"Ta? Ta muốn trở thành một đại ma đầu giống như Cha Hồng Thiên, muốn trở thành một tuyệt thế y sư giống như Mẹ Phí Nhã!" Tiểu oa nhi hưng phấn trả lời, trong con ngươi lấp lánh ánh lên vẽ hào hứng, hy vọng cùng ngây thơ hồn nhiên.
Nhất Ảnh phía sau đầu đầy hắc tuyến. Một tiểu oa nhi năm tuổi lại dám kiêu ngạo mơ ước sau này trở thành kẻ bị toàn giới giang hồ truy giết! Mà vừa rồi hắn nghe được gì vậy? Cha Hồng Thiên... Mẹ Phí Nhã... Nhất Ảnh trợn tròn mắt. Đó, đó không phải là Nguyệt Hồng Thiên và Lệ Phí Nhã chứ?!! Là người mà Lão Cung chủ tìm kiếm!
Ngay khi Nhất Ảnh muốn nhắc nhở nhiệm vụ của Lão Cung chủ đã giao cho chủ tử thì Mặc Thần Dực đã ngắt ngang.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?"
"Dao Dao là tên của ta a!"
"Dao Dao..." Mặc Thần Dực âm thầm ghi nhớ cái tên này. Hắn ngưng mắt nhìn Nguyệt Tương Dao. "Dao Dao, nếu sau này ngươi không có nơi để đi hãy tới Ma Cung."
"Cảm ơn đại ca!" Nguyệt Tương Dao mỉm cười. Hắc hắc, hóa ra thiếu niên này là người của Ma Cung, hình như có quyền lực rất lớn thì phải. Tới lúc đó phải ôm đùi thật kỹ mới được.
"Mặc Thần Dực. Tên của ta." Thân ảnh Mặc Thần Dực khẽ chớp. Nguyệt Tương Dao chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, khi mở mắt nhìn lần nữa thì ba người trước mặt đã biến mất. Khinh công thật hảo!
Nhìn thân ảnh của Mặc Thần Dực dần chìm trong bóng tối, Nguyệt Tương Dao lặng lẽ thở dài một hơi sau đó liếc nhìn Phong Ly đang bị hai thú "chăm sóc" rồi nhìn lên bầu trời đêm. Aiz, đêm thật dài...
______Tiểu kịch trường Vĩ Hồ, Tiểu Hắc và Phong Ly______
"Này Tiểu Hắc, ngươi nói chúng ta nên làm gì với tên ẻo lả này đây?" Vĩ Hồ ngồi trên ngực Phong Ly, chi trước không ngừng cào lên y phục mua bằng vàng kim.
"Ngao, ngao ngao grừ!" Tiểu Hắc hưng phấn đưa ra ý kiến.
"Không được! Như vậy quá đơn giản, chủ nhân sẽ không hài lòng!" Vĩ Hồ lắc đầu phản đối.
"Ngao ngao ngao ngao grừ grừ, ngao grừ."
"Không được! Vậy quá nặng, chủ nhân sẽ tức giận!"
"Ngao..."
"Không..."
Hai thú cứ không ngừng tranh luận, hoàn toàn không để ý tới nhân vật Phong Ly bị nói đến đang nằm dưới chân mình đã bị giẫm đạp đến thê thảm.
"Ui~" Phong Ly rên lên. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Phong Ly nhìn thấy một con vật đen thui đang ngồi trên người mình.
"Chết! Hắn tỉnh rồi! Tiểu Hắc!" Vĩ Hồ quýnh quáng lên.
"Ngao!" Một cái vồ của Tiểu Hắc đã đưa Phong Ly đi thỉnh kinh lần nữa.
"Tiểu Hắc, ta có sáng kiến rồi. Là như thế này... Thế này..."
Cứ thế, đến khi Phong Ly tỉnh lại...
"A ui~ Thật đau đầu... A!!! Kẻ nào dám lột đồ bản thiếu gia!!!"
Hôm ấy, Vĩ Hồ nghe được bách thú trong rừng truyền tai nhau: ở khoảng trống giữa rừng có một nhân loại trần truồng bị treo ngược trên cây, tay chân bị trói chặt vào rễ cây dưới mặt đất. Phải đến khi mặt trời lặn, nhân loại đó mới cắn đứt được sợi dây đang trói mình. Khi thoát được sợi dây, nhân loại đó đã gào thét: "Tiểu nha đầu! Ta nhất định phải trả thù ngươi!!!". Nghe nói âm thanh đó làm cho bầy ong vò vẽ gần đó giật mình. Thế là một nhân loại khỏa thân chạy như điên trong rừng dưới sự truy sát của bầy ong. Hết!
_____________________
Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đó, Nguyệt Tương Dao đã được "phóng thích", trở về với cuốc sống tự do.
Đúng lúc đó có một tin tức được truyền ra làm cho dân chúng bàn tán không thôi. Nghe nói Hải Mộng Cung là môn phái đứng sau Hương Xuân Lâu đã bị huyết tẩy trong vòng một đêm! Toàn bộ trên dưới Hải Mộng Cung đều bị một mồi lửa đốt sạch sẽ, chỉ còn lại tro tàn! Hung thủ là toàn bộ những khách nhân hôm đó đã tới Hương Xuân Lâu!
Lúc Nguyệt Tương Dao nghe được tin này thì cũng vỗ bàn tức giận không thôi. Nàng còn chưa trả thù bọn họ vì dám tính kế nàng a. Bây giờ chết hết rồi vậy ai đứng ra lãnh cơn giận của nàng đây?!! Vị thế suốt hai ngày qua, Nguyệt Tương Dao luôn hậm hực khôn nguôi.
Tia nắng xuyên qua tầng mây âm u dày đặc, mang đến ấm áp cho ngày mới. Mọi người thi nhau ra đường, vui vẻ với công việc hằng ngày.
Lúc này ở trước cửa phòng Nguyệt Tương Dao.
"Bùm!!!"
Âm thanh vật nặng rời xuống làm cho chim chóc bay tán loạn. Nguyệt Tương Dao đang trong mộng đẹp cũng bị làm cho giật mình thức dậy. Ôm một cái gối ra ngoài, Nguyệt Tương Dao với bộ dáng vừa thức dậy tức giận ra xem thứ gì đã phá hoại giấc ngủ của nàng.
Trong sân có một cái hố thật to, sâu gần một thước, còn nghi ngút khói đen.
"Ai ai ui... Chết bộ xương già này rồi... Ai ui ui..." Một lão giả với bộ dáng lôi thôi lếch thếch đi từ trong hố ra. Khi lão ta còn đang xoa thắt lưng thì đã nhận ngay một cái gối đập vào mặt. "Kẻ nào?!! Dám ném gối vào mặt lão tử, có giỏi thì đi ra đây!" Lão giả hét toáng lên khi nhặt được "hung khí" đã đặp vào mặt lão.
"Ồn ào!" Nguyệt Tương Dao liếc mắt xem thường, tức giận quăng một viên đá qua. Lão giả tức giận né hòn đá bay tới, thân hình lung lay một chút đã đến sát bên Nguyệt Tương Dao.
"Nha đầu, ném đá người khác là không được tốt đâu!" Lão giả nghiêm mặt chỉ dạy Nguyệt Tương Dao nhưng Nguyệt Tương Dao có vẻ như một chữ cũng không lọt tai, trực tiếp đóng cửa làm cho cái mũi của lão giả bị kẹp vào khe cửa khiến lão ta la oai oái, vang vọng cả đại viện.
"Sư tổ! Sao người lại ở đây?" Nguyệt Hồng Thiên nghe được động tĩnh lạ nên chạy đến. Lúc hắn đến thì thấy một lão giả ăn mặc lôi thôi lếch thếch đang đứng trước cửa phòng Nguyệt Tương Dao không ngừng hét lớn.
"Gì? Ta ở đây cũng không được?!!" Lưu Hải Ưu tức giận đến vểnh râu, trừng mắt nhìn hắn. Giới trẻ bây giờ thật hỗn xược! Năm đó Lưu Hải Ưu ta tung hoành bốn bể, nào có kẻ dám đứng trước mặt ta bày tỏ thái độ chứ! Ấy vậy mà đám người này... Thật sự đáng giận!
"Cái này... Quả thật không được. Đây là phòng của Dao Dao... Sư tổ, ngài không nên la lớn ở đây đâu." Nguyệt Hồng Thiên nhỏ giọng nhắc nhở. Hai hôm nay, tâm tình của Dao Dao không được tốt, tốt nhất là đừng đụng vào thì hơn.
"Ngươi! Tại sao ta lại không thể la lớn chứ?!! Dao Dao là ai? Mặc kệ hắn! Hôm nay nhất định phải làm việc này cho ra lẽ!" Lưu Hải Ưu tức giận hét lớn hơn.
Ngay lúc này, cánh cửa khẽ mở, một lọ mực mang theo một trận hồng phấn khí bay ra. Nguyệt Hồng Thiên đã sớm phòng thủ nên khi cánh cửa khẽ mở đã theo bản năng núp sau lưng Lưu Hải Ưu, tránh thoát một trận ăn thiệt trên tay Nguyệt Tương Dao.
Tuy nhiên, Nguyệt Hồng Thiên tránh được không có nghĩa Lưu Hải Ưu tránh được. Vì thế gương mặt vốn dính bùn đất nay đen lại càng đen, trên mặt còn lưu lại một lớp "má hồng" rạng người. Nguyệt Hồng Thiên nhịn không được mà cười phá lên.
"Ha ha ha!!!"
"Nha đầu!!!"
P/s: Ta không biết được bao nhiêu người đọc truyện này, các nàng làm ơn cho ta xin một cái bình chọn/bình luận đi.
Rin ơi, hy vọng nàng thích chương này 😍.