Lúc Mặc Thần Dực nhìn thấy đàn dê ngoan ngoãn gặm cỏ, bên cạnh còn có một con báo đen ngặm cỏ trông trừng thì nín lặng. Hắn nhớ năm đó Hắc Báo Vương này chém giết với đám sát thủ, tư thế uy vũ đó đúng là không thể so sánh với bộ dáng nhàn hạ chăn dê như bây giờ. Sau đó hắn lại thấy một con gà với bộ lông đỏ như lửa đang đứng trên một hòn đá cao không ngừng kêu gào với bầy gà đứng dưới đất, lần này biểu tình trên gương mặt Mặc Thần Dực đã thay đổi, quái dị nhìn Tiểu Yên. Tiếp tới một con cửu vĩ hồ ngồi trên nền cỏ xanh không ngừng ca hát, thật ra hắn chỉ nghe Nguyệt Tương Dao nói Vĩ Hồ đang hát chứ không hề nghe ra được một nhịp điệu bài hát nào.
Long Quyển một mảnh ấm áp, dưới gốc đào hồng ngọc, nam tử tuấn mỹ ôn nhu dựa người vào thân cây nhìn thiếu nữ nhung y một mực chăm chú vào sách. Tuy nhiên, khác với không gian đậm chất ngôn tình như vậy, cuộc đối thoại của hai người lại tràn ngập mưu tính.
"Ngươi nói là tại Đại hội Võ lâm lần này Thần Môn có thể sẽ thực hiện một âm mưu gì đó?" Nguyệt Tương Dao bỏ dỡ trang sách còn đang đọc, nghiêm túc nghe Mặc Thần Dực nói về những việc trong bóng tối của Thần Môn.
"Nội gián đưa tin gần đây nhất có nhắc tới việc Họa Dung Như thường điều người đi nhưng không rõ việc gì. Vấn đề là những kẻ bị điều đi khi trở về đều không xuất hiện nữa. Hơn nữa, sự kiện lớn nhất gần đây là Đại hội Võ lâm, nếu nói không có âm mưu là nói dối." Nói ra những tin tức gần đây của Thần Môn, Mặc Thần Dực vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, trong con ngươi là hình ảnh phản chiếu của thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
"Nói như vậy việc nàng ta đang làm vô cùng bí mật, thậm chí là diệt khẩu thân tín bên người?" Nguyệt Tương Dao lâm vào trầm tư. Không khí thoáng cái rơi vào im lặng, chỉ thấp thoáng nghe từng cơn gió thổi qua tán lá.
Mặc Thần Dực không chớp mắt nhìn nàng nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt nàng như hồ thu tĩnh lặng, chỉ một chiếc lá cũng làm rung động cả mặt nước, môi anh đào mọng nước khẽ miếm lại, làn da bạch ngọc dưới ánh sáng nhạt phủ lên một tầng hư ảo khiến người ta có cảm giác thiếu nữ trước mắt như bước ra từ trong tranh vẽ. Nhìn đôi môi bóng loáng căn mọng của nàng, Mặc Thần Dực suýt nữa không nhịn được mà cuối đầu nhấp nhám hương vị của nó.
Nếu Nguyệt Tương Dao biết trong lúc mình suy nghĩ nghiêm túc, nam nhân kế bên lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy, không biết có dám bắn chết tên nam nhân cặn bã này không? Phỏng chừng khi đó nàng sẽ không do dự đạp chết nam nhân không đàng hoàng này.
"Nhắc mới nhớ, lúc trước ta thường phát hiện một nhóm hắc y nhân thường xuyên theo dõi Tiểu Nhật, mục tiêu chắc chắn là Tiểu Xích trong tay đệ ấy. Đáng tiếc, ta không cho phép đệ ấy ở một mình bên ngoài nên luôn nhờ mọi người trông trừng hắn, nếu không bọn người kia đã ra tay không chần chừ rồi." Ánh mắt Nguyệt Tương Dao thâm thúy, nếu như đám người này không liên quan đến Thần Môn thì dù cho nàng trăm vạn lượng cũng không dám tin là thật. Ánh mắt âm u lần cuối của Họa Dung Như luôn là lời cảnh báo đối với nàng.
"Tiếu Xích? Là tiểu Xích Hổ luôn đi theo bên người đệ ấy?" Mặc Thần Dực nhướng mi hỏi, hắn cũng mấy lần thấy qua, là một tiểu hổ lông đỏ khá thông minh lanh lợi, nhưng mà Họa Dung Như cần một tiểu Xích Hổ để làm gì? "Nhưng trên đường đi không thấy nó bên cạnh Tiểu Nhật?"
"Là ta để nó ở nhà cùng Xích Hổ mẹ và Tiểu Kim. Bởi vì Tiểu Ỷ Tiên nhất quyết đòi ở lại chờ phụ thân, ta không yên tâm nên để bọn chúng ở lại âm thầm bảo vệ con bé." Không phải nàng không tin tưởng những người ở Nguyệt Phủ, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thêm một người bảo vệ thì càng an toàn, dù sao bọn họ không thể gặp nhau thời gian ít nhất là nửa năm, mà nửa năm này đủ để thay đổi mọi thứ.
"Còn có Tiểu Kim?" Càng ngày xung quanh nàng càng thêm nhiều bí mật, Mặc Thần Dực lắc đầu buông tha, có lẽ muốn biết hết bí mật của nàng thì không chỉ có đi vào tim nàng, mà đi vào tim nàng đã vốn khó, muốn biết hết bí mật của nàng, khả năng bất khả thi rất cao.
"Là tiểu đệ của Tiểu Xích, bởi vì biến dị nên có bộ lông màu vàng." Nguyệt Tương Dao cũng không muốn nói rõ là cơ thể Xích Hổ mẹ bị trúng độc nên Tiểu Kim có khả năng là bị biến dị gen do độc tố trong cơ thể mẹ truyền qua.
Mặc Thần Dực dở khóc dở cười với cách đặt tên có một không hai của nàng. Vĩ Hồ, Tiểu Hắc, Tiểu Yên, Tiểu Xích và bây giờ là Tiểu Kim, hắn có nghi ngờ rằng nàng lười suy nghĩ nên chỉ nhìn vào bộ lông của chúng để đặt tên theo.
Nguyệt Tương Dao tinh ý nhận ra sự khác lạ của Mặc Thần Dực, mặt nàng đen lại, hai mắt tức giận trừng to lên. "Ngươi vậy mà chê cười ta?!! Mặc Thần Dực, có phải ngươi thiếu đánh!" Nắm tay hữu lực giáng một đòn lên gương mặt yêu nghiệt.
Khóe môi co rút, Mặc Thần Dực né đòn của nàng, trong lòng thầm than nàng quá nhạy cảm, nhưng cũng có chút vui mừng nho nhỏ, như vậy có phải nàng để ý đến hắn hay không?
"Chết tiệt! Yêu nghiệt, dám né! Không cho ngươi né, ngồi yên cho ta!" Nguyệt Tương Dao y như thiếu nữ giận dỗi người yêu, gương mặt bực tức lộ rõ, hai con ngươi màu nâu bùng lên ngọn lửa ngút trời thề quyết tâm đánh trúng gương mặt yêu nghiệt này.
Vì để cho nàng không giận dỗi nữa, Mặc Thần Dực đành chịu đánh không né. Chỉ nghe một tiếng bụp vang dội, trên gương mặt yêu nghiệt liền có một vết bầm ngay bên má trái. Hắn khẽ suýt xoa, nha đầu này nói đánh liền đánh, thật không biết thương hương tiếc ngọc gì hết!
Nguyệt Tương Dao không những không cảm thấy tội lỗi mà còn vui vẻ cười ha ha, nhìn vết bầm trên má trái của hắn thì nhíu mày hồi lâu, Mặc Thần Dực thấy vây cong môi cười. "Thế nào? Bây giờ mới biết thương tiếc?"
Bĩu môi ghét bỏ, Nguyệt Tương Dao không thèm quan tâm kẻ tử kỷ. "Chỉ là thấy một bên bị bầm thì không cân xứng. Mặc Thần Dực, hay ngươi cho ta đánh một cái bên phải nữa cho cần bằng? Ta là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một món đồ không cân xứng sẽ khó lọt vào mắt ta."
Lần này đến phiên Mặc Thần Dực đen mặt, nàng không những đòi đánh hắn thêm một cái mà còn xem hắn là một món đồ vật không cân xứng bị vứt bỏ! Nữ nhân này thiếu dạy dỗ phải không, còn dám trêu đùa hắn!
Nhìn gương mặt đen như đáy nồi, Nguyệt Tương Dao sảng khoái cười ra tiếng. Không biết tại sao khi chọc tên nam nhân này thì đặc biệt vui vẻ hơn chọc những người khác nhiều. Nào ngờ nàng vẫn chưa cười được bao nhiêu thì môi bị chặn lại, cảm giác lành lạnh trên môi khien cho đầu nàng vang lên một tiếng "đùng" cực lớn. Hắn cư nhiên cưỡng hôn nàng!
Không phải lần đầu, Mặc Thần Dực ngựa quen đường cũ lưu loát tìm kiếm hương vị ngọt ngào. Vòng tay săn chắc bắt lấy thân thể đang muốn giẫy ra, tay còn lại áp vào gáy nàng không cho nàng chạy thoát.
"Ưm! Mặc Thần Dực... Buông ra!" Mấy lân bị cưỡng ép, Nguyệt Tương Dao gần như bị hắn làm cho phát điên. Lưỡi bị hắn cuốn lấy, hô hấp gần như đình chỉ hoạt động, gương mặt đỏ lên vì thiếu ô xi trầm trọng.
Thấy nàng cự tuyệt, Mặc Thần Dực mới luyến tiếc ngừng lại. Nhìn nàng thở dốc sau khi hơn, hắn không nhịn được nhíu mày, vuốt sợi tóc rơi bên bờ má hồng, âm thanh vân đạm phong kinh nói. "Ngốc! Sau này khi hôn phải thở bằng mũi, còn phải nhắm mắt lại."
Trừng mắt tức giận nhìn hắn, tay giơ lên, một đấm vào má phải của hắn. Hắn nói vậy là ý gì?!! Không lẽ muốn cưỡng hôn nàng lần nữa! Tên nam nhân cặn bã này cần phải dạy dỗ!
"A ui!" Không ngờ nàng ra tay nặng như thế, Mặc Thần Dực ôm má phải của mình ai oán nhìn nàng như thiếu phụ bị phu quân bỏ khiến cho Nguyệt Tương Dao nổi mộ tầng da gà.
Nheo mắt, nàng cảm thấy biểu cảm này có chút quen thuộc, nhìn them vài lần thì chuyển sang nghiến răng nghiến lợi. Nam nhần này lại đi học xấu từ tên bán nam bán nữ Phong Ly! Không được, không thể để cho nam nhân của nàng có biểu cảm buồn nôn như vậy!
Phong Ly không hề biết rằng khi không lại có một mối họa ập vào đầu. Mà lần này, mối họa lớn này lại đưa hắn cho một tiểu ma vương mất hết nhân tính và càng ác liệt hơn là chính vị tiểu muội mà mình thường hay gọi lại là người bán hắn, còn không quên dặn dò tiểu ma vương "chăm sóc" hắn thật tốt.