Mặc Thần Dực vui vẻ hưởng thụ mỹ nhân chăm sóc, hai mắt híp lại, mặt nâng lên hướng về phía nàng. Hai người không hay biết đã đưa chủ đề nghiêm túc thành chủ đề lãng mạn ngôn tình.
Trong khi đó, ở phía Băng La Đảo lại có người chờ bọn họ.
"Muội nói xem lần này hắn ta có sống sót không?" Nam tử bạch y như trích tiên không nhiễm khói bụi nhân gian, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ nhưng không tạo cảm giác sắc lạnh mà là ôn nhu ấm áp, đặc biệt là đôi mắt đen không thấy đáy như một hố sâu khiến người không thể dời ánh mắt. Mỗi động tác đều mang theo hơi thở quý khí, ôn nhu mà xa lánh. Trúc Huyền Tông ngồi bên cửa sổ nhìn về phía mặt biển đóng băng.
"Khả năng rất thấp. Trừ phi có cao nhân cứu được hắn. Nhưng mà cao nhân này sẽ cứu hắn hay bỏ chạy?" Nử tử thanh y phiêu bồng nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cảnh biển, môi đỏ câu lên một nụ cười câu hồn đoạt phách. "Sẽ có kẻ nào ngu ngốc tự rước họa vào thân? Đại ca, ca đừng lo lắng, dù hắn sống sót được thì sao? Hắn không có bằng chứng Giao Long là do chúng ta dẫn đến. Hắn có thể làm gì được ta?" Họa Dung Như không biết rằng người nàng ta cho rằng chắc chắn sẽ chết hiện tại đang ngủ say không hình tượng trong Long Quyển.
Đúng vậy, bên cạnh Ly Nam Vương Gia Lăng Thiên Quốc có nội gián của bọn họ. Kẻ này đã đi theo Phong Ly từ sáu năm trước, bắt đầu từ một tên phục dịch nho nhỏ leo dần lên chức vị phó tổng quản quyền thế chỉ thua hai người. Bởi vì tránh cho vị Ly Nam Vương đa nghi phát hiện nên trong vòng sáu năm qua vẫn chưa từng liên lạc lần nào. Chỉ là hai tháng trước bọn họ đã âm thầm lệnh cho nội gián tìm cách ra tay giết chết Ly Nam Vương khi hắn trên đường tới Băng La Đảo. Không khó để biết ở xung quanh Băng La Đảo có loài Giao Long hung bạo, cũng dễ dàng có được loại bột phấn thu hút Giao Long. Chỉ chờ khi thuyền đến vùng biển có Giao Long thì mọi việc như đã sắp xếp, dàn cảnh một cuộc tấn công không khoang nhượng của thủy quái, Ly Nam Vương bỏ mình giữa dòng biển lạnh băng. Mọi chuyền đều được bọn họ sắp xếp hoàn mỹ, tuy nhiên Họa Dung Như lại không ngờ được kế hoạch bọn họ kỳ công sắp đặt lại bị phá hủy bởi sự xuất hiện của một cơn bão biển bất ngờ. Nếu không có cơn bão, Phong Ly sẽ như cũ theo kế hoạch bỏ mình giữa miệng thủy quái, nhưng là "nếu" vẫn là "nếu", mãi không thành sự thật. Phong Ly chẳng những không chết còn bình an thuận lợi đến đảo, về sau trở thành những kẻ thù khó đối phó nhất của Thần Môn.
"Ly Nam Vương chết đi, Lăng Thiên Quốc coi như mất đi một nửa. Lúc đó Phi Thiên Quốc sẽ không ngồi không, chắc chắn sẽ ra tay thâu tóm. Nhưng mà kẻ thật sự hưởng lợi lại chính là chúng ta, Phi Thiên Hoàng đế chẳng qua chỉ là một con cẩu trung thành, một con rối chỉ biết nghe lời." Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang âm mưu tham vọng đen tối, Trúc Huyền Tông bưng tách trà nguội lạnh, nhắm mắt thưởng thức sự lạnh lẽo từ môi truyền tới.
"Hừ! Con heo đó lại dám mơ ước tới muội! Ca, nhất định phải bắt hắn trả giá đắt!" Mỗi lần nhìn bộ dáng béo phệ hận không thể làm trâu làm ngựa của Mạc Ngôn Hạo thì Họa Dung Như nhịn không nổi tia chán ghét trong lòng, nhưng ngại vì thân phận Thánh nữ nên nàng ta không thể không kiềm chế cảm xúc muốn băm thay vạn đoạn hắn ra.
"Muội yên tâm, hắn ta cũng không thể sống qua mấy tháng nữa đâu. Khi trở về ta giúp muội dạy dỗ hắn." Trúc Huyền Tông yêu thương vuốt gò má trắng nhợt vì lạnh của Họa Dung Như, âm thanh êm tại vang lên trong không gian lạnh lẽo xoa dịu cảm xúc của nàng ta.
Mạc Ngôn Hạo bề ngoài được dân tôn là anh minh thần võ nhưng trong tối là một con quỷ đội lốt người, có việc xấu nào hắn chẳng làm qua, còn tự mình lập ra một thế lực đen tối đối địch với triều đình Phi Thiên Quốc, âm thầm rút sạch quốc khố. Còn là một tên hoang dâm vô độ, mỗi lần hắn xuất cung vi hành đều để lại không biêt bao nhiêu mầm mống trong nhân gian, ra đường gặp phải đứa trẻ không phụ thân liền đều có thể là con hắn. Vậy mà một kẻ như hắn lại có thể nắm ngôi vị trong suốt nhiều năm, trong đó không thể thiếu có sự giúp đỡ một tay của Thần Môn.
Nương theo bàn tay Trúc Huyền Tông, Họa Dung Như như một xà tinh quấn lấy con mồi, đem cả thân hình dẻo dai dựa vào Trúc Huyền Tông. Hắ ta nhếch môi mỏng, cũng ôm giai nhân vào trong ngực, bàn tay đốt lửa trên người thiếu nữ, môi câu lên một nụ cười mê hoặc. "Tiểu yêu tinh, bây giờ lại muốn?"
Cánh cửa sổ đóng lại che đi cảnh xuấn sắc bên trong. Sau đó là âm thanh rên rỉ mê người và âm thanh va chạm hòa vào nhau trong không gian tỉnh mịch. Bên ngoài đã không còn ai, chỉ còn đóa hoa tuyết lạnh lẽo nằm trên mặt đất. Ai cũng cho rằng Trúc Huyền Tông quá nuông chiều vị muội muội này là do nàng là người thân duy nhất, nhưng ai biết được sự thật bên trong, hai người lại làm ra những hành động bại hoại thế nhân. Mà những chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, mà kể từ một năm trước, mọi thứ đã đi khỏi quỹ đạo vốn có của hai người huynh muội.
____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
Gió biển lướt qua mặt thổi tung mái tóc dài phía sau khiến nó trở nên rối loạn, áo choàng lông cừu ôm lấy thân hình mảnh mai của thiếu nữ, hai mắt của thiếu nữ tỏa sáng nhìn về phía trước, trong mắt không che giấu được tia hưng phấn cùng thách thức. Nguyệt Tương Dao lái cano chạy băng băng trên mặt biển để lại một đường bọt trắng.
Mặc Thần Dực ngồi phía sau run rẩy khóe miệng, mặc dù biết nàng không giống người thường nhưng không hề nghĩ tới, hai từ "không giống" có vẻ vẫn còn nhẹ, nhưng hắn lại không còn từ gì để miêu tả nàng bây giờ. Nhưng hắn cũng thật tò mò cái thứ mà nàng gọi là "công nghệ - khoa học tiến tiến" này, thân hình nhỏ nhắn nhưng tốc độ lại đáng sợ, còn có những cái công tắc kỳ quái. Nếu không phải Nguyệt Tương Dao cho hắn nhìn thấy thứ kỳ dị này thì hắn cũng không tin có vật kỳ lạ thế này trên đời.
Phía trước đã nhìn thấy những tảng băng trôi nổi, Nguyệt Tương Dao nhướng mi. Nàng không biết nhiều về Băng La Đảo, chỉ biêt là một hòn đảo nằm phía cực đông nhưng lại có tuyết, xung quanh có nhiều đảo nhỏ. Ở trong mắt người khác, đảo lại có tuyết rơi bất hợp lý một thì đối với nàng bất hợp lý mười. Nơi mặt trời mọc luôn là nơi nhận được nguồn nhiệt lớn nhất, theo đúng thì phải nóng quanh năm giống như Hawaii, nhưng ở đây lại đi nghịch lý, bốn mùa có đủ. Băng một cách nào đó, Nguyệt Tương Dao vẫn không thể hiểu nổi thế giới đầy huyền bí này.
"Băng? Không thể tin được tháng này lại có băng?" Giọng nói trầm ấm xen lẫn một tia nghi hoặc, Mặc Thần Dực nghiền ngẫm nhìn những tảng băng chỉ trồi lên một phần đưa những phần ngủy xuống dưới đáy biển.
"Như thế nào?" Nguyệt Tương Dao dò hỏi, tay lái cũng chưa từng buông lỏng, nhanh nhẹn lướt qua từng tảng băng trôi nguy hiểm.
"Không giống với hầu hết các quốc gia khác, Băng La Đảo có mùa đông vào tháng hai, ba. Sau mùa đông, thời tiết ấm lên nhanh chóng, các tảng băng hầu hết đều tan ra. Nhưng mà, từ trước tới giờ vẫn chưa nghe nói tới tháng sáu mà vẫn còn băng trôi?" Nhiệt độ ngày càng lạnh, Mặc Thần Dực thở ra một làn khói trắng.
Không hiểu sao Nguyệt Tương Dao có cảm giác Đại hội Võ lâm lần này không chỉ đơn giản là lựa chọn Minh chủ mà còn có mục địch phía sau quan trọng hơn. Trong lòng không khỏi nảy sinh tia bất an, nhưng thay vào đó, hưng phấn lại trùng trùng điệp điệp dâng lên. Phải biết nàng là kẻ không sợ thiên hạ đại loạn, từ lúc xuyên qua đến giờ vẫn chưa gặp được chuyện gì phấn khích, bây giờ lại có chuyện lạ ập đến tự dưng sịnh ra cảm xúc vui vẻ kích thích.
Mặc Thần Dực nhìn thiếu nữ hưng phấn không rõ lý do, đuôi mắt mhiễm một tầng ý cười, cũng không quan tâm nàng đang lái cano, bước lên một bước liền ôm trọn nàng vào lòng.
"Á!!! Mặc Thần Dực! Buông tay!"
Nếu có thể nhìn từ xa thì sẽ thấy chiếc cano đang chạy thẳng bỗng dưng rối loạn, mũi cano không ngừng chao đảo để lại một đường sóng trắng cong cong quẹo quẹo trên mặt biển.
___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Vất vả cập vào một hòn đảo nhỏ không người, Nguyệt Tương Dao thở hổn hển căm tức nhìn nam nhân vẫn còn ngồi yên bình trên ghế. Nếu không phải tay lái nàng đủ vững, hai người đã sơm tông vào băng rồi. Cái tên nam nhân này khi không lại bệnh thần kinh nhào tới ôm nàng không cho nàng lái, suýt nữa thì cả hai phải ôm băng lạnh mà ngủ rồi. Càng nghĩ càng tức, gương mặt nhỏ xinh xắn đỏ hồng lên vì tức giận.
Mặc Thần Dực vẫn trưng ra gương mặt vô tội vạ, nụ cười dịu dàng trên môi khác xa với vẻ chật vật của Nguyệt Tương Dao.
"Hừ! Vô sĩ!" Nhịn không được mà mắng hắn, Nguyệt Tương Dao tức giận đứng dậy phủi các trên người. Thu lại bộ dáng chật vật, nàng liếc nhìn mặt biển bị đóng một tầng băng dày cộm. "Phía trước không thể đi thuyền, chỉ có thể đi bằng xe trượt. " Nói đoạn thu chiếc cano vẫn còn nằm nghiêng ngã trên cát lạnh, mất một chút thời gian mới lôi ra được một chiếc xe trượt băng. Sau đó lại lôi Tiểu Hắc vẫn còn trong giấc ngủ ra.
"Ngao ô!" Tiểu Hắc đã lâu không được ra ngoài thì hưng phấn gầm lên, nhưng đáng tiếc trên đảo nhỏ này ngoài chim chóc thì hầu như không còn loài vật nào khác, cả thỏ cùn không có, vì vậy tiếng gầm rống ra oai của Tiểu Hắc tang vào trong không khí mà chẳng dọa được kẻ nào.
"Tiểu Hắc, lần này làm phiền ngươi trở thành thú kéo nha~" Mắt Nguyệt Tương Dao đã trở thành lưỡi liềm, môi cong lên nụ cười câu dẫn. Giữa lúc Tiểu Hắc vẫn còn chưa hiểu ý thì dùng dây buộc vào cổ nó. Đến lúc Tiểu Hắc định thần lại thì đã là cá trong chậu, với gương mặt cá chết trở thành ngựa kéo hai người trên chiếc xe kỳ quái đi.