• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, mặt trời gần như còn chưa qua khỏi đỉnh vực, Phó Quân Hạo giật mình thức giấc mới bàng hoàng vì không nhìn thấy Tiểu Tình nằm trong phạm vi giám sát của anh nữa.

Tâm trạng bắt đầu dấy lên một cơn lo lắng đạt đến đỉnh điểm. Phó Quân Hạo kéo tay áo ra nhìn vào đồng hồ, anh chỉ mới chợp mắt được hai giờ đồng hồ thôi mà.

Tiểu Tình, cô ấy đâu?

Phó Quân Hạo chạy một mạch ra khỏi hang động, anh nhìn lướt qua quang cảnh xung quanh một khắc liền bắt gặp một vóc dáng quen thuộc, nhưng không giống như những lần trước, cô gái của anh không còn hồn nhiên chạy nhảy hay lém lĩnh chọc phá anh nữa.

Tiểu Tình, cô ấy rất trầm lặng, đứng trước mặt hồ lớn, hai chân cô không đi giày, nước cũng ngập đến mắt cá chân rồi

Phó Quân Hạo chạy đến, thấy cô cứ đứng thừ ra đó, anh lại không dám bước đến nữa.

Anh đoán đúng rồi, Tiểu Tình vốn không nhìn thấy anh mà, nhưng cô đứng đó làm gì vậy?

Phó Quân Hạo bước đến đứng cách cô ba bước chân mới trầm giọng khẽ gọi cô "Tiểu Tình..."

Cô không có bất kỳ phản ứng gì lại với anh cả, không quay lại, cũng không bước tiếp, cô chỉ đứng đó. Từ góc độ phía sau lưng, anh không thể đoán được cô đang nhìn thứ gì...Anh sai rồi, cô vốn không nhìn thấy gì?

"Tiểu Tình, ở đây nước rất lạnh, em vào trong trước, lửa vẫn còn ấm, em vào bên trong sưởi ấm một chút đi. Được không?" Phó Quân Hạo nói chuyện rất từ tốn, giọng nói trầm nhưng lại ấm áp vô cùng, sự quan tâm của anh luôn là một ngọn lửa vô hình sưởi ấm trái tim cô. Nhưng mà...lần này, cô không muốn quay lại nữa.

Phó Quân Hạo nhíu mày bước đến đưa tay kéo lấy cô xoay người lại, mắt cô mở rất to nhưng lại vô hồn...hai hàng nước mắt cứ chảy ròng ròng, bao phủ lấy từng đường nét tinh tế trên gương mặt cô. Anh nhìn được sự tuyệt vọng tận cùng trong đôi mắt ấy, đôi mắt mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy ở cô.

Phó Quân Hạo kinh hoàng cứng đờ người nhìn cô. Hai người bất động đứng đối diện nhau, hình bóng cả hai khắc trên mặt hồ xanh biếc vắng lặng.

Ánh mắt của cô không còn nhìn anh, nó chỉ là một đôi mắt vô định trong không gian

Lúc anh giữ lấy bàn tay của cô, Phó Quân Hạo phát hiện ra hai tay cô có vết bỏng đỏ, anh đau lòng mím chặt môi

Lòng ngực Phó Quân Hạo thắt chặt lại, đau đến nhất thời không chịu được.

Anh thở dài, kéo tay cô "Muốn ra ngoài sao không nói anh? Khiến bản thân bị bỏng thế này?"

Tiểu Tình cụp mi mắt giật tay lại "Anh đừng động vào em. Phó Quân Hạo, em mù rồi. Em bị mù rồi. Phó Quân Hạo"

Phó Quân Hạo hít một hơi dài, nhanh tay kéo cô cưỡng chế ôm chặt vào lòng "Không sao, không sao đâu mà"

Tiểu Tình ương ngạnh đẩy anh ra, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra ngày càng nhiều, càng nhiều hơn "Không sao? Người bị mù là em, anh nói không sao thì là không sao được hả?"

Anh lại bước đến giữ lấy cô, kéo cô vào lòng "Là anh nói sai rồi...Anh không nên nói như vậy nữa. Tiểu Tình, em bình tĩnh một chút nghe anh được không?"

"Không, anh đừng chạm vào em, cũng đừng đến gần em, cứ mặc kệ em. Bây giờ ngay cả bản thân mình em cũng không tự lo được thì còn tư cách gì đòi hỏi anh phải yêu em. Em không xứng với anh. Một người ưu tú như anh thích hợp với một cô gái hoàn mỹ. Em mù rồi, em có khuyết điểm rồi, làm sao có thể xứng đôi với anh. Em không muốn làm gánh nặng của anh. Phó Quân Hạo, đừng lo cho em nữa, anh đi đi" Tiểu Tình gào khóc, vừa đau lòng tuyệt vọng vừa bước thụt lùi ra sau.

Ánh sáng của cô chấm dứt rồi sao?

Phó Quân Hạo nhào người đến ôm cô chặt hơn nữa, không để cô vì đau lòng mà chối bỏ anh, đã kích này anh làm sao chịu nổi. Cô đau lòng, anh lại càng đau hơn.

"Chuyện này đâu có ảnh hưởng gì? Bọn người ngoài kia dù có hoàn mỹ thì liên quan gì đến anh. Bọn họ đâu phải là Tống Tiểu Tình của anh. Anh chỉ cần một Tống Tiểu Tình, chứ không cần một người vợ hoàn mỹ. Không được phép từ bỏ anh...Em nói như vậy anh sẽ giận thật đó"

Phí Quân Hạo nhíu mày nghiến răng nhắc lại một lần nữa "Không cho phép em từ bỏ anh. Nếu em có chết cũng phải mang họ Phó của anh"

Tống Tiểu Tình áp mặt trong lòng ngực anh mà khóc, nước mắt cũng làm ướt một mảng lớn trên áo anh "Em sợ lắm, Phó Quân Hạo. Em sợ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được gương mặt của anh nữa. Bóng tối rất đáng sợ...."

Tâm can của anh đau như bị ai dùng dao cắt lấy khi nghe cô nói câu "Bóng tối rất đáng sợ"

Bóng tối rất đáng sợ.

Giờ thì anh hiểu rồi. Thì ra từ tối qua cô đã bắt đầu sợ hãi, sợ đến mức gần như muốn làm loạn nhưng lại vì anh mà chịu ngoan ngoãn nằm im. Anh chỉ ngủ không đầy hai tiếng nhưng có thể hai tiếng này đối với cô dài đằng đẵng

Đến khi cô không còn chịu nổi nữa nên mới tự mò mẫm đường đi để ra khỏi hang mới khiến bản thân bị bỏng thành ra như vậy.

Anh phải làm sao đây? Nếu có thể anh bằng lòng thay cô chịu đựng nổi đau này

Phó Quân Hạo ôm chặt người cô, giữ cô trong phạm vi của mình, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn của anh không mạnh mẽ như trước mà lần này lại nhẹ nhàng trầm lặng như nước trong mặt hồ

"Tình, bóng tối tuy có đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn hết chính là sự phủ nhận. Giữa hai chúng ta vốn chẳng hề có bóng tối. Bóng tối chỉ thật sự chiến thắng khi em hoàn toàn từ bỏ anh"

Tiểu Tình nghe thấy những lời này, cô biết anh đang đau khổ tột cùng, cô không nhìn thấy gì là nỗi khổ của cô. Còn nỗi khổ của anh chính là sự đau lòng cùng bi ai của cô

"Phó Quân Hạo, đừng tốt với em như vậy? Em không đáng"

"Em xứng đáng" Anh nghiêm túc trả lời rất nhanh khi cô chưa nói hết câu

Tống Tiểu Tình nhíu chặt mày, gương mặt cũng co lại lộ vẻ không nhún nhường. Cô không nói thêm lời nào, đưa tay lên tháo chiếc nhẫn kim cương ra.

"Được, trừ khi là có kỳ tích"

Nói dứt lời, cô dùng hết sức lực ném chiếc nhẫn xuống hồ nước lớn

Phó Quân Hạo trừng mắt nhìn theo hướng chiếc nhẫn bị cô ném đi. Anh nắm chặt lòng bàn tay, gương mặt cương nghị tỏ ý quyết tâm, nhưng tiếc là cô không nhìn thấy được gương mặt ấy

"Được. Em đợi kỳ tích xuất hiện đi"

Nói rồi Phó Quân Hạo nhảy ùm xuống hồ, tức tốc bơi ra khu vực phạm vi của chiếc nhẫn vừa rơi

Tiểu Tình nghe tiếng nhảy ùm xuống nước thì trái tim lại bắt đầu nhói lên, cô đau lòng chứ... Nhưng mà cô không thể ích kỷ giữ anh bên mình, một kẻ mù như cô tốt nhất nên chết lúc bị bom nổ thì hơn

Tiểu Tình ngồi khuỵch xuống tại chỗ, cô hoàn toàn bất lực.

Thời gian ảm đạm dần trôi qua, cô ngồi khóc rất lâu, rất lâu. Mãi đến khi không còn nghe tiếng nước bị anh khuấy động như ban đầu nữa, mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng. Tiểu Tình mấp máy khóe môi, cô cố gắng lắng nghe xem anh đang ở đâu.

Nhưng đổi lại là một sự im lặng đáng sợ

Tiểu Tình vô thức chống tay đứng dậy gọi to

"Phó Quân Hạo?"

Không nghe tiếng anh trả lời, cô bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn

"Phó Quân Hạo, đừng tìm nữa, anh lên đây đi"

Vẫn không nghe thấy tiếng anh đáp lại. Nếu là bình thường chắc chắn anh sẽ nói "anh đây"

Nhưng mà sao bây giờ anh lại không trả lời cô

"Phó Quân Hạo, anh lên đây ngay"

Không nhìn thấy, không thể quan sát được tình cảnh của anh càng khiến cô hận bản thân mình ngay lúc này.

Tống Tiểu Tình, mày điên rồi mới làm như vậy. Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Nước dưới hồ lạnh như vậy rất dễ bị chuột rút, sẽ rất nguy hiểm

"Phó Quân Hạo, em không cần kỳ tích nữa, mau lên đây, em muốn gặp anh. Phó Quân Hạo"

Mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh, anh không có một tiếng hồi đáp càng khiến lòng cô rối tung rối mù cả lên "Phó Quân Hạo"

Tâm trạng dần dần dao động kịch liệt, cô hét tên anh rất to, rất to. Trong tiếng kêu lại vang vẳng một nỗi lòng thống khổ cùng bi ai tột độ. Ngay sau đó, cô gục ngã xuống đất, nửa thân cô hoàn toàn chìm dưới hồ nước lạnh

"Xin lỗi anh, em sai rồi, em làm sai rồi, anh lên đây đi, được không?"

Cô khóc rất to, đây là khoảng thời gian khiến cô đau khổ cùng cực, lại khóc nhiều như vậy. Nước mắt hai mươi mấy năm qua của cô hầu hết đều rơi ở đây.

Bất ngờ cơ thể cô bị giữ lấy, toàn thân bị nhấc lên không trung. Cô nhận ra người vừa bế mình lên chỉ có thể là anh

Phó Quân Hạo

Phó Quân Hạo bước lên khỏi mặt hồ lạnh giá, toàn thân anh ướt sũng chính là biểu hiện rõ ràng nhất cô cảm nhận được ở anh

"Dưới nước lạnh như vậy, em ngồi ở đó làm gì?"

Tiểu Tình uất ức đến phát nghẹn "Còn không phải tại người ta lo cho anh sao? Đã vứt xuống dưới rồi thì còn bày đặt nhảy xuống tìm làm gì? Có ai ngốc như anh không?" Cô nói như trách móc nhưng ngược lại lòng dạ thì vui đến phát khóc

Phó Quân Hạo bế cô rời khỏi mặt nước liền tiến thẳng về hang động, bên trong hang động rất ấm, nhiệt độ hoàn toàn khác với bên ngoài.

Phó Quân Hạo đặt cô ngồi xuống cạnh đống lửa, anh cởi bỏ quần áo trên người ra rồi đặt ngay cạnh cho mau khô một chút.

Bên dưới hồ nước lạnh khiến anh phát run

Tiểu Tình ngồi yên rất lâu cũng không thấy anh nói gì, cô nghiêng đầu cố gắng chăm chú nghe ra động tĩnh.

Mãi đến khi anh đưa tay cởi áo cô ra, Tiểu Tình liền giật mình rụt người lại. Hành động của cô khiến anh phải khịt mũi cười "Anh chỉ muốn giúp em làm khô quần áo nhanh hơn, ở đây mà bị bệnh sẽ không có thuốc uống đâu"

Tiểu Tình òa khóc như một đứa trẻ mà nhào vào lòng anh

"Phó Quân Hạo, cái tên đáng ghét nhà anh, làm em lo chết được. Không tìm được thì thôi, kỳ tích vốn là một thứ hư ảo, anh nhọc lòng như vậy làm gì"

Phó Quân Hạo bật cười giữ lấy cô, anh vòng tay siết cô thật chặt, không muốn cô rời xa nữa "Anh muốn chứng minh cho em thấy rằng chỉ cần cố gắng thì kỳ tích sẽ xuất hiện"

Nói đến đây, anh đẩy nhẹ cô ra, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Một giây phút nào đó, anh đeo chiếc nhẫn kim cương vào đầu ngón tay của cô

Tiểu Tình ngạc nhiên, rất khó tin, cô đã ném nó đi rồi, sao lại để anh tìm lại được như thế. Không phải cô không biết cái hồ đó lớn đến mức nào. Lúc cô rơi xuống, cảm giác chìm mãi chìm mãi vẫn chưa chạm đáy càng khiến cô phát hoảng, nhưng mà anh lại tìm ra được chiếc nhẫn đó.

"Chuyện này sao có thể? Phó Quân Hạo, đúng là kỳ tích sao?" Tiểu Tình ngơ ngác, tay còn lại của cô chạm vào chiếc nhẫn ấy. Nét mặt ngẩn ra như khó tin vào sự thật

Phó Quân Hạo áp bàn tay lạnh như băng của mình lên gương mặt cô, khẽ hôn lên trán cô, hơi thở nam tính phả vào trán làm cho bầu không khí dù có có lạnh thế nào cũng phải tan chảy

Tống Tiểu Tình cảm động đến mức nước mắt lại vô ý mà chảy xuống. Dạo này cô khóc nhiều quá. Cô chưa bao giờ khóc nhiều như vậy

"Sao lại khóc nữa rồi?"

Giọng nói trầm ấm phát ra bên tai chạy thẳng đến trái tim đang thống khổ của cô, rồi biến nỗi thống khổ đó thành một thứ ấm áp nhất trên đời này

Tiểu Tình vượt qua bức tường thành khuất trong lòng. Cô vứt bỏ mọi thứ nhào thẳng vào lòng anh, dựa vào hơi thở của anh mà tinh tế chạm môi mình để hôn anh

Hành động này vừa mãnh liệt, vừa cường bạo nhưng lại vô cùng ấm áp.

Phó Quân Hạo cong nhẹ khóe môi, dần dần đáp lại nụ hôn ấy bằng một thái độ trân trọng nhất.

Nước mắt của cô len lối giữa nơi đôi môi của cả hai chạm nhau.

Nước mắt rất ngọt. Thật sự rất ngọt

Tiểu Tình nằm trong lòng anh, không nghe cô nói gì, anh mỉm cười vuốt tóc cô thật nhẹ nhàng, giọng điệu sủng nịch hỏi "Kỳ tích xảy ra rồi, đừng trốn tránh anh nữa. Anh yêu em như vậy, nếu ngay cả em cũng từ bỏ anh thì anh phải làm sao đây?"

Cô mím môi uất ức, nói trong nước mắt, mong được bày hết nỗi lòng mình cho anh hiểu

"Phó Quân Hạo, lúc đó em thật sự rất sợ, sợ bản thân mình sẽ trở thành một gánh nặng lớn của anh. Em từ nhỏ đã sống rất độc lập, không có mẹ bảo vệ, cha lại rất ít khi ở nhà vì vậy em cô độc mà tự lớn lên. Em học võ từ nhỏ vì không muốn làm gánh nặng của người khác, lần này cũng vậy, em không muốn làm gánh nặng của anh"

Phó Quân Hạo giữ lấy bàn tay đeo nhẫn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan vào nhau rất kín "Tiểu Tình em không phải gánh nặng mà là hạnh phúc của anh, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây thì sẽ không thiếu bác sĩ giỏi để chữa mắt cho em. Vì vậy không cần lo lắng nữa. Vui vẻ ở bên cạnh anh, làm vợ anh. Từ này, em cũng đừng sợ cô độc nữa vì đã có anh ở bên cạnh em, cùng em vượt qua bão tố của cuộc đời"

Tiểu Tình mỉm cười trong nước mắt "Kỳ tích của em là nơi có anh xuất hiện"

Kỳ tích của em là nơi có anh xuất hiện

Phó Quân Hạo tràn ngập hạnh phúc, kéo cô ôm vào lòng "Cảm ơn em, định mệnh của anh" Nói rồi anh giữ lấy cằm cô, trao cho cô một nụ hôn sâu, đậm tính chiếm hữu.

Tiểu Tình bị hôn đến ngạt thở, cô đẩy anh ra rồi thuận miệng chọc phá "Nhưng mà thật sự anh không vì bề ngoài của em đấy chứ?"

Phó Quân Hạo sững người nhìn cô, ngay sau đó bật cười "Sao lại hỏi vậy?"

Tiểu Tình áp mặt vào lòng ngực anh, thuận thế đưa ngón tay vẽ mấy vòng tròn lên ngực anh "Vì....em sau này sẽ già đi, sẽ xấu xí, trên mặt lại có nhiều nếp nhăn, có thể sẽ mập ú ra thì phải làm sao?"

Phó Quân Hạo cười ngọt ngào mà đáp lại cô "Thì đó cũng là ước mơ của anh mà"

"Gì cơ?" Tiểu Tình không hiểu liền hỏi lại

Anh không gấp gáp ngược lại rất thận trọng trả lời "Tình, ước mơ cả đời này của anh chính là cùng em già đi"

Tiểu Tình cảm động đến muốn khóc chết được nhưng cô cố kìm chế. Chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh

"Nếu vậy chúng ta sẽ cùng nhau già đi"

Cô nhìn rõ lòng mình rồi. Thà rằng sẽ thành một gánh nặng mà đeo bám anh chứ quyết không từ bỏ anh nữa. Mất anh là điều không thể được

....

Ngày hôm sau, cô thức dậy với sắc mặt rất tươi tỉnh, mặc dù không nhìn thấy ánh sáng nhưng đổi lại chính là sự kề cận ngày đêm bên anh

Phó Quân Hạo cõng cô đi vào rừng, anh nhặt một cành cây khá to, thân lại rất thon cứ thế cả hai cùng tiến thẳng vào rừng sâu

Thể lực Phó Quân Hạo rất tốt nên rất ít khi anh để cô phải tự đi, đa phần cô đều phải ngoan ngoãn ngồi trên lưng anh. Cô biết bản thân mình không nhìn thấy gì nên chỉ có thể nghe lời, nếu cô ương bướng tự bước đi thì có khi phải tốn nhiều thời gian hơn.

Đi xuyên qua khu rừng Tiểu Tình rất thính tai, cô nghe rõ mồn một tiếng suối chảy róc rách

"Phó Quân Hạo, anh có nghe gì không?"

Anh ngoảnh đầu ra phía sau thư thả đáp lại "Thưa bà xã, anh nghe thấy rồi. Là tiếng nước chảy"

Tiểu Tình vui mừng, vô cùng phấn khích nhưng vì không nhìn thấy gì nên cô không dám làm loạn, lại miễn cưỡng ngồi im trên lưng anh

"Phó Quân Hạo, có suối, anh nói xem sẽ có cá chứ?"

Phó Quân Hạo nhướng mày nghe cô nói xong lại trổ tài suy đoán "Nếu ở đây đích thực là hạ nguồn, anh tin là có cá"

Tiểu Tình áp mặt mình thật gần gáy của anh, cô nói rất nhỏ, giọng nói lại ma mị như quyến rũ anh không thôi "Nếu là hạ nguồn thì có phải chồng sẽ đích thân bắt cá cho em ăn không?"

Phó Quân Hạo nghe cô gọi anh là chồng thì lòng vui như mở cờ, anh lập tức đáp lời ngay "Nếu vợ yêu xinh đẹp đã ra lệnh, người làm chồng này dĩ nhiên phải dốc lòng dốc sức, tận tâm, tận lực làm theo rồi"

Tiểu Tình bật cười hôn vào gáy anh, đôi môi nóng bỏng của cô như muốn đốt cháy anh. Phó Quân Hạo lạnh mặt ngay, anh mím môi cố gắng nói nhưng lại nghe không rõ ràng "Em đừng làm vậy nữa. Anh sẽ chịu không nổi"

Tiểu Tình cô không hiểu ý anh, ngẩn ra một lúc sau mới hỏi lại "Em không hiểu?"

Phó Quân Hạo mỉm cười, dự tính sẽ không nói nhưng lại bị Tiểu Tình ép anh phải nói ra "Anh sẽ mất tập trung"

Tiểu Tình bật cười khanh khách, cô đặt cằm của mình tựa lên bả vai anh, mặc cho anh cõng đi. Đường đi tuy gặp ghềnh lên lên xuống xuống nhưng cô luôn cảm nhận được hơi ấm của anh cứ quay quanh bên mình

Phó Quân Hạo bước thật nhanh đến bờ suối, dòng nước trong veo nhưng chỉ thấp lưng lửng, anh có thể nhìn thấy được cả đáy

Anh đỡ cô ngồi xuống cạnh dòng suối, vén mấy lọn tóc ra sau tai giúp cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cử chỉ đầy trân trọng "Kiên nhẫn một chút, anh xuống suối bắt cá một lúc, sẽ nhanh thôi"

Tiểu Tình níu áo anh, mỉm cười nhắc nhở "Anh cẩn thận một, đừng đi xa quá, em lo"

Cô bé này thật sự rất biết cách làm anh phải yêu, không cần những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn cũng đủ khiến anh phải yêu đến chết

Phó Quân Hạo bẹo vào má cô yêu chiều hết mực "Anh biết rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn ngồi đây, sẽ có cá cho em ăn"

Phó Quân Hạo nói rồi liền xắn tay áo lên cẩn thận bước xuống suối. Anh quan sát tường tận một lúc mới đưa tay nhanh nhảu bắt lấy một con cá

Phụt...

Phó Quân Hạo "..."

Con cá ấy lượn lờ bơi ngang qua mặt anh khiến Phó Quân Hạo tức muốn lộn ruột.

Không sao, chỉ là lần đầu mà, cứ từ từ

Sau đó....và sau đó nữa. Loài cá da trơn này thật khiến anh đau đầu, Phó Quân Hạo nhíu mày, một khắc quyết định, anh vung tay giữ lấy con cá ấy

Khi chắc chắn đã nắm chặt được con cá to tướng, Phó Quân Hạo liền quay về phía Tiểu Tình giơ lên cao

"Anh bắt được cá rồi"

Tiểu Tình nghiêng đầu lắng nghe anh reo hò, cô cũng không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười của cô bất giác cứng đờ khi nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đang chạy đến. Người khiếm thị thường rất thính tai, câu này thật sự không sai

Cô nghe rất rõ ràng, hàng chục người đang lọc cọc chạy đến, Tiểu Tình hốt hoảng đứng lên gọi anh

"Phó Quân Hạo....Phó Quân Hạo"

Phó Quân Hạo đứng dưới nước, nghe tiếng cô gọi rất lớn liền quay hẳn người lại nhìn, anh kinh ngạc vì nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc kỳ dị chạy đến, có người cầm mác, kẻ thì cầm lau, người thì cầm giáo. Đám người đó đang tiến đến quay quanh Tiểu Tình

Không kịp suy nghĩ, Phó Quân Hạo ném thẳng con cá xuống rồi tức tốc chạy về phía cô. Tiểu Tình nghe ra vô số tiếng động lớn nhỏ khiến cô sợ đến mức xoay vòng vòng. Miệng lại vô thức gọi tên anh

Nếu là trước đây cô chắc chắn không yếu đuối như vậy, đừng nói là vài chục người, nhiều thêm một chút cũng chẳng là vấn đề gì to tác cả. Nhưng mà bây giờ khác rồi...

Phó Quân Hạo tức tốc chạy đến, anh biết cô đang hoảng sợ, anh biết bây giờ cô xem anh là chỗ dựa duy nhất của mình vì vậy vô cùng ỷ lại vào anh. Chỉ cần gặp nguy hiểm, cô chắc chắn sẽ nghĩ đến anh. Chính vì thế Phó Quân Hạo không dám lơ đi một phút, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh cô, kéo cô ôm vào lòng

"Anh ở đây, không cần sợ" Tiểu Tình cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều

"Quân Hạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nghe thấy rất nhiều người" Tiểu Tình níu chặt tay anh, chọn anh làm chỗ dựa vững chắc

Tay của anh đưa lên nhẹ nhàng vuốt làn tóc đen mềm mại của cô, đôi mắt không quên nhìn quanh cảnh giác "Không có gì, chỉ là có vài vị khách đến thăm chúng ta thôi"

Tiểu Tình nhíu mày, cô im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh

Một trong đám người đó bước ra trước, quần áo trên người này có màu sắc vô cùng sặc sỡ, trên trán buộc ngang một sợi vải có rất nhiều hình hoa văn.

"Các người xâm phạm vào lãnh địa của chúng tôi"

Phó Quân Hạo nhíu mày, tay anh vẫn giữ chặt Tiểu Tình, nghiêm mặt nói với đám người đó "Chúng tôi bị lạc đường, không phải muốn xâm nhập lãnh địa của ai cả"

Người vừa bước lên giọng nói lanh lãnh, đám người xung quanh liên tục đập vũ khí trên tay họ xuống đất mà reo hò. Tên vừa nói chuyện với Phó Quân Hạo có lẽ là lãnh đạo ở đây, anh ta trông khá trẻ tuổi, nước da ngăm đen màu bánh mật

"Hai người không cần sợ, chúng tôi chỉ muốn bảo vệ lãnh thổ của mình, nếu như hai vị không có ác ý, chúng tôi xin phép mời hai vị đến bộ tộc của chúng tôi làm khách"

Phó Quân Hạo cảnh giác nhìn người đàn ông vừa mời mọc, anh đắn đo một chút, thoáng qua lại có ý chần chừ

Người đàn ông đó bật cười sang sảng "Đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ là khi nãy vô tình khiến cho cô gái này sợ hãi, chúng tôi muốn bù đắp một chút"

Phó Quân Hạo cúi xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh không nỡ bắt cô đi đường xa, trong lòng lại xót xa lắm. Anh nhìn người đàn ông bộ tộc đó vốn không có ý xấu chính vì thế quyết định theo anh ta trở về lãnh thổ của tộc người này

...

Người đàn ông dẫn đầu bộ tộc đưa Phó Quân Hạo và Tiểu Tình đến một túp lều, bên ngoài phủ đầy lá cây cùng rơm rạ. Bên trong lại rất rộng rãi và sạch sẽ

Phó Quân Hạo dìu cô ngồi xuống một chiếc giường làm bằng rơm. Người đàn ông đó bước đến cười thân thiện

"Hai vị có thể ở tạm nơi này, thức ăn của chúng tôi đều dùng chung, bữa trưa có thể sắp bắt đầu, tôi sẽ cho người đến mời hai vị"

Phó Quân Hạo gật đầu, cảm ơn người lãnh đạo đó. Anh ta tự giới thiệu tên gọi của mình là Tày, Tiểu Tình nghe xong lại cảm thấy rất thú vị, tên của người ở đây rất lạ

Không biết Phó Quân Hạo nói gì với anh ta, một lúc sau, người ấy mang vào một ít trái cây. Phó Quân Hạo nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn chân thành. Anh mang vào nhẹ nhàng đặt vào tay cô

"Ở đây người ta ăn tập thể, bây giờ vẫn chưa đến cử, hay là em dùng tạm trái cây trước"

Tiểu Tình mỉm cười nhận lấy "Thật ra em cũng chưa đói lắm, nhưng nể tình anh phải năn nỉ người ta, em đành chịu thiệt ăn trước vậy"

Phó Quân Hạo nhận ra cô có ý châm chọc mình, lại nhìn ra tâm trạng của cô rất tốt, anh cũng an tâm hơn phần nào. Mặc cho cô cười đùa

Chỉ cần cô vui, anh bằng lòng làm tất cả

Đến giờ ăn trưa, Tày cho người đến mời Phó Quân Hạo cùng Tiểu Tình ra giữa làng. Nhìn tổng thể cả bộ tộc chỉ gần một trăm người, nam có, nữ có, người già có, trẻ con cũng có.

Phó Quân Hạo dìu Tiểu Tình ra bên ngoài, cô nhạy bén ngửi ra mùi thịt nướng "Mùi gì mà thơm vậy?"

Phó Quân Hạo cong nhẹ khóe môi, đưa tay nhéo vào đầu mũi cô "Cái tính háo ăn của em vẫn không bỏ được"

Anh quan sát rất tốt, người dân ở đây rất thân thiện, sở dĩ ban sáng bọn họ làm như vậy vì nhầm tưởng anh và cô có ý xấu, đến bây giờ anh mới phát hiện bọn họ là những con người cực kỳ bình thường.

Họ sống vui vẻ cùng nhau, cùng săn bắt, cùng hái lượm. Ăn uống cũng quây quần bên nhau

Giữa làng đang nướng một con lợn rừng to đùng. Hương thơm từ thịt tỏa ra bát ngát xông thẳng vào mũi. Tiểu Tình từ lúc bước ra đã nhiều chép miệng vì hương vị thơm tho này

Khi anh vừa diều cô bước đến, một người phụ nữ nhanh chống bước ra, mời hai người ngồi vào

Phó Quân Hạo lại có chút khiêm nhường mà cự tuyệt nhưng người phụ nữ ấy cứ nhất nhất kéo lại, bắt anh và cô phải ngồi vào đó

Tày thấy vậy bật cười ha hả, giọng anh ta rất lớn, ngữ khí cũng rất hùng hồn "Hai vị là khách, vì vậy chúng tôi ưu tiên chỗ tốt nhất cho hai người. Không cần phải ngại"

Nghe Tày nói thế, Phó Quân Hạo cũng đành miễn cưỡng, bởi vì anh biết Tiểu Tình nhà ta đói lắm rồi

Khi mọi người đã yên ổn vị trí. Tày bắt đầu ra lệnh chia thịt. Mấy đứa bé cứ thèm thuồng đứng quanh, đôi mắt dán chặt vào con lợn rừng nướng

Bộ tộc này đa phần ăn trực tiếp bằng tay, không có dụng cụ hỗ trợ, nhưng Phó Quân Hạo và Tiểu Tình lại thích nghi rất nhanh.

Nhất là Tiểu Tình, cô ăn rất nhiệt tình, thấy cô ăn ngon miệng như vậy, Phó Quân Hạo cũng không nhịn được mà xé nửa phần thịt của mình đưa cho cô

Tiểu Tình vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ. Cô hỏi về lịch sử của tộc người này, những câu chuyện thi hùng. Những chuyện tình lãng mạng của họ.

Tày cũng rất nhiệt tình, anh ta giải đáp tất tần tật mọi chuyện cho cô nghe. Tiểu Tình nghe xong lại vô tư cười như một đứa trẻ nghe kể chuyện cổ tích. Phó Quân Hạo nhìn cô thoải mái như vậy, anh biết quyết định của mình đúng đắn

Khi một cô gái bước đến rót rượu, Tiểu Tình nhạy cảm người được mùi hương trên người cô ta. Cô cảm khái mà khen lấy khen để

"Chậc chậc...Mùi này thơm quá"

Cô gái đó ngồi xuống cạnh Tiểu Tình, kéo tay cô ra và đặt vào đó một chiếc túi thổ cẩm. Tiểu Tình vốn không nhìn thấy nên không biết màu sắc nó như thế nào, cô chỉ cảm thấy đây là một chiếc túi mềm mềm. Bên trong chứa thứ gì đó

Cô gái đó chậm rãi đáp

"Nếu cô thích, tôi có thể tặng cho cô. Túi hương này có thể giúp cô ngủ ngon. Tránh được những linh vật xấu xa"

Tiểu Tình nhướng mày hỏi lại cô ta "Linh vật xấu xa? Đó là cái gì vậy?"

Cô gái đó che miệng cười, sau đó đứng lên đi mất. Để lại một Tống Tiểu Tình ngẩn ngơ một chỗ

Linh vật xấu xa???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK