Cô lấy chiếc điện thoại trong túi ra, lướt tìm danh bạ tìm số của Liễu Trang Như. Sau một hồi chuông, bên kia cũng có người nhấc máy
"Alo. Ai vậy?"
Miệng của Tiểu Tình giật giật
"Bà dì của cậu đây. Muốn hỏi nữa không?"
Lúc này, Liễu Trang Như mới ngó mắt nhìn lại dãy số trên di động, là số của Tiểu Tình, ấy vậy mà lúc nãy mãi lo nhìn ngắm nam thần Cao Dĩnh Thuần trên ti vi nên khi nghe thấy chuông di động reo, cô không buồn liếc nhìn màn hình một lần, cứ vậy mà nghe máy
Liễu Trang Như cố vuốt cơn thịnh nộ của Tiểu Tình xuống
"Hây yo...Mình biết ngay từ đầu là cậu mà, chỉ là đùa một xíu thôi. Không cần căng thẳng thế đâu. Hì hì"
Tiểu Tình để ngoài tai những lời vuốt ve của Liễu Trang Như, chuyện này đối với cô rõ ràng hơn ai hết
"Cậu đừng có mong qua mặt mình, chắc là lại đang mải mê ngắm Cao Dĩnh Thuần của cậu nữa rồi chứ gì"
Liễu Trang Như mặt mũi yểu xìu "Đúng là không qua mặt được cậu"
"Nói đi, gọi cho mình có việc gì đây?" Cô lãng sang chuyện khác để tránh bị trách tội
"Mình bị mất việc rồi, tối nay đi ăn mừng không?"
Giọng điệu này của Tiểu Tình thật lạ đời, ai mà bị mất việc lại gọi bạn mình đi ăn mừng như thế
"Cậu bị mất việc nên giờ phát điên rồi đúng không?"
"Có cậu mới bị điên đấy"
Giọng Tiểu Tình chẳng hề thấy tí hơi buồn nào, trái lại còn cảm thấy rất thoải mái nha
"Vậy sao cậu mất việc lại vui đến như vậy. Không điên thì là gì?"
Tiểu Tình nhoẽn miệng cười hề hề
"Thật ra mình đã muốn nghỉ việc ở đây từ lâu rồi, lương thì thấp, không có bao nhiêu đồng cả, đã vậy còn suốt ngày bị trừ tiền, mình bị ép đến sắp không nhịn nổi. Hôm nay, bà thím đó lại gây chuyện với mình, thừa dịp này mình chơi bà ta một cú, sau khi chơi bà thím đó xong là mình bị mất việc. Vừa trút được hận, vừa có lý do chính đáng để rời khỏi đó. Cậu thấy có nên ăn mừng không?"
Nghe đến đây thì Liễu Trang Như cũng hiểu rồi, thật ra đối với gia cảnh, học lực, ngoại hình, Tiểu Tình thật sự không thiếu thứ gì, chẳng qua vì muốn tự dựa vào bản thân nên cô không đồng ý sử dụng một khoảng trợ cấp nào của Tống lão tiên sinh. Cũng không hề dựa vào thế lực của gia đình để móc nối công việc.
Nếu như thật sự cô muốn, chỉ cần nói một tiếng với Tống lão gia thì sẽ có sẵn mấy cái công ty nhỏ cho cô làm bài test. Dù công ty con đó có bị cô làm đến phá sản thì cũng không là vấn đề gì to tác cả, chỉ xem như một bài tập cho Tiểu Tình thực nghiệm mà thôi.
Quay lại vấn đề chính, Liễu Trang Như hí hửng
"Vậy ý của Tống tiểu thư đây là đãi ngộ tiểu nữ một bữa hoành tráng chứ gì?"
Tiểu Tình bị đoán trúng ý nên vô cùng thích thù, dù nói chuyện qua điện thoại nhưng đầu cô vẫn gật gật
"Đúng đúng, tối nay đến quán nướng đi, mình với cậu quẫy một bữa, chịu không?"
Được đãi ngộ lớn, được ăn được uống, Liễu Trang Như hớn hở đồng ý ngay, không cần suy nghĩ thêm một phút giây nào.
....
18 giờ tối, tại một quán nướng. Thoạt nhìn thì quán nướng này cũng bình thường lắm, lại rất đông người đến, giá cả cũng không quá đáng so với túi tiền vì vậy nhiều người ưa chuộng
Cũng như nhiều người khác, cứ thấy ngon, bổ, rẻ là hai cô nàng lại sáp vào, nhiều lần thì trở thành hội viên vip luôn
"1 2 3 Dzo"
Tiếng nâng ly chạm vào nhau cốp cốp của Tiểu Tình và Liễu Trang Như rất gây hào hứng, hai người họ thôi cũng gây khuấy động cả một quán ăn.
Cứ như vậy rồi "1 2 3 Dzo"
Không biết bao nhiêu lần "Dzo Dzo" như vậy mà vỏ bia không nằm lềnh khênh dưới mặt đất, trên bàn lò nướng vẫn còn thiu thiu ngọn lửa hồng. Đã ba giờ đồng hồ trôi qua mà họ vẫn không bớt nhiệt. Đúng thật không sai, quẩy tới bến thật rồi
Nhưng càng về sau, Liễu Trang Như càng thấy Tiểu Tình có gì đó không đúng. Càng uống càng mất khống chế, càng uống càng ăn nói mơ hồ.
"Tiểu Tình, cậu làm sao vậy, không phải say rồi chứ"
"Say...cậu nghĩ cậu hạ được mình sao. Mình uống đến khi cho cậu chết"
Liễu Trang Như uống ít hơn nên cô vẫn còn tỉnh táo, cô bạn này từ nhỏ đến lớn đã chơi với cô, người hiểu Tiểu Tình nhất thì còn ai khác là Liễu Trang Như
"Tiểu Tình, cậu không được rồi, mình đưa cậu về"
Liễu Trang Như gọi phục vụ thanh toán xong xuôi. Tiểu Tình vẫn ngồi nghiêng ngã trên ghế tựa. Liễu Trang Như thấy bất lực rồi, người say thường nặng hơn bình thường, huống hồ lần này Tống Tiểu Tình lại không chịu về, vẫn cứ khư khư ngồi đó.
"Cậu còn không chịu nghe lời, mình sẽ gọi bác Tống đến đây đó"
Miệng thì dọa như vậy thôi, nhưng Liễu Trang Như nhất định không dùng chiêu này để đưa Tiểu Tình về nhà được. Lúc cô bối rồi thì điện thoại Tiểu Tình đang nằm ngổn ngang trên bàn bỗng sáng đèn, nhạc chuông vang lên. Liễu Trang Như nhìn thấy một dãy số lạ, không lưu tên, cũng vì vậy cô không tiện nhấc máy, đặt điện thoại về vị trí cũ
Đến khi hồi chuông tắt hẳn, Liễu Trang Như mới thôi để ý đến chiếc điện thoại, chưa kịp hoàn hồn thì một lần nữa màn hình lại sáng lên, chuông lại vang lên như lúc nãy.
Liễu Trang Như liếc nhìn thì vẫn lại là số điện thoại đó. Lần này, Liễu Trang Như mặc kệ, không quan tâm đến, dù sao đó cũng là điện thoại của Tiểu Tình
Cứ như vậy, lần thứ ba, thứ tư, số thuê bao kia vẫn không tha cho Liễu Trang Như, cứ dồn dập gọi đến. Quá không chịu nổi, Liễu Trang Như vuốt biểu tượng nhận cuộc gọi, rồi áp lên tai mình quát nạt trước đã
"Phiền quá, Tiểu Tình say rồi, không nghe máy được, cần gì sáng mai gọi lại. Mệt chết tôi rồi"
Quát nạt một hơi dài không để người kia kịp phản hồi, Liễu Trang Như dập ngang luôn
Ba giây sau, chuông điện thoại lại reo lên inh ỏi. Vẫn là số điện thoại ban nãy. Liễu Trang Như bực nhọc "Con bà nó, đã nghèo còn mắc cái eo"
Chửi loạn một câu, Liễu Trang Như mới nghe máy
"Lại có chuyện gì?"
Người bên kia lập tức hỏi ngay không muốn dài dòng "Hai người đang ở đâu?"
"Anh là ai, hỏi để làm gì?"
"Tôi là Phó Quân Hạo, Tiểu Tình đang ở đâu?"
Nghe đến cái tên này, Liễu Trang Như cứng đờ cả người
"Phó Quân Hạo, anh..."
Phó Quân Hạo lập tức hối thúc, anh hận không thể lập tức bay đến ngay bên cạnh Tiểu Tình để xem cô thế nào
"Đừng dài dòng nữa, cho tôi biết vị trí hai người đang ở"
"Tôi đang ở quán nướng T&Q, số xxx, đường yyy..."
Liễu Trang Như vừa khai báo địa chỉ xong, người bên kia đã dập máy từ lúc nào, màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi
10 phút sau
Một chiếc Aston Martin dừng đối diện bên đường. Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây đồng màu đen rời khỏi xe, thoăn thoắt tiến về phía cửa
Anh ta nhìn quanh một lượt, mí mắt híp lại như đang xác nhận, đôi lông mày rậm khẽ chuyển động bất an. Bên trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh một bóng người quen thuộc, cô gái đang nằm sấp mặt xuống bàn.
Phó Quân Hạo toàn thân đều toát lên một vẻ lạnh nhạt, lãnh đạm, không chú ý đến bất kỳ vật cản chân nào, hướng đến của anh chỉ có một, chính là cô, Tống Tiểu Tình.