Vì vậy Nguyệt Tương Dao đưa cho họ một khối lệnh bài màu đỏ, rồi thuê một chiếc xe ngựa để cho Tiểu Tụy và Tống Dung đến chân núi Nguyệt Phủ. Dặn họ khi gặp người ở đó liền đưa lệnh bài ra để người Nguyệt Phủ sắp xếp chỗ ở, còn bản thân thì còn phải đợi bằng hữu. Khi Tống Dung biết thế lực đứng sau Nguyệt Tương Dao là Nguyệt Phủ thì kinh ngạc như không ngờ tới một công tử nhìn qua văn nhã lễ độ là người của một thế lực vang danh bốn phương. Nguyệt Tương Dao chỉ cười không nói.
An tâm nhìn chiếc xe ngựa biến mất sau hàng cây, Nguyệt Tương Dao nhíu mi suy nghĩ. Theo như lời Tống Dung nói, tấm mật đồ đã rơi vào tay Thần Môn, muốn lấy nó thì không có khả năng, huống chi dù lấy được tấm mật đồ thì đó chưa chắc là thật, cũng có thể Thần Môn đã tìm được bí mật của tấm mật đồ và âm thầm giải quyết nó. Nói chung, bây giờ hy vọng lấy được tấm mật đồ đã ít, biết được bí mật đằng sau tấm mật đồ thì càng ít. Qua mười năm, không ai dám chắc được mọi thứ vẫn như cũ.
Suy nghĩ một hồi bỗng Nguyệt Tương Dao nhớ tới Mặc Ngọc Hân vẫn còn đang chiến đấu "hăng say" ở nội thành liền nhanh chóng chạy về cổng thành Thanh Dương.
Sắc trời cũng đã trưa, mặt trời gay gắt ngay trên đầu, cái nóng oi bức khó chịu của mùa hè làm cho không khí thêm ảm đạm khó chịu. Nhưng hôm nay ở thành Thanh Dương thì có vẻ náo nhiệt, người dân trong thành chia nhau đứng hai bên đường nhường đường cho đám người thích chơi rượt đuổi. Không ít người còn nhiệt liệt cổ vũ, hò hét, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt của người dân, Mặc Ngọc Hân với bộ cẩm y xộc xệch chạy như điên về phía trước. Vừa chạy còn không quên mắng đám người phía sau, tuy nhiên có vẻ Mặc Ngọc Hân đã quen với thân phận nam tử của mình rồi, mở miệng đóng miệng đều xưng lão tử.
"Đám các ngươi có thôi rượt lão tử?!! Lão tử sắp mệt đến đứt hơi rồi!"
"Khốn nạn!!! Nguyệt Tương Dao, lão tử không tha cho ngươi?!!"
"Chết tiệt! Các ngươi là chó sao? Mũi thính thế hả! Trốn ở đâu cũng không thoát!!!"
"Cái tên bạch kiểm kia! Có ngày lão tử cắt ngươi!!! Chờ đó!!!"
Phía sau, đám người Cố công tử cũng mệt đến mức sắp không nhấc nổi chân, mỗi bước đi đều lộn xộn, không ít lần té dập mặt. Nhưng mà mỗi câu mắng chửi của Mặc Ngọc Hân đều làm cho họ tức đến xì khói, điên cuồng đuổi theo.
"Chậc chậc. Mặc tỷ muội, nếu để cho người ở Ma Cung nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ngươi thì sẽ có bộ mặt như thế nào? Đường đường là tiểu ma vương hoành hành ngang dọc lại chịu thua một đám vô lại? Chậc chậc."
Lúc này một âm thanh đáng đánh đòn rơi vào tai Mặc Ngọc Hân, nội dung lời nói làm cho Mặc Ngọc Hân tức đến mức muốn dừng lại lôi cái người không có khí tiết trốn trong bóng tối cười nhạo nàng.
"Ni mã! Nguyệt Tương Dao ngươi còn dám trở lại! Dám bỏ mặc ta để bọn chúng tùy ý bắt nạt!" Đương nhiên lời hai người chỉ có thể dùng nội lực truyền âm cho nhau nên người ngoại cuộc chỉ thấy sắc mặt Mặc Ngọc Hân càng thêm gay gắt.
Giật giật khóe miệng, Nguyệt Tương Dao âm thầm khinh thường.
Tùy ý bắt nạt?
Có nên xem lại sắc mặt của đám người Cố công tử hay không? Không phải đen như đít nồi thì cũng là tức đến đỏ mặt. Cái này dám bảo là bị bọn chúng tùy ý bắt nạt? Hiển nhiên, Nguyệt Tương Dao không hề nói ra suy nghĩ trong lòng, âm thầm dúng đá bắn vào đám người Cố công tử.
"Ui da! Kẻ nào ném đá ta?!!"
"Á! Hự!"
Nhất thời đám người Cố công tử rối thành một đoàn, thi nhau tìm kiếm kẻ đã đánh lén. Âm thanh chửi tục vang ra từ trong miệng đám người nhưng một bóng dáng đám người cũng không thấy, chỉ có thể tức giận quay lại rượt đuổi kẻ nãy giờ. Nhưng lúc họ quay lại thì người đã biến mất khỏi tầm nhìn, Cố công tử tức giận muốn lật trời, nghiến răng nghiến lợi thề không giết chết hai người thì không làm người.
Không ai chú ý tại một góc khuất có hai thân ảnh đang đứng. Một người thì nhàn nhã ăn táo, một người thì tức nổ đom đóm trừng mắt nhìn người kia mà không làm gì cả.
"Mặc tỷ muội, nếu ngươi còn trừng nữa thì bổn công tử sẽ tưởng ngươi yêu thích ta mất." Âm thanh ngã ngớn làm cho Mặc Ngọc Hân trừng lớn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái công tử trường bào không đứng đắn ngay trước mắt.
"A ôi! Mặc dù ta biết gương mặt của ta tuy là giả nhưng sức hút rất lớn, Mặc tỷ muội, ngươi không cần nhìn đắm đuối như vậy nha~" Nguyệt Tương Dao trêu ghẹo, nụ cười bán nguyệt treo trên môi có bao nhiêu ý tứ thì chỉ có Mặc Ngọc Hân mới biết.
Mặc Ngọc Hân trợn to mắt. Trong lòng gào thét rốt cuộc kẻ trước mặt mình là ai. Nếu không phải hơi thở Nguyệt Tương Dao rõ ràng như vậy, thì Mặc Ngọc Hân còn cho rằng đã có người giả mạo nàng rồi. Chẳng phải trước lúc đi còn là một người trầm tĩnh lạnh nhạt hay sao, tại sao chỉ đi một lát liền biến đổi tính tình, trở nên không đàng hoàng như vậy?!! Rốt cuộc là đã có kẻ nào đánh tráo Nguyệt Tương Dao lạnh nhạt rồi hả?!!
Nếu Nguyệt Tương Dao biết chỉ vì tâm tình tốt nên mới nổi hứng trêu nàng một chút mà bị Mặc Ngọc Hân cho rằng mình bị tráo thì sẽ có sắc mặt gì? Chắc chắn sẽ đen không thua gì Bao Công cho xem.
_______Truyện được đăng tải bởi Akyra-san________
Lúc trở lại Nguyệt Phủ thì cũng là xế chiều. Mặc Ngọc Hân thì nhanh chống chạy đi diện kiến đại ca đại nhân của mình, còn Nguyệt Tương Dao thì đi tìm hai người Tống Dung.
"Trước tỷ hãy dùng viên đan dược này. Mỗi ngày chăm chỉ luyện tập thể lực một chút để tăng sức khỏe, ăn uống đều độ, không được làm việc quá sức." Sau khi dặn dò với Tống Dung thì Nguyệt Tương Dao quay qua Tiểu Tụy. "Tiểu Tụy, trước ngươi hãy ở bên cạnh chăm sóc nương ngươi, khoan hãy luyện tập võ công, nhưng phải học chữ viết trước. Cũng nhớ thường xuyên bồi bổ cơ thể, chứ cơ thể gầy trơ xương của ngươi lúc này không thể chịu nổi một quyèn của ta."
"Dạ, Tiểu Tụy hiểu. Còn công việc..." Tiểu Tụy ấp a ấp úng hỏi. Bọn họ được người Nguyệt Phủ an bài đến một viện trống sạch sẽ nhưng không hề nghe họ nhắc đến công việc sau này.
"Không cần, hiện tại ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần chuyên tâm học tập là được. Mỗi ngày cứ đến chỗ của La thúc để nhận gạo và thức ăn được phân chia." Cứ thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Tiểu Tụy, Nguyệt Tương Dao nói luôn. "Ngươi không cần cảm thấy gánh nặng bởi ta sẽ không nuôi một kẻ ngồi không. Khi nào ngươi học được bản lãnh thì hãy đến trả công cho ta."
Lạnh nhạt nói một câu rồi rời đi trong ánh mắt kiền quyết của Tiểu Tụy, để lại bóng lưng lạnh nhạt nhưng uy nghiêm, in sâu vào lòng người.
Trở lại phòng, Nguyệt Tương Dao để Tiểu Yên ra bên ngoài. Không phải lần đầu nhưng vẫn là sau ba năm mới có cơ hội ra khỏi Long Quyển, Tiểu Yên vui vẻ bay loạn xa trên đầu.
"Tiểu Yên, đem bức thư này tới phủ Ly Vương gia ở Kinh thành. Nhớ là giao cho cái tên yêu nghiệt mặc đồ đỏ đấy. Khi về sẽ thưởng cho ngươi." Tiểu Yên hai mắt tỏa sáng, dáng người uy dũng ưỡn ngực kiêu ngạo. So về tốc độ, mấy con chim bồ câu cộng lại cũng không bằng một phần mười nó a. Vì vậy đi từ đây đến kinh thành cũng chỉ mất hơn một ngày đi về mà thôi.
Tiểu Yên kiêu ngạo gáy cao một tiếng rồi bay vút đi. Nhưng không hề hay biết chỉ vì một phút kiêu ngạo mà cả đời không bao giờ quên nỗi ám ảnh kinh hoàng.
"Tỷ, lúc nãy đệ nghe tiếng chim kêu! Là chuyện gì vậy tỷ?" Nguyệt Tinh Bảo với gương mặt siêu khả ái ngẩng cao đầu hỏi Nguyệt Tương Dao.
"Là Tiểu Yên, thú sủng của tỷ. Sau này để tỷ giới thiệu với đệ, bây giờ Tiểu Yên có việc rồi." Xoa đầu nhỏ, Nguyệt Tương Dao mỉm cười. Đối với người nhà, Nguyệt Tương Dao không hề có ý định giấu giếm sự tồn tại của bọn Vĩ Hồ mà công khai thừa nhận sự có mặt của bọn chúng. Điều này cũng làm cho bọn Vĩ Hồ xúc động không thôi.
"Vâng." Gương mặt phấn điêu ngọc trát tươi cười. Sau đó đưa một cục lông đỏ trên tay lên, gương mặt bầu bĩnh xụ xuống bắt đầu kể lể. "Tỷ tỷ, lúc nãy Tiểu Xích bị đám người xấu xa tranh giành đó. Cái gì mà hại người, đều là lý do tranh đoạt Tiểu Xích với Tiểu Nhật hết!"
"Là kẻ nào dám tranh đoạt với Tiểu Nhật?" Nguyệt Tương Dao nhịn không được nhíu mi, không khỏi nghĩ tới tên trùm mũ trốn thoát ở Hắc Vực kia.
"Là đám người tự xưng là Thần Môn, đặc biệt là cái nữ nhân tự cao tự đại Họa Dung Như gì gì đó!" Nguyệt Tinh Bảo chu môi khai báo.
"Thần Môn? Bọn họ nói gì?" Lại là Thần Môn, tại sao những chuyện không bình thường đều dính tới thế lực này?
"Bọn họ nói Tiểu Xích là dã thú, không thích hợp với Tiểu Nhật. Bọn họ sẵn sàn dùng Bạch Lang đổi lấy Tiểu Xích! Hừ! Dùng đám a miêu a cẩu để đổi Tiểu Xích! Xem thường đệ quá rồi!" Nguyệt Tinh Bảo tức giận bất bình, hai má phấn nộn phình lên vừa tức cười vừa đáng yêu.
_______Truyện được đăng tải bởi Akyra-san_________
Do chương trước chỉ có ba bình chọn nên chương này chỉ có 1,9k chữ. Ai dị nghị thì bình chọn thêm đê! Spoil chương sau sẽ xuất hiện Phong Ly và màn ăn giấm chua của nam chính a~~~ Còn có Tiểu Yên sẽ phải chịu một trận giày vò không dễ thở nữa~~~~