đến cùng không thì quả thật là đến thật, tôi không tin vào mắt mình nữa"
"Phó tổng, em muốn làm vợ anh"
Vừa thấy họ Phó xuất hiện, mấy vị tiểu thư ở đây gần như mất hết tự tôn của mình luôn rồi. Đám fan não tàn phiền toái
Liễu Trang Như thấy mọi người túm tụm lại nên cũng hiếu kỳ ghé mắt qua xem, thì ôi mẹ ơ "Là người đó, idol của mình."
Tống Tiểu Tình lần này mình phải cảm ơn cậu rồi, gặp được idol của mình ở nơi này. Chuyến này đi quả thật không uổng phí, có chết cũng không uổng phí.
Phó Quân Hạo khí thế hừng hực bước vào. Đến cửa Phó Kình Vũ đưa cho nhân viên một tấm thiệp mời.
Nhận lấy thiệp, nhân viên mỉm cười đưa tay ra một cách cung kính "Mời hai vị"
Phó Quân Hạo lãnh đạm bước vào. Ánh mắt quét qua một lượt quanh hội trường. Sau đó bước vào ngồi xuống một bàn, Phó Kình Vũ cũng hậm hờ bước vào theo sau.
Ở một góc nào đó trong bữa tiệc, mặc cho mọi ánh mắt dòm ngó rình rập mình, Phó Quân Hạo như xem như vô hình, anh chỉ tập trung vào việc chính của bản thân
"Điều tra nơi ở cô gái đó cho anh"
Phó Kình Vũ như bị ngơ ngơ "Anh nói ai nữa?"
Phó Quân Hạo liếc mắt nhìn Phó Kình Vũ làm Phó Kình Vũ rùng mình một cái rồi chợt thông minh hẳn ra "Ôi ôi....là cô gái chủ biển số xe lần trước à"
Nhìn một cái cũng khiến Phó Kình Vũ nâng cao được chỉ số IQ
"Ừm" Phó Quân Hạo lười biếng ngã người ra phía sau "Cho em thêm một ít trợ giúp"
Phó Kình Vũ mừng không khác gì gặp phải kho báu "Lần này tốt thế à? Được trợ giúp nữa cơ....Cho xin...cho xin..."
Phó Quân Hạo mặt không một chút cảm xúc "Cô ấy tên Tiểu Tình, học cùng trường Đại Học A với em"
Phó Kình Vũ méo mặt "Trợ giúp của anh cũng "lớn" thật đó. Mà thôi ít ra có còn hơn không?"
Nói đến đây, Phó Kình Vũ như vừa sực nhớ ra một chuyện quan trọng
"Anh, chuyện của Tống tiểu thư em đầu hàng rồi, tìm không được bất kỳ một thông tin gì hết"
Phó Quân Hạo nghe vậy liền sắc mặt lập tức thay đổi "Lần này anh nghĩ sẽ gặp được Tống Tiểu Tình, cô gái đó chắc chắn sẽ đến đây, đã là danh môn thì không cô gái nào sẽ bỏ qua cơ hội họp mặt lần này của giới con nhà giàu"
Phó Kình Vũ nghi ngờ liền hỏi ngay "Anh chắc vậy à? Lỡ cô ta không đến thì sao?"
Phó Quân Hạo "Không thể? Vì Tống Chính Ngạn sẽ bắt buộc cô ta đến những nơi như thế này để lấy kinh nghiệm. Huống hồ lần này là do ông ta tổ chức"
Phó Kình Vũ lúc này mới có thể giãn cơ mặt ra một chút
"Em cũng hy vọng tìm được Tống Tiểu Tình. Nắm bắt được hành tung của cô ta thì Tống Chính Ngạn sẽ không còn là mối nguy hiểm đe dọa chúng ta nữa. Lần này em cũng có lòng tin là cô ta sẽ xuất hiện. Với lại còn phải rất long trọng nữa."
"Cô gái này thật kỳ lạ, tại sao ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không để lại"